Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1647


Đường Duy đưa qua, nhưng Tô Nhan duỗi tay ra, lắc mạnh, Đường Duy nói nhỏ: “Anh đút cho em uống”
“Không”
Giọng nói của Tô Nhan rất mềm, cô tỈ chí có chút không thể nói chuyện bình thường, bởi vì uống quá nhiều khiến giọng nói của cô hơi đứt quãng, có lẽ không ý thức được mình đang nói chuyện.

Điều chỉ phối cô là sự phân biệt rạch ròi giữa thực và mơ.

Cô nói: “Anh muốn… cho em uống thuốc tránh thai”
Chỉ với một câu nói ngắn gọn như vậy, tim của Đường Duy như bị dao đâm, lúc này cậu không biết phải nói gì, dường như cậu ta cảm thấy tay của mình hiện tại càng run lên trầm trọng hơn.

Chính năm đó, năm đó cậu nắm vai xé quần áo của cô, khi đó cậu bóp cổ cô buộc cô phải uống thuốc tránh thai, lúc xuống tay ấy làm sao cậu có thể không run một chút nào chứ?
Đến tận bây giờ Đường Duy cũng chưa từng nghĩ Tô Nhan vẫn còn nhớ chuyện đó.

Hay nói chính xác, là bản thân cậu vẫn luôn trốn tránh nó, nhưng mà điều đó đã tạo thành một tổn thương khắc sâu vào lòng Tô Nhan mãi mãi, sao cô có thế quên dễ dàng như vậy được?
€ó lẽ trong lúc cậu không biết, mỗi khi đêm về, hết lần này đến lần khác cô đều mơ thấy tình huống khi đó.


Bị ép buộc, bị ép uống thuốc tránh thai, nằm trên bàn mổ ở một đất nước xa lạ, mà ở bên ngoài cánh cửa phòng mổ lạnh lẽo kia không có lấy một người đợi cô tỉnh lại.

Lúc trải qua chuyện này, cô phải mang tâm tình gì mà đối mặt chứ?
Đường Duy bưng ly nước, đưa đến bên miệng Tô Nhan.

Cô qua loa nuốt xuống một ngụm, sau đó đẩy tay Đường Duy ra, cau mày nghiêm túc nói: “Không muốn uống”
Người này có còn tỉnh táo không vậy, nước sôi như thế làm sao mà uống chứ?
Hầu kết Đường Duy giật giật, không biết vì sao giọng nói có chút khô khốc: “Uống hết đi, không cần biết có tốt hay không, nhưng nó tốt cho dạ dày em”
“Tô Nhan lắc đầu, mơ hồ nói: “Tôi không uống”
“Ngoan nào”
Đường Duy không biết vì sao thấy cô như vậy, mũi đột nhiên chua xót: “Xin… em đấy”
Không cần ngay cả chuyện nhỏ như vậy… cũng phải từ chối cậu.

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể thấy bộ dáng không chút phòng bị của cô đây.

Đột nhiên Tô Nhan có chút tỉnh táo, nhưng một chốc sau ánh mắt lại tan rã, nhìn mặt Đường Duy, sau đó nâng tay mình lên.


Chậm rãi duỗi đến trước mặt Đường Duy.

Trong nháy mắt đó, Đường Duy có một loại xúc động muốn nâng tay lên theo, năm chặt lấy tay cô.

Do dự một lát, Đường Duy cần răng vươn tay ra, nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng rực, Tô Nhan cảm thấy tay mình như được một quả cầu lửa bao lấy.

Cẩn thận bao bọc, mạch đập liên hồi từ tay cậu truyền sang tay cô.

Từng chút, từng chút một.

Tô Nhan ngơ ngác nhìn Đường Duy, như thể chỉ vừa nhìn rõ mặt † lúc Anh trai Đường Duy thì giây tiếp theo ký ức liền biến mất, cô dừng lại lâu, nhẹ nhàng buông ra một câu như thể đã cách cả mấy đi nhỏ?”
Hai chữ, đánh tan tất cả phòng bị của Đường Duy.

Cậu buông chén trà trong tay ra, sau đó cả người lao về phía trước, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy Tô Nhan.

Cậu quỳ gối ở bên cạnh giường, ôm lấy cơ thể Tô Nhan đang ngồi ở đó, cảnh tượng ngưng đọng lại thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Chẳng sợ đây là một lưỡi dao sắc bén, càng ôm càng chặt, chẳng sợ lưỡi dao kia tùy thời có thể cắt đứt da mình….

Bình Luận (0)
Comment