Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1452


“Bởi vì trước đây đã không đến kịp…
Đường Duy nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng ken két, cậu giống như đột nhiên bị tâm thần nhưng lại ngông cuồng tự cao tự đại.

Yết hầu của cậu run rẩy theo từng lời nói ra: “Anh muốn đứng ra vào lúc này.

Tô Nhan em biết không, vì việc lần này, cho tới giờ anh chưa ngủ được một giấc nào ngon.

Anh thường mơ thấy dáng vẻ hồn nhiên chân chất của em trước đây.

Nhưng mỗi lần tỉnh lại, hiện thực chờ đợi anh chỉ có sự lạnh lẽo của căn phòng.

Nó nói cho anh biết răng em đang bên cạnh Trì Liệt, con mẹ nó anh thật sự muốn giết chết cậu †a.


Nhưng anh không dám, nếu như cậu ta là người em yêu thì anh sao có thể…anh sao dám ra tay cậu ta…”
Nếu như Tô Nhan thật sự hạnh phúc khi ở bên Trì Liệt mà cậu ra tay với cậu †a, thì chẳng khác nào cậu lại một lần nữa phá hủy hạnh phúc của Tô Nhan.

Mấy năm trước cậu chỉ biết trơ mắt đứng nhìn cô mất đi hết thảy niềm tin vào cuộc sống mà đến nơi đất khách quê người, không lẽ mấy năm sau lại muốn cô như vậy nữa ư..

Đường Duy định mở miệng nói gì đó nhưng lời chưa ra đến miệng thì Từ Thánh Mân đã nhanh chóng đến túm áo cậu đi, anh †a không chịu nối để cậu tiếp tục thương tâm như vậy.

Từ Thánh Mân lôi cậu đi giống hệt như lôi Diệp Tiêu, anh ta hành động quá bất ngờ nên Đường Duy không lường trước được, cứ thế bị kéo ra ngoài.

“Từ Thánh Mân anh làm gì vậy?” Đường.

Duy còn muốn nói với Tô Nhan, cậu không biết Từ Thánh Mân cản trở cậu để làm gì.

Cậu dùng bàn tay đập vào ngực Từ Thánh Mân đẩy anh ta ra, ai ngờ cú đập ấy quá mạnh khiến Từ Thánh Mân đau điếng không thôi.

Nhưng Từ Thánh Mân vẫn không chịu buông tay, anh ta túm chặt áo Đường Duy, trước khi đi còn cười hì hì với Lâm Thất Thất rồi nói: “Không nói nữa không nói nữa, chúng tôi đi đây.

Dịp lễ Tết nhớ ghé chơi đấy”
Anh ta không muốn nhìn cũng không nhìn nổi bộ dạng bám mãi không dứt của Đường Duy.

Từ Thánh Mân nghĩ, một người tự phụ như Đường Duy theo lí mà nói sẽ không tự hạ thấp tôn nghiêm của chính mình như vậy.

Nếu mọi người đều cần một bước tiến, vậy chi bằng anh ta sẽ là cái người phá vỡ sự thăng bằng đó.

“Khoan đã, tôi chưa nói xong.


Đường Duy hét lên rồi nhìn về phía Tô Nhan nói ngắt quãng: “Tô Nhan, anh biết em hận anh.

Quá khứ anh đã tổn thương em nên em mới hận anh.

Nhưng đó chỉ là cái giá mà anh phải trả..thế nhưng Tô Nhan…Trước nay anh chưa từng yêu ai, anh thật sự chưa từng yêu ai.

Trong thế giới của anh chỉ có thù hận, thậm chí anh còn không biết cách yêu một người…cho đến khi em rời đi anh mới biết thế nào là đau khổ, không có liều thuốc nào có thế khiến anh bớt đau.

Trước đây anh đã tự khiến mình trở thành một kẻ lạnh lùng, tàn nhãn đến mức không chút lưu tình.

Nhưng khi em rời đi, mọi thứ của anh đều sụp đổ”
Tô Nhan đứng sau Trì Liệt nghe thấy những lời này trái tim cô như bị khoét một lỗ, đau đớn dường như khiến cô hít thở không thông, chỉ có thể hổn hển, cảm giác chết lặng toàn thân.

Đừng, đừng rơi nước mắt.

Đừng vì Đường Duy mà rơi nước mắt nữa.


Cô liên tục nhắc nhở bản thân, đồng thời bấu chặt các ngón tay cho đến khi lòng bàn tay rỉ máu, cô cẵn chặt răng, quyết không để nước mắt rơi xuống.

“Là anh không biết, anh không hiết “Anh không biết thế nào là yêu, anh chỉ biết rằng trong mắt em chỉ có thể có anh.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh chỉ có em, anh không chấp nhận được em với người khác.

Anh không biết tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy, cho đến khi em rời đi, hiện thực đã giáng cho anh một cái bạt tai” Kết quả mọi kiên cường phòng bị của cô cuối cùng cũng bị những lời lẽ xát muối vào tim của Đường Duy phá vỡ.

Cậu muốn giả vờ không quan tâm nhưng cậu.

không làm được, thậm chí cậu không dám thừa nhận…
Răng quãng thời gian đen tối trong quá khứ tràn ngập máu tanh giết chóc đó, cậu vì tư lợi nhưng không cẩn thận, không phát hiện ra đã yêu cô..

Bình Luận (0)
Comment