Khương Thích dùng lực nắm chặt tay Hàn Nhượng: “Diệp Kinh Đường, anh đi đi.”
Anh đi đi?
Diệp Kinh Đường chưa bao giờ đau lòng như vậy.
Giờ phút này, rõ ràng anh ta chỉ đứng đó không nói lời nào, nhưng, trái tim anh ta như đang tan vỡ thành ngàn mành.
Hóa ra đây là… cảm giác tuyệt vọng?
Đến nước này rồi, nhưng những gì anh ta nhận được, vẫn là lời từ chối.
Khương Thích đỏ mắt, mỉm cười với Diệp Kinh Đường và nói: “Nếu anh đến đây để chúc mừng hạnh phúc cho tôi.”
Khương Thích lớn tiếng nói với Đường Thi trên khán đài: “Thi Thi, giúp tớ sắp xếp chỗ ngồi cho anh Diệp, Anh Diệp đến đây để chúc mừng tó, anh ấy là khách quý, làm sao chúng ta có thể không tiếp đãi anh ấy được?”
Khương Thích vẫn là người rất tinh tế như thế, chuyện gì cũng giải quyết gọn ghẽ, lo lắng cho Diệp Kinh Đường từng chút một.
Nhưng bây giờ, Diệp Kinh Đường nhìn Khương Thích thế này, chỉ cảm thấy đau lòng.
Anh ta đau đớn, vì từ nay về sau rất có thể anh ta sẽ hoàn toàn mất đi cô gái này.
Khương Thích nhìn chằm chằm Diệp Kinh Đường, trong mắt lộ ra ý cười: “Anh muốn thắng, tự tay tôi sẽ nhường cho anh. Anh Diệp, anh có khỏe không?”
Anh có khỏe không?
Hai người, từng yêu, từng hận, cuối cùng chỉ còn lại một câu, anh có khỏe không?
Diệp Kinh Đường chỉ cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, trong lòng đau nhói từng cơn, hóa ra anh ta thực sự quan tâm đến Khương Thích nhiều như vậy.
Nhưng anh ta chỉ có thể làm theo lời Khương Thích nói, anh ta lấy một phong bao đỏ trong túi ra, mọi người tho phào một hơi, sau đó thấy Diệp Kinh Đường đưa phong bao đỏ qua.
Anh ta nói: “Bên trong là hợp đồng ký voi em hôm đấu giá ở Thiên Thương Nhân Gian. Không Thích, em tự do rồi.”
Đây là điều cuối cùng anh ta có thể làm.
Mắt Khương Thích ầng ậng nước, Diệp Kinh Đường từng bước từng bước rời khỏi sân, dáng người anh ta vẫn cao lớn như vậy, nhưng lần này quay đầu đi, sẽ là cả đời.
Khương Thích nhìn bóng lưng Diệp Kinh Đường, khẽ nói, cảm ơn,
Vào phút cuối cùng, cảm ơn anh… đã để tôi được tự do.
Diệp Kinh Đường rời khỏi sân khẩu, Đường Thi nắm lấy tay anh ta, anh ta mỉm cười: “Sao vậy, sợ tôi làm loạn sao?”
“Anh cũng biết sao?” Giọng nói của Đường Thi run rầy: “Tuy rằng chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng nếu anh còn dám làm gì trong đám cưới của Khương Thích, Diệp Kinh Đường, tôi sẽ liều mạng với anh.”
“Đừng như thế, dù sao chúng ta cũng đã quen nhau lâu như vậy.”
Diệp Kinh Đường đập mạnh vào ngực trái: “Chỗ này của tôi… đau thế nào, cô biết không?”
Đường Thi sung so, sau đó mới buông Diệp Kinh Đường ra: “Anh… thật sự buông tha cho Khương Thích như thế sao?”
Diệp Kinh Đường không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, người đàn ông ngoi trên ghế khách quý, bóng lưng của anh ta trông rất cô đơn.
Sau đó anh ta che mặt lại, đôi mắt ứng hồng mang theo ý cười: “Đường Thi, Khương Thích đã nói với tôi rằng cô ấy không phải là cô… Cho nên cách của Bạc Dạ không có tác dụng với cô ấy.”
Đường Thi sững sờ.
Sau đó cô tinh táo trở lại. Đúng, Khương Thích là một cô gái thằng thắn như vậy, không giống với sự nhẫn nhịn của Đường Thi. “Vi thế, chính là như vậy.” Diệp Kinh Đường ngẩng đầu nhìn Đường Thi: “Về phần cô… nếu Bạc Da có thể trở lại, Đường Thi, đừng gây chuyện với Bạc Dạ nữa.”
Đường Thi giật minh: “Anh nói cái này là có ý gì?”
Khóe mắt Diệp Kinh Đường có chút đau nhói: “Bật điện thoại lên xem phát sóng trực tiếp mới nhất trên TV”
Đường Thi voi vàng lấy điện thoại ra, bấm vào chương trình phát sóng trực tiếp, liễn nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình từ từ vang lên.. “Gần đây, kẻ chủ mưu của những vụ tai nạn máy bay lon đó cuối cùng đã bị cảnh sát bắt được, và quá trinh chi tiết của vụ án hiện đang được điều tra…”
Đường Thi nghen ngào.
Sau đó trên màn hình xuất hiện một bóng người gây gò, nhưng lại rất ngay thẳng. Cả quá trình đều không lộ mặt, bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, có vẻ như cành sát không muốn tội phạm này bị chụp ảnh. Nhưng bị bắt vào xe cảnh sát, người đàn ông dường như có cảm giác gì đó, liền hơi nghiêng đầu và liếc nhìn về phía sau.
Trời đất như sụp xuống.
Đó là Bạc Dạ.