Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 115

Đã tự: DocTruyen.Org

Lúc cô năm tuổi, cô nên chết mới đúng, cô không nên theo ba về nhà, không nên sống cuộc sống hạnh phúc ở bên cạnh của bọn họ. Nếu như lúc đó cô từ chối ba, như vậy thì sẽ không trở thành người một nhà với bọn họ, cũng sẽ không khổ sở như vậy?

Cô chỉ muốn có một chút hạnh phúc gia đình mà thôi, nhưng cuối cùng không có một chút hi vọng nào. . . . . . Cũng không có ai bảo vệ!

Chị . . . . . .

Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng chảy!

"Three, chị của tôi. . . . . . Đã chết thật rồi sao?" Tiếng của cô vô cùng run rẩy, hơn nữa còn xen lẫn nghẹn ngào.

Three nhìn cô, vẻ đẹp dịu dàng ngày nào trên mặt đã không còn, giờ đây chỉ có thương tâm và thương tiếc. Hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái nói "Ừ" một tiếng.

Giống như sét đánh ngang tai, bầu trời trong lòng Âu Thiển Thiển như sụp đổ trong nháy mắt, lấy mền che kín đầu mình, sau đó khóc thút thít.

Đã không còn nữa, cũng không còn hạnh phúc như trước đây, ba, mẹ, chị, tại sao lại muốn bỏ một mình cô ở đây? Thật là đáng sợ, chỉ có một mình cô ở thế giới này, thật đáng sợ.

Nếu như cô cũng chết thì tốt, nếu như cô cũng chết. . . . . .

Three nghe tiếng khóc của cô, không ngừng run rẩy, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được nhào tới trên giường, ôm cô vào trong ngực của mình.

Lần đầu tiên hắn to gan như vậy, dám ôm chặt cô, muốn an ủi cô, hắn muốn ôm cô thật chặt, an ủi cô, cũng nói cho cô biết. . . . . .

"Thiển Thiển, em vẫn còn có tôi mà, mặc kệ là bạn bè cũng được, anh trai cũng được, người thân cũng được, tôi đều ở lại bên cạnh của em, tôi sẽ không bỏ rơi em, tôi sẽ ở cùng với em, em không phải chỉ có một mình, em không có một mình, chớ quên . . . . . . Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em!"

Hắn thích cô, hắn yêu cô, những cảm tình này của hắn, hắn hoàn toàn có thể che giấu, là người thân cũng không sao cả, chỉ là hi vọng cô có thể vĩnh viễn nhớ, bên cạnh của cô có một người bảo vệ cô, mặc kệ cô gặp phải chuyện gì, hắn cũng sẽ vì cô mà xuất hiện trước tiên, che gió che mưa cho cô.

Cho nên, không được quên . . . . . . Tôi luôn luôn ở bên cạnh của em, có thể đụng tay đến!

Âu Thiển Thiển bị hắn ôm thật chặt, nghe được tiếng của hắn, cô kinh ngạc ngưng khóc. Đưa tay đem chăn kéo xuống, lộ ra đầu của mình, gương mặt đầy nước mắt nhìn hắn, khóc lớn nói "Anh không sợ tôi là sao chổi sao? Tôi sẽ hại chết anh."

"Đứa ngốc, em không phải sao chổi, em là Nữ Thần May Mắn của tôi!" Có thể gặp được cô, làm trợ lý của cô, là chuyện may mắn nhất đời này của hắn.

Nữ Thần May Mắn? Âu Thiển Thiển là lần đầu tiên nghe hắn gọi như vậy, cái loại đó mặt nói câu nói này .

Khổ gương mặt, cô lấy tay đẩy hắn ra, "Three không nên ở bên cạnh tôi, Three cũng không thích cô gái giống như tôi, anh là một người đàn ông tốt, một người đàn ông hoàn mỹ nhất, anh nên được đến tốt đẹp nhất hạnh phúc mới đúng . . . . . ."

Cô gái giống như cô, cơ bản là không xứng với hắn, dù là bạn bè, là người thân, cũng không được! Khắp người cô đều là khổ sở sẽ làm hắn cũng trở thành khổ sở mà thôi, cùng cô ở chung một chỗ, sẽ chỉ làm hắn mang thêm rất nhiều rất nhiều chuyện phiền phức. Hơn nữa nếu như cô hiện tại . . . . . . Đã không cho được hắn bất cứ vật gì.

Mặc kệ là tâm, còn là hạnh phúc. . . . . .

"Thiển Thiển . . . . . . không phải là em muốn muốn .. . . . ." Three hoảng sợ nhìn cô, không dám nói ra chữ đáng sợ kia.

Chết ——
Bình Luận (0)
Comment