Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 719

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Tùng Sam người luôn mặt không biển sắc, cũng không ngờ rằng Đường Thi sẽ đưa ra lựa chọn này.

Bạc Da không ngờ Đường Thi lại đứng lên, tham chí còn muốn trực tiếp đối mặt với An Mật.

Còn Đường Thi, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Bạc Dạ “Chuyện giữa tôi và An Mật vẫn còn chưa giải quyết xong, nhân cơ hội này, tôi có thể gặp cô ta một lần.”

“Cô đi một mình có sao không?”

Hàn Nhượng lo lắng hỏi, Đường Duy cũng đứng dậy nắm lấy tay Đường Thi: “Me.”

“Không sao đâu.”

Đường Thi cúi đầu nhìn Đường Duy, rồi nhìn thấng Bạc Da: “Anh đưa tôi đến đó được không?”

Ánh mắt Bạc Dạ liền thay đổi, cuối cùng đột nhiên năm chặt tay, đồng ý với Đường Thi nói: “Được.”

Sau khi Đường Thi đi ra ngoài trước, Khương Thích nhìn Bạc Dạ muốn đi theo, hô một tiếng Bạc

Da.”

Bạc Dạ sững sờ, quay đầu lại.

Khương Thích ha giọng, gần từng chữ “Bạc D… Lần này, đừng làm Đường Thi thất vọng nữa.”

Đừng lại chọn An Mật nữa.

Mọi người thật vất vả mới bắt đầu chấp nhận anh một lần nữa, anh đừng để chúng tôi thất vọng thêm một lần nào nữa.

Đôi mất của Bạc Dạ chìm xuống, nhìn chấm chằm khuôn mặt Khương Thích hồi lâu, sau đó anh khàn giọng ứng tiếng, sau đó cùng Đường Thi đi ra ngoài.

Nửa đêm trời vẫn có chút mát mẻ, Bạc Dạ nhanh chóng đi theo bóng dáng Đường Thi dưới ngọn đèn đường, dưới hàng vạn vì sao, người phụ nữ quay đầu cười nhẹ nhìn Bạc Dạ.

Ánh mắt đó làm trăng sao vạn vật đều mất sắc, ánh trăng cùng trời sao đều thành phông nền, cô cười khúc khích, có lẽ có chút mia mai, hỏi Bạc Dạ: “Nếu như An Mật thú nhận mọi chuyện, anh sẽ đối mặt như thế nào?”

Bạc Dạ bước tới, bước chân không chút do dự, ánh mất rơi trên mặt Đường Thi từ đầu đến cuối đều g19. Lam rất nghiêm túc, giờ này khắc này cô đẹp như một bức họa.

Anh mở cửa xe cho cô, xong mới nói: “Nên làm như thế nào liền làm như thế đó.”

Không phải muốn trốn tránh, cũng không cần vãn hồi, quá khứ đau thương hãy để nó chân thực tồn tại, tương lai có thể được làm bạn với Đường Thi hay không, đều xem sự sắp đặt của số phận.

Anh, sẽ không nói nhiều một câu nào biện hộ cho mình.

Đường Thi nhoẻn miệng cười như không vười, Bạc Dạ có chút không hiểu được ý tứ sâu xa trên mặt cô, nhưng người phụ nữ một giây tiếp theo đã chui vào xe im lặng, anh chỉ có thể im lặng khởi động xe, lái về phía sơn trang Hồng Mai.

An Mật còn bị anh giam lỏng tại sơn trang Hồng Mai, anh không biết tại sao lần này đột nhiên cô ta lại dở chứng, rốt cuộc là người nào gài bẫy người nào…

Nửa giờ sau, bọn họ đã tới lối vào của sơn trang Hồng Mai, Lâm Từ cũng đã đợi ở đó, nhìn bọn họ đi tới, gấp gáp tiến lên đón: “Bác sĩ đã ổn định tình hình, vết cắt trên tay quả thực rất sâu, không biết làm sao đột nhiên cô ta định cắt cổ tay mình.”

Bạc Dạ nhíu mày: “Anh nghĩ động cơ là gì?”

“Tôi nghĩ..” Lâm Từ liếc mắt nhìn Đường Thi đang đi theo, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Gần đây cậu Bạc Dạ đã vì Đường Thi mà khiến cho việc Tiêu Hách Thiên đến tại An Mật, cho nên cô ta có thể bị kích thích muốn tự tử, nhưng việc tự tử của cô ta cũng không thực sự muốn rời khỏi thế giới, có lẽ chỉ để lấy lại sự chú ý của cậu, sử dụng bí mật của mình để ám chỉ cậu đến gặp cô ta.”

Sau khi Lâm Từ nói xong chuỗi phân tích dài dòng này, Bạc Dạ nhếch mép nhướng mày: “Cho nên trên thực tế là ngang ngược muốn giãy giua lần cuối, vừa muốn thăm dò thái độ của tôi với cô ta sao?”

Lâm Từ hận không thể vỗ tay tán thưởng Bạc Dạ, nghĩ xem Bạc Dạ đổi tính rồi nên đầu óc cũng sáng suốt theo, nghĩ lại Bạc Dạ trước đây không có ý chí tiến thủ, thực sự là hận không thể tát vào mặt anh, bây giờ cái gì đều không thể gạt được anh, sự tiến bộ này không chỉ là một hay hai điểm!

Đường Thi vô thức hỏi một câu: “Lúc trước khi An Mật bị giam lỏng, tình trạng như thế nào?”

“Trạng thái tinh thần luôn không ổn định.” Lâm Từ cung kính nói: “Cô ta có vẻ mắc chứng cuồng loạn rất nghiêm trọng, nên rất dễ lợi dụng sơ hở trên phương diện pháp luật, như cô đã biết, nhiều người thoát khỏi chế tài của pháp luật nhờ dựa vào thần kinh thất thường, cậu Bạc Dạ đã luôn thu thập bằng chứng quyết định có thể xử phạt cô ta, sau đó chúng tôi phát hiện ra –

Lâm Từ dừng lại, liếc nhìn Bạc Dạ, có ý hỏi cậu ta có thể tiếp tục kể bí mật của họ không.

Bạc Dạ nháy mắt, ra hiệu cho Lâm Từ tiếp tục, Đường Thi không phải là người ngoài.

Lâm Từ hằng giọng một cái lại nói tiếp: “Chúng tôi phát hiện ra, còn có người đứng sau An Mật, ngoài Phúc Trăn… Còn có một người đàn ông khác cao thâm khó lường khó đoán hơn, người đàn ông này kiểm soát mọi thứ, thậm chí ngay cả An Mật cũng là quân cờ bị lợi dụng, những gì chúng tôi hiện nay đang nhìn thấy, có thể chỉ là phần nổi của tảng băng trôi…”

Đường Thi có chút khó tin, tất cả, chỉ vẫn chỉ là một sự bắt đầu thôi sao?

“Trước tiên đi đến nhìn một chút.” Bạc Dạ đưa ra quyết định: “Mạng của An Mật nhất định phải giữ, bằng không… Nếu An Mật thật sự chết, bọn họ khả năng sẽ có những động thái lớn khác, chúng ta cũng không có thời gian để kịp phòng bị.”

“Cậu đi theo tôi.” Lâm Từ dẫn Bạc Dạ và Đường Thi tiến vào sơn trang, đi qua hành lang đầy hoa, đến cửa một biệt thự, chỉ có thể mở bằng điều khiển từ xa từ bên ngoài, không có công tắc hoặc tay nằm bên trong, bị nhốt ở đây chẳng khác nào chim không cánh mà bay, bên ngoài cửa sổ đều có hàng rào, dù trang trí đẹp đến thì khi Đường Thi bước vào đều có cảm giác ngột ngạt.

Đây là một cái lồng, một cái lồng khiến người ta không thở nổi.

An Mật đang nằm trong đó, đang được truyền dịch, có người nói: “Cậu Bạc Dạ đến rồi.”

Hai mắt vốn đang nhắm nghiền của An Mật, lập tức mở ra, nhanh chóng ngồi dậy nhìn Bạc Dạ, khi phát hiện sự là anh, vẻ mặt cũng đầy vui mừng: “Anh Bạc Dạ, anh đã đến rồi, em biết là anh vẫn còn yêu em…”

An Mật có thể đã không còn lý trí gì nữa rồi.

Cô ta sa vào một kiểu tẩy não rằng Bạc Dạ vẫn yêu cô ta, không ai có thể phản bác.

Bạc Dạ đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng, như thể đang nhìn một người qua đường không liên quan gì đến mình.

Đôi mắt An Mật lặng lẽ chuyển từ niềm vui lúc ban đầu thành một đống tro tàn, khi nhìn thấy Đường Thi bên cạnh Bạc Dạ, cô ta đột nhiên hét lên-

“Con đàn bà hạ tiện này!”

An Mật rời khỏi giường lao về phía Đường Thi, loạng choạng như người điên: “Sao cô lại ở đây! Đây là vương quốc cổ tích mà chỉ có tôi và anh Bạc Dạ mới có thể tồn tại, sao cô lại xuất hiện ở đây!”

Đường Thi bị Bạc Dạ che chắn phía sau người, nheo mắt cười chế nhạo: “Tôi đương nhiên tới xem cô làm trò cười, An Mật.”

Lúc trước khi làm nhiều điều ác, có từng nghĩ đến sẽ có kết cục như bây giờ không?

An Mật gất gao hét lên: “Là cô, là cô cướp đi Bạc Dạ của tôi, có đi chết đi – sao cô không đi chết -” “Cô mi đủ chưa!”

Bạc Dạ không thể chịu đựng được nữa, anh quát lớn: “Dùng hết thủ đoạn chỉ để chuẩn bị những trò này sao? An Mật, thủ đoạn của cô không còn được như trước rồi.”

An Mật đột nhiên hoảng loạn, giả vờ ngày thơ: “Anh Bạc Dạ, anh đang nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu… Em rất nhớ anh, nên mới dùng cách này gọi anh tới.
Bình Luận (0)
Comment