Lúc này Tô Nhan không biết mình muốn bày ra vẻ mặt gì với Đường Duy, lúc trước gặp cậu, hai người còn đâm nhau bị thương, mà bây giờ lại cùng nhau thức dậy trên giường lớn, như đang mơ vậy.
Không biết nên giải quyết tình huống này thế nào.
Cách một lúc, Tô Nhan nói: “Vậy muốn tôi cảm ơn anh thế nào?
Không phải anh vì cái này sao?”
Đường Duy cười lạnh: “Cảm ơn? Anh thích em cảm ơn? Em bớt diễn chuyện não tàn anh đã cảm ơn trời đất đi.
Lớn rồi còn uống nhiều rượu, rốt cuộc đầu óc em sao thế?”
‘Tô Nhan tức giận đến run rẩy, vừa mở mắt đã thấy Đường Duy châm chọc khiêu khích cô như bình thường.
Cô vô thức siết chặt chăn mền, chỉ có thể nói: “Vâng vâng vâng, anh đúng hết, nói xong chưa?”
Muốn đuổi người sao?
Đường Duy nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cong môi, nói với giọng lạnh như băng: “Không biết ơn chút nào sao?”
“Tôi quỳ xuống dập đầu với anh được không?”
Tô Nhan giận quá bật cười, hốc mất cô ửng đỏ: “Đúng thế, thật sự phải cảm ơn anh quan tâm tôi như thế, không có anh tôi không thể sống được nữa- Giọng điệu này sao nghe chói tai như thế.
Đường Duy hít sâu một hơi, nhịp tâm đập trở nên nhanh hơn, giống như bị đâm đau.
Cậu nói: “Cái miệng quái gở của em lúc ở trên giường kêu thật êm tai.”
Tô Nhan hận đến mức cầm gối đầu ném đi, đáng tiếc chiếc gối mềm mại kia không gây cho Đường Duy bất kỳ sự tổn thương nào.
Cô muốn tìm thứ sắc bén hay là cứng rần, ví dụ như cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường.
Nhưng mà lúc cô ngẩng đầu nhìn vết thương trên trán Đường Duy lại dừng động tác tìm đồ vật đánh cậu Cô run rẩy, thu tay lại, cúi đầu nói: “Đủ rồi, xem như tôi xin anh, đi nhanh đi… Tiền phòng tôi kêu ba tôi gọi cho anh”
Đường Duy nghe Tô Nhan nói vậy, theo bản năng liền bố sung một câu: “Thôi đừng, anh cần chút tiền đó của em sao?”
Tô Nhan tự giễu cười.
Cũng đúng, Đường Duy là người thiếu tiền sao?
“Vậy muốn tôi phải thế nào đây?” Tô Nhan quay mặt qua: “Anh còn phải tiếp tục trơ ra ở đây bao lâu nữa?”
Đường Duy nghiêm túc chống tay một bên mặt bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Mặt trời ban mai chiếu lên nửa khuôn mặt, ánh nắng phác họa đường nét của cậu.
Khuôn mặt tinh xảo đó của người đàn ông vào lúc này thoạt nhìn như bước ra từ manga, sống mũi cao thảng, đôi môi mỏng, mỗi một góc cạnh đều cho thấy cậu có bao đại nghịch bất đạo.
Cậu không trả lời Tô Nhan lại còn hỏi ngược lại cô: “Em còn ở đây bao lâu nữa? Còn cho anh tiền? Rốt cuộc em không nhận ra đây là chỗ nào sao?”
Tô Nhan ngây ngẩn cả người Có lẽ đã quá lâu không trở lại nơi này, công thêm sửa sang đắt tiền khiến ngay từ phản ứng đầu tiên cô đã nghĩ rằng đang ở khách sạn…
Vả lại ngoại trừ khách sạn còn có thể là ở đâu? Cô uống say hôm sau tỉnh lại trong khách sạn.
Đây là tư duy theo quán tính của người bình thường…
Đường Duy nhìn thấy vẻ mù mờ trên mặt Tô Nhan.
Cậu hẳng giọng rồi nói: “Em không nhận ra cũng là chuyện bình thường, dù sao trước đó bên này đã sửa sang lại từ đầu, hệ thống sưởi sàn nhà cũng mới lát”
Sửa sang lại từ đầu?
*Có điều cách bài trí bố cục của tổng thể căn phòng đều không thay đổi”
Đường Duy từ trên giường ngồi dậy.
“Tô Nhan, đây không phải khách sạn.
Nơi này nhà trước đây của chúng ta”
Nhà của chúng ta.
Một cảm giác hỗn loạn dữ dội hiện lên trong ngực Tô Nhan.
Cô thở dốc một hơi, nhìn ra bên ngoài với vẻ khó tin.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bãi cỏ xanh ngoài cửa sổ, ánh mắt lại chuyển vào trong phòng….