Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1144

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi Bạc Nhan có thể đạt được thành tích như vậy.

Bạc Nhan dừng lại, nghe thấy Tô Nghiêu tiếp tục nói: “Vậy nên Bạc Nhan à, trở về đi, đường đường chính chính và quang minh chính đại trở về.”

Bạc Nhan nhìn chăm chăm tấm séc mới nhận được hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Sau đó cô lau nước mắt, cười nói: “Đúng vậy, chị nên trở về. Hai năm trước chị còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì nhưng bây giờ chị đã nghĩ thông suốt rồi.”

Cô chính là cô cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Tô, là con gái ruột duy nhất của Tô Kỳ.

Cô ấy có gì mà phải sợ? Nhà họ Tô chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ấy.

“Nhưng…” Cô xoa xoa tấm séc, Bạc Nhan mỉm cười: “Trước khi đi, đêm nay chị muốn tam biệt các bạn của mình.”

“OK.”

Nhậm Cầu đẩy gọng kính của mình: “Nói vậy có nghĩa là muốn uống một ly sao?”

“Cái gì?” Tô Nghiêu lại vỗ bàn: “Bạc Nhan, chị đã học uống rượu sao? “Chị cũng không say làm ra chuyện linh tinh, em không cần kích động như vậy.” Bạc Nhan nhướng mày mỉm cười. Đội con người xám do lai dòng máu giống như một món trận bảo. Hốc mắt sâu và những đường nét riêng biệt mà vô số người châu Á ngưỡng mộ khiến cô xinh đẹp đến động lòng người. Đặc biệt là khi cô ấy cười, cả thế giới như tan chảy trong mắt cô ấy.

Tô Nghiêu biết Bạc Nhan đẹp nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy tự tin như bây giờ lại xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Cả người như bừng sáng.

Không biết tại sao, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ đến một câu, cậu đã từng xem qua trong một cuốn tiểu thuyết nói một người cố gắng sống sót sẽ càng ngày càng xinh đẹp như thế nào, như tỏa ra ánh sáng lấp lánh..

Cũng giống như Bạc Nhan lúc này, sau hai năm chịu nhiều đau đớn, có lẽ bây giờ cô ấy càng ngày càng xứng với năm chữ “Cô cả nhà họ Tô”.

Cho tới bây giờ cô ấy luôn không ngừng cố gắng nhưng cô không ý thức được mình đã từng là gì – nếu có không cố tình khiêu khích thì làm sao mà vô cớ bị các bạn trong lớp coi là mục tiêu chỉ trích?

Bây giờ Bạc Nhan đã học được cách biến những nỗi đau thành động lực để trở nên tốt hơn. Tô Nghiêu rất vui khi thấy cô ấy đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.

“Vậy thì tối nay đến Lebaron thi sao?”

“Quán Bar này cũng được.” Nhậm Cầu chớp mắt: “Tôi đã xem quảng cáo của họ. Âm nhạc do DJ đánh khá hay?”

“Ha ha, cậu thích sao. Thật là trùng hợp, tôi với cậu cùng chung một sở thích.”

Bạc Nhan ăn miếng bít tết cuối cùng: “Được rồi, tôi nó rồi.” Lúc này, món tôm hùm xanh phố mai mà Nhậm Cầu gọi đã được mang lên.

“Trời ơi, sao cậu lại gọi một con tâm hùm đất như vậy sao?”

Bạc Nhan sửng sốt: “Nhưng tôi no…”

“Chị quả gây ”

Nhậm Cầu thở dài: “Chi ăn thêm đi, nếu không, nếu cứ trở về như thế này thì khi chủ Tô Kỳ nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy xót xa.

“Tôi ăn cũng không thể béo.” Bạc Nhan lúng túng nói: “Không còn cách nào”

“Bạc Nhan, chị nói nhiều quá.”

Tô Nghiêu là người đầu tiên chia con tôm hùm thành từng khúc, sau đó chọn miếng thịt to nhất đặt vào đĩa của Bạc Nhan: “Ăn phần của chị đi, bất ngờ quay lại khiến mọi người trở tay không kịp!”

Đôi mi mỏng của Diêm Tình run lên, cuối cùng dùng nĩa gấp ra vỏ tôm hùm, chọc vào miếng thịt, thì thào nói: “Được.”

Đường Duy, em sắp trở lại rồi, anh có biết không?

Ở Bạch Thành xa xôi, không biết vì sao đang nửa đêm đột nhiên Đường Duy tỉnh lại, từ trên giường bật dậy không ngừng thở hổn hển.

“Chết tiệt… Đường Duy vươn tay che ngực, hai năm trôi qua, năm tháng càng khiến cậu trở nên tinh anh và lạnh lùng, cậu cụp mắt xuống để lại trong mắt một tia ẩn ý.

Cậu… mơ thấy Bạc Nhan của hai năm trước.
Bình Luận (0)
Comment