Âu Tiểu Thiển đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh, tra hỏi, “Anh theo dõi tôi từ lúc nào? Sao không ở công ty?”
Hàn Đông Liệt mở cửa xe, không trả lời, lại nói, “Bà xã, lên xe đi, em đi bộ lâu như vậy chắc đã mỏi chân!”
Âu Tiểu Thiển tức giận nhìn, anh đang cười vô cùng vui vẻ, làm cho cô càng thêm tức giận, cô dùng sức bước vào bên trong xe, sau đó đóng sầm cửa xe lại.
Đối với vẻ mặt tức giận của cô, Hàn Đông Liệt không có chút kinh ngạc hay bất mãn gì, còn thêm vui vẻ khởi động xe, nói, “Bà xã, anh đưa em đi xem quanh đây nhé!”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Cô hỏi tới.
“Anh đã lắp đặt GPS trên người em, cho nên em đi đâu anh cũng có thể tìm tới!”
“Cái gì? Anh lại…!”
“…”
Bên trong xe bắt đầu xuất hiện tiếng cãi vã, xen lẫn tiếng cười hạnh phúc của người đàn ông nào đó!
Nhưng lúc xe khởi động, trong dòng người hối hả đi lại, một người đàn ông đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chiếc xe kia, con ngươi đen nhánh, trên mặt lộ ra vẻ khác thường.
Tiệm nữ trang, một chiếc Bentley màu bạc từ từ dừng lại.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Âu Tiểu Thiển ngồi ghế cạnh tài xế, quay đầu nhìn anh.
Hàn Đông Liệt nhẹ nhàng nhún vai, nói, “Xuống xe sẽ biết!”
Âu Tiểu Thiển hung hăng nhìn anh chằm chằm, không có ý muốn xuống xe, vừa nghĩ tới tiệm trang sức trước mặt liền cảm thấy bất an, chẳng lẽ anh lại muốn…
“Bà xã, muốn anh bế xuống xe sao?” Hàn Đông Liệt cười gian.
Không muốn bị uy hiếp, Âu Tiểu Thiển rống to, “Tôi không muốn xuống xe, tôi muốn về, nếu anh không lái xe về, tôi cứ ngồi ở đây!”
“Được, em cố chấp như vậy, anh không ép nữa!” Hàn Đông Liệt thất vọng nói, sau đó xuống xe.
Âu Tiểu Thiển ngồi nhìn anh xuống xe, vòng qua phía trước xe, đi tới trước cửa xe bên mình, sau đó mở cửa xe.
“Anh muốn làm gì?” Cô bất an hỏi.
Hàn Đông Liệt cười gian, không thèm trả lời, khom lưng dùng hai tay ôm lấy eo cô, sau đó dùng sức hướng về phía trước, đem cả người cô đặt trên vai, giống bộ dạng ở sân bay bốn năm trước.
“Hàn Đông Liệt, mau để tôi xuống, cái đồ vô lại!” Cô lớn tiếng mắng, ra sức giãy giụa, thu hút sự quan sát của người đi đường.
Hàn Đông Liệt không thèm để ý xung quanh, vừa đi vào cửa tiệm vừa lớn tiếng nói, “Bà xã, em sắp 30 rồi, không cần dè dặt, nhanh đồng ý gả cho anh, liền có thể làm vợ danh chính ngôn thuận, hơn nữa phụ nữ lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm!”
30? Đùa gì vậy, cô mới 27! Cưới anh? Cô tuyệt đối không muốn! Cái gì mà phụ nữ lớn tuổi mang thai? Anh muốn chết sao?
“Hàn Đông Liệt, tôi có chết cũng không lấy anh, tôi hiện tại cho anh câu trả lời, tôi không thích anh, sau này đừng quấy rầy tôi nữa!”
“Phản đối vô hiệu, hôm nay anh nhất định đeo nhẫn vào tay em cho bằng được! Em mau tỉnh ngộ đi, bà xã đại nhân!”