Có những người sinh ra đã phải mang vận mệnh cô độc như vậy, cho dù người khác đều nghĩ bên người Bạc Nhan sao lại thiếu bạn bè cho được, nhưng là cô như cũ vẫn cảm nhận được từ đầu đến cuối đều chỉ có một minh.
Bất kể lúc nào thì nội tâm đồng nhất chỉ có một mình, đơn độc đến muốn mạng người ta mà “Như vậy Đường Duy không phải bạn bè của cô sao?”
Rõ ràng biết lời nói mà người đàn ông này đề cập đến đều khiến cô cảm thấy không dễ chịu, Diệp Tiêu vẫn phải nói ra “Đường Duy không phải người bình thường có thể quen biết được, nếu có thể quen biết được Đường Duy, thì cô liền nhanh chóng ôm đùi Đường Duy, cùng người ta làm bạn bè đi.
Không cần dỗ Đường Duy được vui vẻ, vẫn có thể mang lại cho cô nhiều lợi ích. “Tôi và anh ấy không làm bạn bè được.”
Chỉ có thể làm kẻ thù mà thôi.
Bạc Nhan ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu: “Nếu nói những lời này có thể khiến cho anh cảm thấy thật vui vẻ, anh vẫn có thể cười đùa trên nỗi đau tinh thần của tôi, thì anh cứ tùy ý nói đi.” Mỗi một người đều xé rách vết thương lòng của cô về Đường Duy rồi quất mạnh lên đó một lần thì cô sẽ không đau nữa sao?
Không, cô vẫn sẽ đau.
Chính là cô đã bị thương đến mức chết lặng rồi.
Bạc Nhan ở nơi này huấn luyện nửa tháng, thời gian nửa tháng ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là quá khứ, nhưng mà trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lần đó thân thể Bạc Nhan không thoải mái phải đi bệnh viện bên ngoài, ngoài ra cô vẫn chưa bao giờ ra ngoài.
Cho nên thời điểm cô mang theo hành lí bước ra khỏi đạo trường Nhà họ Diệp, tiếp xúc với ánh mặt trời bên ngoài, cô có cảm giác chính mình giống như một con quý khát máu, dưới ảnh mặt trời chậm rãi ăn mòn mất dần thân thể của chính mình. Cùng với ý thức, nó tựa như bị mặt trời làm cho tan chảy. Lúc này đây Diệp Tiêu đưa cô trở về, người Nhà họ Diệp đã liên lạc với Tô Kỳ, Tô Kỳ và Tô Nghiêu đã ở nhà chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon chờ cô trở về, Bạc Nhan xếp gọn hành lí lên xe Diệp Tiêu. Thời điểm mở cửa xe, Diệp Tiêu ngồi ở vị trí lái phía trước nhíu mày: “Cô không ngồi lên ghế phụ sao?”
Lúc Diệp Tiêu hỏi ra lời này, ngay cả chính mình cũng thấy kinh ngạc. Vị trí phó lái… Bình thường phải là quan hệ thân mật mới có thể tùy ý tự nhiên ngồi đó được chứ? Bạc Nhan vẫn là ngồi ở phía sau: “Tránh nguy hiểm đi, ngồi ở phía trước nhìn rất tối.
Trong lòng Diệp Tiêu chợt hoảng hốt, không biết vì cái gì, mấy ngày nay nhìn thấy Bạc Nhan càng ngày càng trầm mặc, luôn cảm thấy có khác xa so với thời điểm mới đến khóa huấn luyện đặc biệt lúc trước.
Bản tính tuy rằng đã được mài giữa, chỉ là giống như cũng không quá thích nói chuyện. Xin hãy đọc truyện tại ++ TRÙMt ruyện.c o m ++
Diệp Tiêu ở phía trước lái xe, đưa cô đến trước cửa Nhà họ Tô, cửa chính chậm rãi mở ra, anh ta lái xe xuyên qua vườn hoa tới biệt thự Nhà họ Tô “Hoan nghênh trở về.
Mới vừa xuống xe, bên cạnh đã có người nghênh đón, Bạc Nhan liên thấy Tô Nghiêu, người thiếu niên thành thạo đem hành lí trên xe lấy xuống, theo sau nói: “Ba thực ra vẫn luôn một mực nhớ chỉ, còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn chỉ phải ăn hết đấy.”
Bạc Nhan trêu chọc nói: “Nếu nhớ thương chị như vậy thì còn đưa chị đi huấn luyện sao “Ba cũng chỉ là mạnh miệng thôi, ông cảm thấy như vậy là tốt cho chị.
Tô Nghiêu kéo hành lí, quay lại nhìn thoáng qua người đàn ông đưa chị mình về, bỗng nhiên cả kinh. Bởi vì cậu ta phát hiện, Diệp Tiêu vẫn không nhúc nhích ngầm nhìn bóng dáng của Bạc Nhan, biểu tình có chút thậm trầm.
Trong tiềm thức siết chặt bàn tay, Tô Nghiêu một phen kéo tay Bạc Nhan, như là chứng minh đây là điều rất bình thường: “Chị đi vào nhanh thôi, vừa lúc ba không có người cùng đánh cờ vua kìa”
Đi vài bước mới cố ý nói: “Cái kia, chú đi cùng chị gái tôi cũng vào cùng đi.”
Chú.
Diệp Tiêu so với Bạc Nhan chỉ lớn hơn một tuổi, trực tiếp bị Tô Nghiêu gọi là chủ, cậu nhóc thối này muốn đi tìm đòn phải không?