Có vẻ như anh ta đã cố gắng hết sức để làm hại cô, nhưng cuối cùng anh ta lại cố gắng đưa cô quay trở lại những ngày tháng đó.
Đường Duy nói: “Tôi muốn đưa cô về nhà uống thuốc”
Tô Nhan chế nhạo: “Tôi e là anh đang không muốn tôi ở lại đây với Nhậm Cầu”
Bây giờ cái gì cô cũng dám nói, xem ra là tính cách là của Tô Nhan lúc bị biến hoá thành người mạnh mẽ, sắt đá, thậm chí khi xét theo khía cạnh nào đó, tính cách này cực kì giống Đường Duy.
Nhậm Cầu không muốn bỏ cuộc, anh ta nói: “Nhưng… tôi mở nhà hàng này vì cô.”
Tô Nhan hơi cứng người bất ngờ lên tiếng: “Vì tôi sao?”
“Cô thích hoa.” Nhậm Cầu đứng phía sau lưng cô, biểu hiện trên gương mặt anh ta phức tạp: “Tôi muốn làm một khu vườn cho cô, cho nên đã mở nhà hàng này.
Giờ đây, nhà hàng này đã trở thành một địa điểm thích hợp để những người nối tiếng trên Internet ghé thăm.
Có một góc cà phê thanh lịch trong biển Hoa.
Thực sự trang nhã vô cùng.
“Tôi vẫn luôn chờ”
Nhậm Cầu hít vào một hơi thật sâu: “Chờ một ngày nào đó, nhà hàng này đủ nổi tiếng, ai thích hoa có thể tới thăm”
Nhịp tim Đường Duy tăng nhanh, thậm chí cậu cảm thấy không thế kiểm soát được.
sự khó chịu dâng lên trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Nhậm Cầu đã làm những gì anh ta muốn làm cho Tô Nhan.
Sự thật này khiến cậu có chút bồn chồn lo lắng, giống như…thua một ai đó.
Nhậm Cầu bước ra: “Nhan Nhan, tôi biết trước đây tôi đã làm rất nhiều việc không thể tha thứ được, bao gồm cả những việc của Nghiêu Nghiêu…”
Tô Nghiêu là nỗi đau trong lòng cả đời này của Tô Nhan.
“Không phải… Từ sau tai nạn của cậu ấy, ngày đêm tôi đều dày vò..” Đôi mắt Nhậm Cầu đỏ hoe: “Tôi muốn làm chỗ dựa của cô, nhưng tôi đã không bảo vệ được cô…”
Hồi đó Tô Nhan cực kỳ yêu thích và tin tưởng anh ta như vậy.
“Đừng những chuyện quá khứ”
“Chúng ta có thể quay lại quá khứ không, dù chỉ là bạn bè cũng được”.
Nhậm Cầu hạ thấp giọng nói: “Ít nhất hãy đế tôi có quyền ở bên cạnh cô”
“Nhìn anh xem, trời ơi” Tô Nhan cười ra nước mắi: đó anh đối xử với tôi như thế nào, bây giờ lại đến tìm tôi.
Tìm đến tôi và cầu xin cho tôi một cơ hội, anh coi tôi như con người sao? Thật sự muốn xin lỗi và thừa nhận lỗi lâm của anh sao?”
Nhậm Cầu gật đầu, trầm giọng nói.
Đường Duy đang ở bên cạnh cũng đều bị gạt sang một bên, dường như lúc này chỉ có anh ta và Tô Nhan đứng ở đây.
Ngay sau đó, Tô Nhan nhếch miệng cười thật xinh đẹp: “Vậy thì đi chết đi.
Xin lỗi cũng vô dụng mà thôi, anh đi chết là được rồi”
Trong nháy mắt, trái tim anh ta dường như bị thứ gì đó mạnh mẽ xuyên qua, khi nghe Tô Nhan nói ra lời này, biểu tình trên gương mặt của Đường Duy và Nhậm Cầu đều thay đổi..