Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1733


“Cái này là tôi hỏi anh mới đúng chứ?”
Ký ức về việc cô đến nhà Đường Duy rất hỗn loạn và mơ hồ, Tô Nhan nhíu chặt lông mày, trong con ngươi xám xịt.

Trước sự hoảng sợ của Đường Duy, cô nói: “Tại sao tôi lại ở đâ) Ngay lúc đó, Đường Duy vô cùng sửng sốt, dường như cuối cùng cậu đã đoán ra được điều gì đó, một ý nghĩ mà cậu chưa bao giờ dám thừa nhận ngày càng càng vang lên trong đầu, cậu nhớ lại những hành vi khác nhau của Tô Nhan – rõ ràng là kháng cự, nhưng lại bị ép phải chấp nhận, rõ ràng là muốn lùi bước chạy trốn, nhưng niềm khao khát dành cho cậu vẫn luôn hiện rõ trong đôi mắt ấy.

Rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại muốn ở trong tay cậu bị chia năm sẻ bảy, bị chinh phục – rõ ràng là rất mỏng manh, nhưng lại muốn bị nhìn thấu.

Sự yêu thích và ghét bỏ của cô, mọi thứ đều theo chiều hướng ngược lại.


Tô Nhan, đây chính là cách… đây chính là cách… Để em tự bảo vệ chính mình sao?
ổ họng của Đường Duy run lên, cậu căn bản không ngờ mình lại lấy danh nghĩa hận thù mà ép nội tâm Tô Nhan đến mức không thể chịu đựng được như vậy, nhưng… nhưng Tô Nhan, tại sao, tại sao…trong biết bao lớp vỏ bảo vệ tách rời kia, vân chọn giữ lại những ký ức và thân phận của “Bạc Nhan năm tuổi” yếu đuối kia…
Điều này cho thấy cô vẫn giữ trong tim một niềm khao khát, nhỏ bé mà tầm thường, ngây thơ dành cho cậu.

Hóa ra Bạc Nhan đó… vẫn luôn sống mãi trong tim em.

Đường Duy đỏ bừng mắt, “Tô Nhan, em, quên rẵng mình tới như thế nào rồi sao…” Cậu không nói được nữa, lúc đó, tại sao cậu lại không.

chú ý hơn đến điểm này? Những mâu thuẫn phức tạp và hấp dẫn, thấm đâm năm tháng, rốt cuộc đã biến linh hồn cô thành như thế nào rồi…?
Có lẽ chính Tô Nhan cũng không biết, linh hồn của cô đã bị chia làm hai, hoặc cũng có thể bị chia thành mấy phần, căn bản không thể biết được, chỉ có thể biết được là, người khi nấy, chính là Bạc Nhan năm tuổi.


Sẽ gọi cậu là “anh trai”, Bạc Nhan đối với cậu đây mong đợi và yêu thích.

Mà bây giờ~ Đường Duy lại mở miệng nói: “Em bây giờ… là Tô Nhan sao?”
*Nói cái gì ngớ ngẩn vậy? Tô Nhan nhíu mày, nghĩ cũng không nghĩ, “Em không phải Tô Nhan, em còn có thể là ai? Ngoài ra,em muốn về nhà rồi”
“Em từng nói em muốn cùng anh trở về đây” Đường Duy ngăn cản động tác của Tô Nhan, trong bồn tắm lớn bên cạnh đã sắp xả đầy nước.

Động tác ngăn lại của anh khiến Tô Nhan lùi lại một chút, cánh tay vô thức đặt lên thành bồn tắm và chạm vào nước ấm.

Nước, Đường Duy đang xả nước cho cô?
Tô Nhan lại run lên, đã đến mức này rồi, chắc chẩn là mình trước đó đã từng nói muốn ở lại đây ngủ, Đường Duy mới làm những chuyện này, nhưng….

Bình Luận (0)
Comment