Ngày thành hôn
Tất cả khách mời đã đến đông đủ, ngay cả Hàn Nguyên bệnh nặng cũng ngồi xe lăn tham gia hôn lễ của con trai. Lễ đường trắng như tuyết, hoa tươi rực rỡ, mục sư, hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, nhưng lại không thấy bóng dáng cô dâu.
Hàn Đông Liệt mặc tây trang trắng, khẩn trương nhìn đồng hồ đeo tay, lòng càng lúc càng bất an. Tối hôm qua cô nói nhất định sẽ tới, nhất định sẽ lấy anh, nhưng tại sao giờ vẫn chưa xuất hiện? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Biết vậy lúc đó anh đã ngăn không để cô đi, hoặc sai người theo dõi cô.
Rốt cục khi đó mình bị làm sao? Lại có thể yên tâm để cô ấy đi như vậy?
“Tiểu Thiển… Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện!” Anh lo lắng thì thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn phía cửa, vẫn không thấy ai.
Từng giây từng phút trôi qua, mọi người chờ có chút nôn nóng, đến giờ lễ định trước, cửa giáo đường đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen giẫm lên thảm đỏ đi vào, hắn đi thẳng tới chỗ Hàn Đông Liệt, mọi tầm mắt đều đổ dồn về hắn.
“Đây là ai?” Nhiều người nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông đi tới trước mặt Hàn Đông Liệt, mỉm cười nhìn anh.
“Anh là ai?” Hàn Đông Liệt nhìn lại hắn, anh có cảm giác người đàn ông này không phải người tốt.
“Tôi là ai không quan trọng, chẳng qua nghe nói hôm nay tổng giám đốc Hàn kết hôn, nên cố ý đến tặng quà cưới.” Hắn lấy từ trong túi ra một phong bì trắng, sau đó đưa cho anh.
Hàn Đông Liệt thấy phong thư, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong chỉ có vài chữ “Muốn thuận lợi cử hành hôn lễ, đem vật kia tới tìm tôi!”
Nhìn xong mấy chữ này, Hàn Đông Liệt lập tức nắm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, hung hăng nói, “Tiểu Thiển đâu?”
“Giám đốc Hàn đừng nóng!” Người đàn ông ung dung cười, hắn gỡ tay của anh ra, sửa sang lại cổ áo, nói, “Nếu muốn nhìn thấy cô dâu, cầm vật theo tôi!”
“Vật? Cụ thể là cái gì?” Hàn Đông Liệt tò mò hỏi.
“Anh không biết sao? Là một viên đá nhỏ màu đen, chẳng lẽ cô ấy không đưa cho anh?” Không phải hắn đoán sai chứ? Vật quan trọng như vậy nếu không giao cho người thân duy nhất thì còn có thể đưa cho ai? Người này dù sao cũng là chồng tương lai của cô?
Là mình đoán sai sao?
Hàn Đông Liệt nghe được lời hắn nói, chân mày nhíu lại thật chặt, vật kia đúng là giao cho anh, nhưng hắn ta là ai? Muốn nó làm gì?
“Tổng giám đốc Hàn, anh thật sự không có?” Three xác nhận lần nữa.
“Có!” Hàn Đông Liệt khí phách đáp trả, sắc bén nhìn hắn nói, “Đi, dẫn tôi đi gặp chủ của anh.”
Bất cứ giá nào, anh giờ chỉ nghĩ cho Tiểu Thiển, không cần biết nguy hiểm phía trước là gì, anh cũng sẽ đi tới, bởi vì cô dâu của anh đang đợi ở đó.
Tiểu Thiển, kiên nhẫn chút, anh tới cứu em!
Hai người trước tầm mắt tò mò của khách mời, không có nguyên nhân, không có lý do, chỉ thẳng một đường đi ra cửa.