Bạc Nhan nói lời này như thế cô đã quên hết quá khứ, với giọng điệu bất cần và vô tình cho thấy cô không còn quan tâm đến quá khứ nữa.
Thế nhưng, cô càng làm vậy thì Tô Nghiêu càng nghi ngờ.
Một người nếu thật sự đã buông bỏ quá khứ thì liệu có cần mỗi ngày đều nói hai chữ “buông bỏ?
Cô ấy muốn thuyết phục mọi người hay là đang thuyết phục chính bản thân mình đây?
Tô Nghiêu không nói chuyện, cậu trầm lặng một lúc rồi đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra chai nước bưởi, ném cho Bạc Nhan: “Được rồi, không nghe chị nói đạo lý nữa, tranh thủ thời gian đi ngủ sớm một chút, lần này chị về nước, có ý định gì chưa?” ý định?
Bạc Nhan nghiêm túc suy nghĩ: “Chị muốn đi xem công ty của ba, mấy ngày nay ba có ở trong nước không?”. đam mỹ hài
“Ngày kia ba sẽ đi nước ngoài, ngày mai chị có thể tìm ba, nhờ ba đưa chị đi xem công ty. Tô Nghiêu vừa giúp Bạc Nhan vặn nước vào bồn tắm vừa hỏi: “Chị tới xem nước đủ ẩm chưa?”
“Sao tự nhiên em lại tốt như vậy chứ?”
Bạc Nhan vừa lẩm bẩm vừa bước vào phòng tắm: “Chị mới đi hai năm mà em đã trở thành đứa hiểu chuyện như vậy rồi?”
Tô Nghiêu nhéo mặt Bạc Nhan: “Em vặn nước cho chị, chị còn lắng nhắng, em không làm nữa!”
“Ôi chao, ôi chao, ông nội nhỏ của tôi ơi, chị không nói nữa được chưa?”
Bạc Nhan nhéo lại Tô Nghiêu: “Được rồi, đừng nóng giận nha, thật là, càng ngày tính nết càng kém, “Vừa rồi còn khen em hiểu chuyện mà bây giờ lại nói em tỉnh nết càng ngày càng kém. Tôi Nghiêu xoay người lại, búng lên trán Bạc Nghiêu hai cái: “Tâm tư phụ nữ đúng là khó dò như mò kim đáy bể.”
Bạc Nhan không phủ nhận, Tô Nghiêu đi thẳng ra ngoài, thấy cô bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ nước, Tô Nghiêu đứng ở phía ngoài nói:
Được rồi, khi nào chỉ tầm bảo em để em đi tắm. xong thi “Được.” Bạc Nhan bắt đầu đổ sữa bò vào bồn tắm, cô vốn có thói quen ngâm mình trong sữa bò. Tô Nghiêu cũng không bận tâm nhiều, lên lầu nhắn tin cho Nhậm Cầu.
[Tô Nghiêu: Về tới nhà bình an vô sự.]
[Nhậm Cầu: Không sao là tốt rồi, hai người không làm ầm lên, đúng không?]
(Tô Nghiêu Làm sao mà có chuyện đó được. Cảm ơn anh Cầu hôm nay đã giúp đỡ]
[Nhậm Cầu: Haha. Thật ra tôi còn sợ cậu với Đường Duy xảy ra xung đột trong quán rượu, nhưng không nghĩ tới Nhan Nhan có thể bình tĩnh như vậy, coi như là chà, có tiến bộ.]
[Tô Nghiêu: Ừ, chị tôi nói bây giờ đã vượt qua được rồi.]
Vượt qua…
Nhậm Cầu cầm lấy điện thoại, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên màn hình. Ánh mắt dán chặt lên mấy chữ cuối, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích
Bạc Nhan đã có thể buông xuống rồi…
Nhậm Cầu tắt điện thoại di động, tháo chiếc kính thường đeo ra, cậu ta ôm trán cười, cô đã buông được nhưng cậu ta thì chưa.
Bạc Nhan ngủ một mạch đến sáng hôm sau, cô đi tìm ba, Tô Kỳ đêm hôm qua cùng đám bạn thân uống say khướt rồi mới đi về nên vẫn chưa tỉnh, Bạc Nhan gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại.
Cô thở dài, đi về phòng, đúng lúc gặp Tô Nghiêu đang xuống lầu, Bạc Nhan hỏi: “Từ lúc nào em cũng có thói quen dậy sớm thế?”
“Em nghe thấy giọng của chị.”
Tô Nghiêu dụi dụi mắt, Bạc Nhan nở nụ cười: “Đúng rồi, em vẫn chưa được nghỉ đúng không?”
Tô Nghiêu gật đầu: “Ừm, mấy ngày nay là em xin nghỉ, vài hôm nữa em phải quay về trường học rồi.”
“Em còn chưa tốt nghiệp cấp ba hả..” Bạc Nhan cong môi cười, ánh mắt hiện lên phong tình, chỉ tiếc là cô không nhận ra: “Chị đã học xong đại học rồi đấy. “Em cũng đang học năm cuối cấp ba rồi!”
Tô Nghiêu đỏ mặt, tức giận nói: “Chị đắc ý cái gì chứ, dù sao chị cũng lớn hơn em hai tuổi cơ mà!”