Bên này khi Tống Đàm Trạm đứng ở trước của phòng bệnh của Nhược Y Y, Tống Đàm Trạm trần trừ đứng ở ngoài lưỡng lự.
" Đàm Trạm sao con không vào."
Bà Tiêu Lương cũng ông Nhược Khanh cũng vừa đúng lúc đi đến thăm con gái, nhìn thấy Tống Đàm Trạm cứ nửa muốn vào nửa không đúng trước phòng bệnh con gái.
Thấy giọng nói phía sau Tống Đàm Trạm quay đầu lại thấy là cha mẹ Nhược Y Y, hắn cảm thấy hơi lúng túng.
Nhưng rất nhanh hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ của mình.
" Chú dì."
Cha mẹ Nhược Y Y cũng đã đến hắn cũng không còn lưỡng lự nữa, tiện tay mở của phòng cả ba người cùng bước vào.
" Cha, mẹ, anh Đàm Trạm."
Ngay khi ba người bước vào giọng nói trong trẻo trong phòng liền vang lên, bà Tiêu Lương lâu lắm rồi không được nghe giọng con gái bà mừng hốc mắt liền đỏ lên.
Ngay khi nghe giọng nói ấy tim Tống Đàm Trạm như dừng lại một nhịn, giọng nói này hắn đã phải chờ đơi ba năm.
Hắn ngẩn người nhìn người con gái ngồi trên giường, trên môi Nhược Y Y nở một nụ cười tươi với Tống Đàm Trạm.
" Anh Đàm Trạm."
Nhược Y Y gọi thêm một tiếng nữa, vì từ lúc vào phòng đến giờ Tống Đàm Trạm chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Làm cho Nhược Y Y e thẹn bất giác mặt đỏ bừng.
" Y Y em tỉnh rồi." Giọng Tống Đàm Trạm có chút run có lẽ vì quá vui mừng.
" Dạ em tỉnh rồi." Vừa nói Nhược Y Y vừa cười nhìn Tống Đàm Trạm.
" Tống Đàm Trạm ta có chuyện muốn nói với cháu."
Nhược Khanh bỗng lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa Tống Đàm Trạm và Nhược Y Y.
Vì người lớn đã mở lời nên Tống Đàm Trạm liền theo ông Nhược lên sân thượng.
Hai người đàn ông đều có tâm tư riêng, một lúc sau ông Nhược mới lên tiếng.
" Đàm Trạm bây giờ Y Y tỉnh rồi vậy..."
Chỉ cần nghe bấy nhiêu đây Tống Đàm Trạm cũng ngầm hiểu được ý của ông Nhược .
" Chú cháu sẽ nhanh chóng ly hôn."
Tống Đàm Trạm khẳng định một câu như thế cũng khiến cho ông Nhược yên tâm phần nào, vốn dĩ trước đây thành phố C ai ai cũng ngầm hiểu chuyện sớm muộn nhà Tống và nhà Nhược cũng sẽ sớm thành thông gia.
" Vậy còn ông cụ Tống thì sao?"
Ông Nhược có chút e dè hỏi Tống Đàm Trạm, ai cũng biết ông cụ Tống tuy đã về an dưỡng tuổi già, nhưng tiếng nói của ông vẫn luôn có trọng lượng.
Nếu nói rằng Nhược Khanh đã lăn luộn thương trường nửa đời người thì ông cụ Tống đã lăn lộn thương trường cả một đời người.
Cả thành phố C này đều biết nếu bám được đùi của nhà họ Tống, coi như có được một nửa thành phố C này.
Con nhà họ may mắn được Tống Đàm Trạm để ý đến, đương nhiên nhà họ Nhược phải tận dụng cơ hội này.
" Cháu sẽ thuyết phục ông nội."
Như nhận được câu trả lời ông Nhược vỗ nhẹ vai của Tống Đàm Trạm rồi đi xuống.
Sau ngày Nhược Y Y tỉnh Bạch Diệp Chi không hề thấy được mặt mũi của Tống Đàm Trạm, cho dù công việc ở công ty rất bận Tống Đàm Trạm vẫn luôn xử lý hết tất cả công việc, sau đó nhọc lòng chạy đến bệnh viện chăm sóc Nhược Y Y.
Há chăng một chút lòng yêu thương Nhược Y Y có thể chia cho Bạch Diệp Chi một phần nhỏ, như vậy đối với Bạch Diệp Chi không còn đau thương nữa.
Bạch Diệp Chi cơ thể vốn đã yếu ớt bởi thế mỗi lần lên cơn nghén xong cơ thể cô như không còn chút sức lực, cả ngày cô không ăn uống được gì.
Nhưng người chồng trên danh nghĩa của cô nào biết cô vất vả cực khổ thế, càng không biết sinh mạng trong bé bỏng này đang từng ngày lớn dần.
Mùa hè đến ánh nắng mặt trời như thiêu đốt, ánh ắng mặt trời gay gắt làm vườn hoa hồng từng cánh hoa rũ xuống.
Thường khi tới mùa hè mẹ sẽ đưa cho cô một hũ kem mát lạnh, nghĩ tới đây Bạch Diệp Chi có chút nhớ nhà.
Nhưng nếu nói với Tống Đàm Trạm hắn nhất định không đồng ý, nên cô quyết định không cần phải hỏi ý kiến của hắn.
Ông Tống đang nghỉ ngơi trong nhà, tiếng điện thoại phòng khách vang lên.
" Alo, nhà họ Tống xin nghe " Người bắt máy là dì Châu.
" Dì Châu là con Diệp Chi, con muốn gặp ông nội."
" Được con đợi dì đi gọi lão gia."
Dì Châu nhanh chóng đi tìm ông cụ Tống.
* Cốc...cốc...cốc*
" Lão gia, thiếu phu nhân tìm ngài "
Một lúc sau Bạch Diệp Chi có chút lo lắng chờ mãi sau mới nghe thấy giọng ông nội.
" Diệp Chi có chuyện gì sao "
" Ông nội con muốn xin ông một chuyện." cô thăm dò ông Tống.
" Được con nói đi."
" Con nhớ nhà con muốn về thăm nhà vài hôm, ông nội có thể nói với Tống Đàm Trạm để con về nhà được không?"
" Được, Diệp Chi con nhớ nhà có thể về ông sẽ nói lại với Đàm Trạm."
" Ông nội con cảm ơn ông "
Bạch Diệp Chi mừng rỡ lăn lộn trên giường, cô định sớm mai sẽ về nhà luôn cô điện báo cho mẹ.
Từ ngày lấy Tống Đàm Trạm hắn sợ cô chạy mắt nên không bao giờ cho cô về nhà, lâu như vậy thật sự cô có chút nhớ nhà rồi.
Mùa hè tiếng ve kêu râm ram, lâu lâu mới có một con gió thổi qua Bạch Diệp Chi nằm nghe tiếng ve kêu, Bạch Diệp Chi mở tung cửa sổ đón gió ngủ lúc nào không hay.
Buổi chiều tiếng động cơ từ ngoài chạy đến sân thì phanh kít một cái, người làm trong nhà và cả dì Lý nhìn sắc mặt của Tống Đàm Trạm mà kinh hãi.
Tống Đàm Trạm không nói không rằng một mạch vào nhà tìm kiếm xung quanh sau đó một mạch đi lên phòng Bạch Diệp Chi, dì Lý thấy tình hình không ổn cũng chạy theo sau.
Bạch Diệp Chi đang ngủ bị Tống Đàm Trạm lôi mạnh dậy, cô ngơ ngác dụi mắt.
" Dì Lý cho con ngủ thêm chút nữa." giọng cô khàn khàn ngái ngủ.
Nói xong cô lại mơ mang nằm xuống, mà không biết người trước mặt đã tức giận đến mức mặt đen lại..