Đường Thi nhìn bọn họ đánh nhau ở một bên, trong lòng thở phào, cũng may quan hệ của bọn họ đã trở nên tốt hơn, Tô Kỳ cũng không theo đuổi bọn họ quá nhiều, điều này khiến cô an tâm một chút.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông vô cùng giống Bạc Dạ, trong lòng Đường Thi luôn cảm thấy bất an.
Tại sao … Tại sao luôn cảm thấy vẫn còn ẩn chứa khát vọng khủng hoảng?
******
Tối hôm đó khi Đường Thi lên giường với Đường Duy, cô đã tắt đèn, nhưng Thang Duy không nằm xuống.
Đường Thi nghi ngờ hỏi con trai, “Duy Duy, có chuyện gì vậy?”
Đường Duy đang tự mình suy nghĩ mấy chuyện, nhíu mày thật chặt, thoạt nhìn có chút giống với vẻ cau mày của Bạc Dạ ở văn phòng.
Trong bóng tối, cậu bé đang xếp hàng dưới ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt đã mờ ảo bóng đêm mỏng, thật lâu sau mới đáp lại lời của Đường Thi “Mẹ ơi, con đang thắc mắc không biết ba Dạ đã chết hay chưa.”
Đường Thi sững sờ, “Ý con là … Chẳng lẽ Bạc Dạ còn chưa chết?”
“Có thể.” Đường Duy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ “Có lẽ sự xuất hiện của màn đêm mỏng manh này khiến coni nghĩ rằng sự trùng hợp trên thế giới này quá ảo diệu. Vì vậy, con bắt đầu hy vọng rằng ba con sẽ không chết”.
Đúng vậy, một khi còn ít hy vọng, những người từng tuyệt vọng sẽ sinh sôi nảy nở những bông hoa của sự mong đợi. Đây là lòng tham của con người.
Giống như cô đã đau lòng trăm lần và tuyệt vọng vì Bạc Dạ rất nhiều lần, nhưng cô vẫn sẽ xúc động với cảnh cuối cùng anh ấy nhảy xuống vách đá.
Bởi vì họ là con người, một con người sống, tốt và xấu, yêu và ghét, sẽ mang lại những tác động khác nhau. Trái tim con người có thể bị bóp chết, nhưng cũng có thể … cứu được.
Đường Duy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Nếu baa không chết, mẹ ơi, mẹ sẽ đối xử với ba như thế nào?”
Đường Thi hơi cảm động trước câu hỏi của Đường Duy.
“Mẹ vẫn sẽ ở bên ba chứ?”
Đường Duy cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của mẹ mình, ánh mắt bình tĩnh như nước, tuổi còn nhỏ đã có kinh nghiệm như người lớn, có thể hỏi câu này, điều này vượt quá khả năng mà hắn cho là ở tuổi của mình.
Đường Thi nhìn chằm chằm con trai bằng ánh mắt nghiêm túc như vậy hồi lâu mới thì thào nói: Hãy quên đi.”
Hãy quên đi, chỉ ba chữ này, làm tim con người đau nhói nhưng là tình yêu vô lực.
Đường Thi nhìn khuôn mặt giống hệt Bạc Dạ của Đường Duy, đôi mắt cô chợt đỏ bừng, “Người chết đã chết, còn lại chỉ là nỗi ám ảnh của chúng ta.”
“Nhưng nếu có một phép màu trên thế giới này, và ba quay lại lần nữa, thì mẹ sẽ không cầu xin gì khác ngoài việc cảm ơn Chúa một lần nữa.”
Đường Thi cười với Đường Duy một nụ cười nhàn nhạt, nhưng mọi nỗi khổ thăng trầm đều hiện lên trên mặt. “Chuyện của ba con và mẹ thực sự chẳng thể làm gì được. Mẹ sẽ canh giữ nhà cho ba con, mẹ mong ba con sẽ quay lại. Con đường phía trước giống như câu cuối cùng mà ba con đã nói, ‘Hãy quên anh đi và sống thật tốt'”.
Giống như cô đã nghe thấy câu nói này ở đâu đó.
Trên đời này có hai thứ tình cảm đẹp nhất, hoặc là yêu nhau, hoặc là trên đời.
Giữa họ cách nhau quá xa như một cái rãnh, những vết sẹo hữu hình đó đã tạo nên một quá khứ không thể thay đổi, rồi hai người sẽ quên đi, thế giới là vô biên, anh và em sẽ ổn. Mỗi người sẽ có một con đườn riêng cho mình
Đây là những gì mà Đường Thi đã nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Bạc Dạ
Nghĩ đến đây, cô cười nhưng là một nụ cười buồn bã, “Duy Duy, mẹ hi vọng khi lớn lên con sẽ không giống cuộc đời của mẹ.”