Tô Nghiêu nhìn chăm chăm vào vết máu đỏ ngầu trên ga trải giường, một lúc lâu cũng không thể tin được, cảm thấy trong vài giây đó, bão táp dâng tràn khắp cơ thể, cậu ta đứng ở nơi đó thật lâu không thốt nên lời, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Anh ta…”
Hai mắt Tô Nghiêu đỏ như máu nhìn lại, cuồng tiểu nói: “Anh ta đụng vào chị sao? anh ta…Là anh ta. “
Bạc Nhan đau đớn che hai tai lại, cả người run lên: “Đừng nói nữa. Nghiêu Nghiêu…
“Súc sinh. Tô Nghiêu như bị sấm sét đánh trúng, trong não vang lên tất cả tiếng nói, các loại ý nghĩ điên cuồng đan xen vào nhau, Nhậm Cầu tiến lên túm lấy Tô Nghiêu: “Cậu bình tĩnh đi, chúng ta hãy hỏi Bạc Nhan xem rốt cục là có chuyện gì…
“Anh nhìn thế này còn cần phải hỏi cái mẹ gì nữa sao?”
Trong giọng nói của Tô Nghiêu như chứa một búng máu: “Chị gái tôi thành ra như thế này…Đường Duy, anh ta là đồ súc sinh. Anh ta còn có thể làm gì chứ?”
Nếu không phải lần này Nhậm Cầu đang ôm Tô Nghiêu thì cậu ta cảm thấy Tô Nghiêu có thể lao ra ngoài tìm đánh Đường Duy một trận.
Nhìn Tô Nghiêu lúc này thật sự có bộ dáng có thể giết chết Đường Duy Làm sao cậu ta lại có thể đối với Bạc Nhan như vậy, tại sao? Ngay cả khi cậu ta không yêu cô ấy, tại sao cậu ta lại làm tổn thương cô ấy như thế này!
“Chị của tôi đã làm gì sai, chị của tôi đã làm sai cái gì?” Tô Nghiêu giống như một đứa trẻ, nước mặt lưng tròng, cậu ta không biết mình vì ai mà đau lòng, nhưng thật sự rất đau khi nhìn thấy Bạc Nhan bị Đường Duy bắt nạt như vậy, điều này khiến cậu ta thực sự đau lòng: “Tại sao chị gái tôi lại bị tên cặn bã như Đường Duy hủy hoại cơ chứ!”
Nghe thấy tiếng gầm của Tô Nghiêu, Bạc Nhan nhắm mắt tuyệt vọng.
Những giọt nước mắt đã được rút cạn, ngay cả tình cảm cũng bay theo gió, không để lại chút dấu vết.
Đường Duy tối hôm đó trở lại nhà cũ nhà họ Bạc, vừa mở cửa phòng khách thì đột nhiên có người bật đèn.
Đường Duy sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạc Dạ đang ngồi nghiệm mặt ở đó, lông mày lạnh lùng nhíu lại khiến người khác cảm thấy e SỢ.
Đã lâu lắm rồi ba không nhìn cậu ta bằng ánh mắt như vậy, cậu ta co rụt lại: “Làm sao vậy?”
“Mẹ con ngủ rồi, nói nhỏ chút đi.” Bạc Dạ nhìn Đường Duy từ trên xuống dưới mấy lần: “Con đi đâu vậy? Sao lại mặc áo choàng tắm của khách sạn? Con điên rồi sao?”
Đường Duy đi tới số pha ngồi xuống, biểu thị thái độ thờ ơ nói: “Có chuyện gì lớn đâu!”
Bạc Dạ cảm thấy nếu không phải tính anh vốn bình tĩnh thì lúc này nhất định có thể nhảy dựng lên: “Con làm ra chuyện như vậy còn nói có chuyện gì lớn đầu? Đường Duy, có phải bây giờ con cho rằng con có bản lãnh lớn lắm phải không?”
“Con đã lớn rồi!” Đường Duy nhướng mày: “Tháng trước ba làm lễ trưởng thành cho con, quên rồi sao?”
“Trở thành người lớn không có nghĩa là con có thể quậy phá…
Bạc Dạ giống như một người cha già đang dạy đứa con không nên thân của mình: “Con đừng chạy lung tung gây chuyện nữa! Đường Duy, con là người sẽ kế thừa toàn bộ công việc kinh doanh của nhà họ Bạc trong tương lai, mọi động thái của con đều đại diện cho toàn bộ gia tộc họ Bạc…
“Phiền chết đi được, ngày nào cũng nói mấy lời như vậy với con, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều đại diện cho ai.” Đường Duy xua tay: “Vậy con không muốn tài sản của ba thì con có thể làm việc riêng của mình, đúng không?”
“Thắng nhóc này, con nói cái gì há?”
Bạc Dạ lúc này không biết mình nên bày ra biểu cảm gì, vừa giận vừa cười, sinh ra một đứa con trai như vậy mà không biết nên khoe khoang mình giỏi giang hay cảm thấy mình thất bại.
“Lời ba nói là thật lòng, chưa kể. Bạc Dạ dừng lại và nói tiếp: “Bên cạnh con không phải còn Bạc Nhan sao. Chúng ta hy vọng sớm thấy hai đứa sớm lên duyên.”
“Thần kinh!” Đường Duy không khỏi bùng nổ: “Thời đại nào rồi còn hôn ước! Cái quái gì vậy! Con và Bạc Nhan? Thật là chuyện cười thế giới!
“Con làm gì mà kích động như vậy.”
Bạc Dạ nhìn vẻ mặt muốn nói gì đó của Đường Duy liền cảm thấy có gì đó kỳ quái: “Con sao vậy? Nói đến Bạc Nhân con lại kích động như vậy, còn tranh cãi với nó à? Hay là bị người ta bỏ rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhấn của Đường Duy sa sầm lại: “Con sao? Con bị Bạc Nhan bỏ? Ba, hai đứa con hoàn toàn không thể ở cùng nhau!”
“Hả, con là đồ không biết xấu hồ..” Bạc Dạ chỉ vào Đường Duy: “Không ở cùng nhau, hai đứa còn ở chung sao? Ngày nào cũng sống với một cô gái, như vậy một chút cảm giác cũng không có sao?”
“Đó chẳng phải là điều ba yêu cầu sao! Con dọn ra ngoài sống tự lập nên con dọn ra ở cùng Bạc Nhan! Chưa kể, con còn ghét ở chung với cô ấy, ngày nào cũng lớn vởn trước mặt con, thấy mà phiền.
Đường Duy lẩm bẩm nói: “Không phải ba giàu sao? Sao không mua cho con một căn biệt thự, để con sống một mình, độc lập tự do, cũng không cần quản con.”
“Thằng nhóc chết tiệt, con suốt ngày chỉ biết phung phí tiền của ba. Chẳng lẽ tiền của ba mày đến từ gió sao?” Bạc Dạ tức giận cười nhạo con trai: “Quà trưởng thành, tặng cho con một chiếc xe thể thao còn chưa đủ sao?”
Đường Duy cong môi: “Không đủ.
“Lòng thàm cũng lớn đấy!”. Bạc Dạ nhưởng mày: “vậy hãy đến công ty làm việc, ba sẽ đưa thẻ cho con.
“Không được, hay là cứ để con làm người kém cỏi đi.” Đường Duy nghe nói phải đi làm, lông mày cau lại: “Con không muốn đến nơi nhàm chán như công ty, phải xử lý nhiều chuyện rồi cả những người già cứng đầu sau lưng ba. Con cũng phải nói ba, con thực sự không biết mình có thể làm gì.”
“Nhìn xem, đây là thiếu sót của con.”
Bạc Dạ nhìn Đường Duy một hồi lâu rồi thở dài nói: “Đó cũng là điều duy nhất mà mẹ con lo lắng. Nhưng Duy Duy, con trưởng thành sớm nên thấy không thể hòa đồng được VỚI những người xung quanh xã hội này. Con đứng trên cao sẽ nhìn thấu được rất nhiều âm mưu, điều này tạo ra tình huống mà con không muốn đối mặt trực tiếp với chúng.
Bạc Dạ nhìn chăm chăm vào con trai của mình, người con trai này giống như một bản sao của anh, điều này khiến anh lo lắng hơn cho Đường Duy…liệu thắng bé có cảm thấy cô đơn hay không.
Còn trẻ mà thành danh, được mọi người tung hô thì có thấy mệt không?
Đường Duy không nói chuyện, quay mặt đi, một lúc lâu sau, cậu ta mới đờ đẫn nói: “Con nghĩ chuyện này không có gì là không tốt cả.
Hơn nữa, không phải là cậu ta không có liên hệ với những người xung quanh.
Ở trường có Nhậm Cầu, cậu ta có thể nói chuyện rất tốt, họ là những người giống nhau, và họ có thể được coi là bạn.
Hơn nữa còn có Bạc Nhan, mỗi ngày mềm yếu, tựa hồ có thể tùy tiện bóp chết, nhưng ít nhất, cô vây quanh cậu ta sinh động như vậy, để cho cậu ta biết chung quanh có vật như vậy. Một người, còn sống, đang cố gắng kết nối với cậu ta.
Nghĩ đến đây, Đường Duy lại thay đổi vẻ mặt.
Bạc Nhan?
Tại sao cậu ta lại nghĩ Bạc Nhan là mối liên hệ của cậu với xã hội này?
Đường Duy không suy nghĩ nhiều, chỉ là tùy tiện ứng phó câu nói của Bạc Dạ. Sau đó Bạc Dạ nói với cậu: “Mau đi thay đồ đi, đúng rồi, nếu con có bạn gái thì đừng giấu diếm, mang về cho ba mẹ xem mắt.