Hồ Quân vừa nghe mọi người xung quanh bàn tán xôn xao vừa đi ra ngoài thì gặp Từ Thánh Mẫn cũng vừa tan tâm.
“Tổng giám đốc Từ” Anh ta lên tiếng hỏi thăm: “Chào anh Từ Thánh Mẫn không nói chuyện, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Hồ Quân đưa tay sờ mũi, chột dạ, không biết gần đây anh ta có đắc tội với tổng giám đốc Từ không mà anh ấy lại lạnh nhạt như vậy, để lại mình anh ta ngẩn người suy nghĩ về lịch trình cho chuyến công tác lần này.
Sau khi lên xe, Từ Thánh Mân đạp mạnh chân ga.
Chợt điện thoại anh ta rung lên, anh ta đành phải buông chân ga rồi nhấc máy.
“Sắp tới sinh nhật của Lạc Du Du rồi, anh có đi không?”
Sakahara Kurosawa không kiên nhẫn nói: “Dù sao sinh nhật của cô ấy tôi cũng phải nể mặt mà đến, nếu không đi ba mẹ tôi sẽ càm ràm suốt, phiền chết tôi.”
“Cậu không muốn phiền phức nên kéo tôi theo chứ gì?”
Từ Thánh Mẫn tức cười nói: “Được rồi, đi, đi sớm một chút.”
“Tiệc tàn chúng ta kiếm chỗ nào vui vui mà quấy đi!” Sakahara Kurosawa bên kia đầu dây điện thoại, hai mặt sáng ngời.
“Gần đây tôi có hứng thú với một người phụ nữ nước ngoài.
“Mẹ, cậu không biết xấu hổ à.” Từ Thánh Mẫn vuốt ve tay lái: “Dạo này tôi không rảnh, nhưng tôi có thể giúp hai người đặt phòng khách sạn rồi đưa hai người đến đó”
“Ha ha ha!” Sakahara Kurosawa vui vẻ: “Có phải lần trước anh phong túng quá độ nên chất lượng sản phẩm giảm xuống rồi không?”
Từ Thánh Mẫn nói: “Cút! Muốn nhưng chưa có chỗ để “Ha ha ha! Thôi lát nữa anh qua đây chở tôi cùng đi đi. Sakahara Kurosawa quyết định dứt khoát: “Vậy chốt, chúng ta đợi ăn bánh sinh nhật của Lạc Du Du xong rồi đi chỗ khác chơi.
“Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi.
“Sinh nhật Lạc Du Du, anh tặng gì cho cô ta?” Sakahara Kurosawa nói tiếp: “Con gái thật là phiền phức, sinh nhật rồi còn phải tặng quà “Tiền. Từ Thánh Mẫn nói: “Tôi gửi cô ta một bao lì xì. Bên kia đầu dây câm nín một lúc lâu: “Làm vậy có bị nói là không có thành ý không?”
“Cậu dám nói đi tiền là không có thành ý?” Từ Thánh Mân lại nói: “Tôi đây chỉ hy vọng sinh nhật tôi, mọi người đều không có thành ý, trực tiếp bắn tiền vào tài khoản ngân hàng của tôi là được.
Sakahara Kurosawa mừng rỡ vỗ tay: “Vậy được, một bao lì xì là được rồi. Tôi gọi anh chỉ để hỏi chuyện đó thôi, tôi cúp máy đây.
“Biến hộ, tôi phải lái xe rồi.” Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Từ Thánh Mẫn đưa tay lên xoa hai huyệt thái dương rồi cất điện thoại vào túi.
Ở một khung cảnh khác, Lạc Du Du đang nằm trên ghế số pha tám chuyện với Lam Thất Thất.
“Oa, món quà của cậu làm tớ rất bất ngờ!” Lạc Du Du kích động nói: “Cậu thật là có tâm, hôm bữa đi ăn khuya, tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi không ngờ cậu lại nhớ, còn mua tặng tớ làm quà sinh nhật nữa.”
“Có gì đâu!” Lam Thất Thất không chút để ý: “Mỗi năm chỉ tổ chức sinh nhật một lần, nhất định phải chọn món quà nào phù hợp với cậu chứ”
Sau khi tám chuyện xong, Lam Thất Thất nhắn tin cho Từ Thánh Mân.
Anh có đi sinh nhật Lạc Du Du không? Anh tặng cậu ấy cái gì?
Sau một lúc lâu, đối phương chỉ nhắn lại hai chữ.
Tặng tiền.
Lam Thất Thất nhíu mày.
Thật lạnh nhạt.
Anh ấy lạnh nhạt hơn xưa rất nhiều.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhắn.
Ngày đó anh muốn đi cùng với em không?
Không rảnh, đi chung với Kurosawa rồi.
Lam Thất Thất cảm thấy suy sụp, không phải trước kia hai người các cô rất thân với nhau sao, hơn nữa, chắc chắn Sakahara Kurosawa cũng muốn đi cùng với Lạc Du Du.
Trước kia là trước kia, bây giờ đã khác rồi.
Từ Thánh Mân nhanh chóng hồi âm tin nhắn không có một chút cảm xúc —— Khi nào cô không thích tôi nữa thì mình quay lại như xưa.