Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 24

Hàn Đông Liệt mặt lạnh như băng, hai mắt dần dần cháy lên lửa giận. Hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Âu Thiển Thiển, nhưng là Âu Thiển Thiển lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, mỉm cười với hắn.

Vài giây sau, Hàn Đông Liệt thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại nhấn vài phím, sau đó kê tai vào điện thoại nói, "Minh Húc, đi mua cho tôi một ly cà phê"

Âu Thiển Thiển nhìn vào điện thoại rồi chạy vội tới, dùng sức đè xuống nút loa, sau đó hô to vào điện thoại "Giang Minh Húc, nếu như anh dám đi mua cà phê, tôi Âu Thiển Thiển tuyệt đối sẽ không để cho anh ngắm trăng đêm nay.”

Ngồi ở văn phòng trợ lý, Giang Minh Húc cầm ống nghe, trán đổ mồ hôi. Hắn chẳng qua chỉ là chức trợ lý nho nhỏ, như vậy không phải là gây khó xử cho hắn sao? Hơn nữa, bọn họ là vợ chồng son cãi nhau ầm ĩ, đã vậy còn giận lây sang hắn?

Hắn thở dài, vì xem ánh trăng đêm nay nên hắn vẫn trầm mặc.

“Âu Thiển Thiển, chuyện của tôi không tới phiên cô quản, Minh Húc, đi mua cà phê. “

“ Không được mua, chỉ cần tôi, Âu Thiển Thiển còn ở đây ngày nào, thì ngày đó anh không được uống cà phê. “

“Người phụ nữchết tiệt, cút_____”

“Hàn tổng, xin nói chuyện văn minh một chút, muốn người khác đi thì anh phải thêm chữ ‘xin’ ở phía trước”

“s/hit, lăn ——“

Giang Minh Húc nhàn nhã nghe bọn họ "Liếc mắt đưa tình" trong điện thoại, nhưng là trong điện thoại đột nhiên xuất hiện tiếng "Bíp~ ——", giống như là vật gì bị đánh nát rồi, hình như là điện thoại bàn.

"Ai nha nha, không phải đã động thủ chứ?" Giang Minh Húc có chút bận tâm, mau mau đến xem sao? Hai mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục công việc của mình.

Ngón tay đang gõ ở trên bàn phím cuối cùng đè xuống phím 'Enter', máy tính đột nhiên rất nhanh chớp động lên một loạt chữ số, sau đó cho thấy mục chương có hình ảnh của Âu Thiển Thiển và một hàng chữ tiếng anh màu đỏ .

She's dead( tử vong )

Văn phòng tổng giám đốc

"Bíp~ —— "

Bởi vì hai người cãi nhau ầm ĩ, cho nên Âu Thiển Thiển không cẩn thận đụng phải ly trà ở trên bàn, ly rơi xuống mặt đất vỡ ra thành nhiều mảnh vụn, nước trà ở bên trong cũng lan đầy trên mặt đất.

Hai người đồng thời im lặng nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị.

"Ai..." Âu Thiển Thiển thở dài rồi nói, "Tôi sẽ đi thu thập đống hỗn loạn này sau đó sẽ pha một ly khác cho anh."

"Không cần, tôi chỉ uống cà phê." Hàn Đông Liệt chưa hết giận, ngồi trở trên ghế to

Âu Thiển Thiển không nói gì, chỉ ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt mảnh vỡ. Cô không hiểu rõ, hắn vì cái gì mà uống cà phê lại còn cho thêm bảy muỗng đường , tựa hồ chưa từng thấy hắn uống trà, nhưng lại muốn thả bảy muôi đường ngọt.

Ồ? Bảy muỗng đường? Bảy muỗng? Sao cảm giác lại có chút là lạ…

Điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt những suy nghĩ của cô.

Lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai, cô mỉm cười nói, "Này, anh họ a... Cái gì? Sinh bệnh rồi hả? ... Em lập tức đi qua đó... Không được, em nhất định phải đi... Không cần phải nói, em không đi không được!"

Cúp điện thoại, Âu Thiển Thiển bỏ mặt những mảnh vỡ trên mặt đất, vẻ mặt bối rối đứng dậy đi về phía cửa. Tay cô nắm lấy tay cầm vừa mới muốn mở ra, đột nhiên, một bóng người xuất hiện sau lưng cô, nắm tay cầm, đóng lại cái cửa vừa mới mở ra.

"Không được đi!" âm thanh giận dữ của Hàn Đông Liệt vang lên phía sau cô.
Bình Luận (0)
Comment