Buổi chiều hôm đó, sân bóng rổ chật kín người. Đủ hiểu trận đấu giữ Bắc Minh Dực và Từ Phong hấp dẫn tới mức nào.
Một người là học sinh cá biệt, có bối cảnh không thể khủng hơn, một người là thiên tài bóng rổ.
Đặc biệt là giá trị nhan sắc của cả hai đều vô cùng cao.
Nam sinh đến vì muốn xem thi đấu, nữ sinh càng đơn giản hơn, chính là đến ngắm cảnh đẹp a.
Triều Ca cũng không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy, nếu không phải có đàn em của Bắc Minh Dực, sợ là cô cũng không biết nên ngồi đâu mà xem nữa.
Cái tên ngốc này, công khai như vậy, lúc thua thì biết phải làm sao hả???
<...> Sao Ký Chủ không nghĩ rằng thắng thì sẽ rất vinh quang vậy?
Bắc Minh Dực mặc đồng phục bóng rổ của trường, vô cùng đẹp trai vuốt tóc nhìn về hướng Triều Ca nở nụ cười tự tin.
Ngươi có cười tự tin thì cũng phải thắng đã a!
<...> Ai bán niềm tin không cho Hệ Thống mua một ít với?
Từ Phong cũng tự tin không kém, còn vẫy tay chào cả khán giả phía trên làm không ít nữ sinh kích động hét lớn.
Từ Phong nhìn Bắc Minh Dực nghiêm túc nói:
“Bắc Minh Dực, kể cả trước đây cậu từng làm đội trưởng đội bóng rổ trường thì cậu vẫn sẽ không thắng được tôi đâu, bỏ cuộc đi. Lúc thua cũng bớt nhục nhã.”
Triều Ca có chút bất ngờ. Hóa ra còn có chuyện này, sao nguyên chủ không hay biết gì thế nhỉ? Đây là phong cách của học bá sao?
< Ký Chủ làm sao cô nghe được thế??? Chỗ này cách sân cũng phải năm, sáu mét đó!?>
Ta sao có thể giống người bình thường được a!
< Cô cuối cùng cũng nhận ra mình không bình thường sao?>
Khụ...đúng là có mạnh mẽ hơn người bình thường một chút.
<...> Một chút của Ký Chủ rốt cuộc bằng bao nhiêu cái khổng lồ của người ta thế???
Bắc Minh Dực ngược lại với sự nghiêm túc của Từ Phong, cậu ta vô cùng thoải mái.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ chịu thua một bại tướng dưới tay mình.”
Từ Phong đã có chút tức giận:
“Bắc Minh Dực, đó đã là quá khứ rồi! Cậu đừng có kiêu ngạo!”
Bắc Minh Dực cười:
“Đúng, chỉ thắng cậu vài chục lần, sao có thể kiêu ngạo? Ít nhất tôi phải thắng thêm lần này nữa mới miễn cưỡng coi là thỏa mãn được.”
Từ Phong nghiến răng:
“Cậu cứ chờ đó!”
Trận đấu bắt đầu. Cả hai bên lao vào giành bóng, gần như mọi kĩ thuật thần thánh của bản thân đều cố gắng phô diễn ra hết.
Nữ sinh trên sân hét chói tai. Nam sinh thì hưng phấn theo dõi.
Dù là trận một đấu một, cả hai bên đều không quan tâm tới phòng thủ. Chỉ ra sức tấn công, giành bóng. Nhiều cú lừa bóng làm mọi người lẫn đối thủ đều ngạc nhiên.
Lúc này Triều Ca mới tin thật sự Bắc Minh Dực cũng không phải tay mơ, cơ hội thắng của cậu ta không những có mà còn có rất nhiều.
Để tiết kiệm thời gian, hai người đã thỏa thuận ai giành được ba mươi điểm trước thì thắng.
Vốn mọi người con nghĩ một hiệp một đội giành được hơn hai mươi điểm đã là vô cùng khó khăn rồi. Huống chi là một người.
Nhưng không ngờ mới chỉ qua hơn ba mươi phút, cả hai người đều đã vượt qua con số hai mươi.
Bên trên là những tiếng cảm thán:
“Mẹ kiếp, đúng là khủng bố mà. Tôi còn chưa nghỉ mắt nổi một phút đâu!”
“Không ngờ Bắc Minh Dực lại chơi bóng rổ giỏi đến vậy, tôi còn đoán cậu ta bị Từ Phong đàn áp hoàn toàn chứ.”
“Là do cậu không biết đấy thôi, đội trưởng đầu tiên cũng là người mạnh nhất đội năm đó là Bắc Minh Dực. Nhưng đến giữa học kì một, cậu ta rời đội, vì vậy Từ Phong mới lên làm đội trưởng đó a!”
“Ra người năm đó mà Từ Phong chưa bao giờ thắng lại là Bắc Minh Dực.”
“Chuyện cũ nhắc lại làm gì? Không thấy Từ Phong đang dẫn trước Bắc Minh Dực tận hai điểm sao?”
“Cũng chỉ cần một cú ném cách một vòng sân ba điểm mà thôi, không khó để vượt qua.”
“Không khó? Cậu xem hai bọn họ ép sát nhau như vậy, lấy đâu ra khoảng trống mà ném bóng xa?”
Bạn học vừa rồi nói không sai, hai người Bắc Minh Dực cũng Từ Phong đều thiên về cận chiến, chủ yếu giành điểm từ úp rổ, chưa từng ném xa.
Một lần nữa, Bắc Minh Dực bị Từ Phong vượt qua, ý đồ thêm một cú úp rổ.
Thế nhưng Bắc Minh Dực đã sớm đoán ra, còn ép sát sao.
Mọi người dường như nín thở mà xem.
Không ngoài dự đoán, Từ Phong thực hiện cú úp rổ thành công. Điểm số của hán hiện tại đã cán mốc hai mươi tám, hơn Bắc Minh Dực ba điểm. Từ Phong bám thành rổ nhìn Bắc Minh Dực cười khiêu khích.
Bắc Minh Dực không hề nao núng. Tận dụng thời cơ Từ Phong lơ đãng, cậu ta trực tiếp đón bóng.
Một cú ném xa cách một vòng sân được thực hiện.
Và...vào! Ba điểm cứ như vậy mà lấy được rồi!
Từ Phong ngơ ngác không tin vào mắt mình.
Mọi người biểu hiện cũng không khác gì.
“WTF??? Tôi nhìn nhầm à? Cứ như vậy mà vào rồi? Ba điểm khoảng cách cứ như vậy biến mất???”
“Nhanh thế sao? Một cái chớp mắt thôi đã gỡ được rồi? Bắc Minh Dực thật sự không phải dạng vừa đâu!”
“Nhưng cậu không thấy cách này có chút...vô sỉ sao? Lợi dụng lúc đối phương vừa chiến thắng mà phân tâm, tranh thủ cơ hội ném một quả, thật lòng tôi thấy nó không được...đẹp lắm.”
“Có gì không đẹp? Nó phải gọi là vô cùng đẹp, vô cùng xuất sắc đó a! Tôi cảm thấy ngay từ đầu Bắc Minh Dực đã có ý đồ để cho Từ Phong cướp bóng rồi!”
“Vừa đấu vừa suy tính kĩ càng như vậy? Bắc Minh Dực còn hơn cả lời đồn!”
Từ Phong giận đến đỏ mặt:
“Mẹ kiếp Bắc Minh Dực! Sao cậu lại có thể vô sỉ như vậy?”
Bắc Minh Dực cười cực kỳ vui vẻ:
“Còn có tâm trạng mắng chửi tôi, xem ra cậu muốn cho tôi nhanh chóng kết thúc trận đấu nhỉ?”
Từ Phong lúc này mới phát giác ra bóng đã nằm trong tay Bắc Minh Dực từ khi nào. Cậu ta hốt hoảng nhào đến thì đã muộn.
Bắc Minh Dực đứng đối mặt Từ Phong, nhẹ nhàng tung một cú ném nữa ra đằng sau.
Bóng lọt rổ vô cùng hoàn hảo.
Trọng tài tuýp còi lớn:
“Trận đấu kết thúc! Tỉ số 28:30, người chiến thắng – Bắc Minh Dực!”
Bạn học trên khán đài gần như bùng nổ!
“Đã! Thật sự rất đã a!”
“Đoạn cuối sao tôi cảm thấy nó cứ như một trò đùa vậy nhỉ?”
“Mẹ kiếp! Tớ muốn đổi chồng a! Bắc Minh Dực đẹp trai quá! Nhất là cơ bụng lúc cậu ấy úp rổ! Chắc là cũng được tám múi đó!”
“Cậu thật là, mới hiệp 1 thôi mà! Từ Phong của tớ nhất định không thua đâu!”
“Thật hóng quá đi!!!”
Nữ sinh trên khán đài phần lớn là fan của Từ Phong, giờ đã bắt đầu chuyển hướng sang ủng hộ Bắc Minh Dực.
Từ Phong tức đến siết chắt tay, thế nhưng Bắc Minh Dực lại không hề để tâm.
Cậu ta lần nữa hướng về phía Triều Ca hét lớn:
“Diệp Thiên Thu! Hôm nay tôi nhất định sẽ đem chiến thắng về cho cậu!”
“Aaaaaaaaaaaaaaa!”
“Mẹ kiếp! Tôi đã bảo tin đồn là không thể nào sai được mà!”
“Hả??? Bắc Minh Dực đã là người của Diệp nữ thần rồi sao?”
“Huhu, chồng tôi a!”
Triều Ca tâm trạng cũng rất tốt, cô trực tiếp đi xuống khán đài, đến chỗ Bắc Minh Dực.
Khán đài lại bùng nổ lần nữa.
Cẩu lương này gây sâu răng mà!
Bắc Minh Dực còn vui vẻ hơn, đến nỗi không biết nên làm sao cho tốt.
Triều Ca vỗ vai cậu ta:
“Làm tốt lắm!”
Bắc Minh Dực có chút đỏ mặt nhưng vẫn cố gắng đòi thêm một chút phúc lợi.
“Thiên Thu, khen thôi chưa đủ a!” – Muốn xoa đầu, muốn xoa đầu cơ!
<...> Tư thiếu, cậu lại quay trở về cái kiếp làm sủng vật như vị diện trước rồi a???
Triều Ca choàng khăn lông lên đầu Bắc Minh Dực, vò vò lau mồ hôi, còn không quên đưa nước.
“Đòi hỏi ít thôi.”
Bắc Minh Dực vui vẻ, rất có ý tứ cúi đầu thấp xuống cho cô lau.
Quân chúng bị ngược: “...” Chúng tôi đi xem thi đấu, không phải đi lĩnh cơm chó a! Cầu hai người tiết chế lại ngay!*Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Chương này chủ yếu nói về thi đấu bóng rổ, phổ biến một chút kiến thức cho mọi người. Cách tính điểm rất đơn giản, chính là úp rổ - 1 điểm; ném bóng cách nửa sân như cú ném cuối hiệp 1 của Tư thiếu - 2 điểm; và ném cách một vòng sân, tức là từ sân của mình sang rổ của đối phương - 3 điểm.
Tác Giả: Trận đấu vẫn còn 1 hiệp nữa, đặc biệt gay cấn, còn có cả rất nhiều thủ đoạn nữa. Mọi người tuyệt đối đừng hờ hững như 2 chương vừa rồi nhé! Ta rất mất động lực viết a!