Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 44

Lại bắt đầu với một câu muôn thủa. Người xưa có câu: Ghét của nào trời trao của ấy. Vậy mà đúng. Thử xem đã có biết bao nhiêu cặp đôi lấy nhau vì sự ghét để khi lớn lên con nó hỏi:"Bố/Mẹ ơi, ngày xưa sao hai người lại yêu nhau vậy ạ?" . Vậy nếu là bố/mẹ bạn trả lời sao?

Người mẹ trả lời: " Ngày xưa tao với bố mày như chó với mèo, chả hiểu sao tao ngu lại đi đâm đầu vào lấy ổng?

Người bố trả lời:" Ngày xưa thực ra bố là người rất đẹp trai, ga lăng nhìn thấy bố là mẹ con không cần cư mà tự đổ."(ông mà để vợ nghe thấy thì chết chắc,hehe)

Tóm lại tình yêu xuất phát từ nhiều cảm xúc của mỗi người và hoàng cảnh khác nhau. Yêu hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố tâm lí con người mà các nhà tâm lí học chưa thể giải thích chung một cách rõ ràng. Nhưng trong tình và cả nhiều vấn đề khác chúng ta còn phải nhắc đến chữ "duyên", " có duyên ở chân trời cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng như không?"(Hỏi sao chị Thư ở đâu là anh Quốc có mặt ở đó).

Trong cuộc sống tình yêu phải trải qua nhiều giai đoạn và thử thách thì mới là tình yêu đẹp. Nhưng số người vượt qua thử thách đánh cược tình yêu trên đời thực thì rất hiếm. Vì những chuyện này chỉ có trên phim Hàn xẻng ướt át lãng mạn mà thôi.

-----------

Sau giây phút đó, Quỳnh Thư bật dậy chạy ngay về phòng mà không nói câu nào. Đứng sau cánh cửa mà tim cô nhảy liên hồi, cô tự hỏi xem liệu trái tim mình có đập mạnh quá mà văng ra ngoài không.

Hai căn phòng chỉ cách nhau một bức tường nhưng lại có hai trái tim đập cùng một nhịp. Thiên Quốc vẫn nằm đó nhìn lên trần nhà, đôi tay anh từ từ chuyển động đặt lên đôi môi của mình mà cười. Vội nhớ đến nhiệm vụ được giao anh nhanh chóng nhắn tin cho cô.

Quỳnh Thư tiến sát lại về góc giường, đôi tay cô cũng di chuyển đến bờ môi. Dường như cô cảm thấy có vị gì đó nó ngọt ngọt. Hai mươi ba năm qua cô đã gìn giữ cho bờ môi trinh trắng để chờ đến khi có bạch mã hoàng tử đến đón cô. Nhưng giờ đây nó đã dành cho người khác. Ấy thế mà trong lòng cô không có chút buồn phiền nào cả. Phải chăng...???

"Ting...ting.."

Đang ngồi ngẩn ngơ thẫn thờ, cô bỗng nhận được hai tin nhắn. Mở ra xem, là số của Quốc với cái tênh rất ư củ chuối mà anh lưu:" Ox đẹp trai"

[Kế hoạch lần này là đánh bả, à không đánh thuốc mê. Thuốc được cho vào rượu vang và món súp gà. Nhóc đừng có ăn mà lăn quay ra đấy, anh không bê nổi nhóc đâu, lúc nãy nhóc đè anh nặng quá, tí nữa phải đền bù đấy] kèm sau đó là một trái tim to đùng cách mạng. Đọc xong tin nhắn mặt cô lại đỏ lên lần nữa. Cái khỉ gì gì đây. Nhanh tay cô nhắn tin lại.

"Ting...ting"

Quốc ở trong phòng vẫn lâm vào trạng thái không ổn định là nằm thẳng cẳng trên giường tay để trên môi kèm theo triệu chứng đôi lúc cười thầm một mình. Nghe thấy tiếng tin nhắn anh vội bật dậy tìm điện thoại.

Là của "Bx khùng. (Ôi!Cái tên kìa...???)

[Đến giờ rồi à]

Anh chẹp miệng, đúng là Bx khùng thiệt không biết thế nào là lãng mạn cả...

Giờ ăn đã đến, Thư mở cửa phòng đi xuống ai dè đúng lúc Quốc cũng ra. Nhìn thấy anh cô chạy luôn vào trong phòng đóng cửa lại. "Chết tiệt, sớm không xuống muộn không xuống lại xuống đúng lúc mình xuống?" cô nghĩ thầm trong đầu . Đợi một lúc lâu tự nhủ rằng anh đã đi rồi, cô mới có ý định đi xuống vì bụng của cô đã đánh kẻng từ sáng cho tới bây giờ. Len lén mở cánh cửa cô thò đầu ra cửa phòng nhìn về phía phòng anh. Thấy đóng cửa cô vui mừng mở toang cửa ra mà chạy xuống cầu thang. Nhưng sự đời đầy bất ngờ khi anh đang đứng khoanh tay bên canh phòng cô.

" Làm sao mà nhìn thấy anh như thấy ma vậy?" Anh từ tốn tiến đến gần cô, thấy vậy cô lấy hai tay bịt miệng lại kẻo nhỡ có chuyện gì..???

"Không có gì? Mọi chuyện có thể...quên đi được không?? Cô vẫn lùi lại sau những bước tiến của anh. Biết cô đang ngại nên anh cũng nói bâng quơ cho cô yên tâm.

"Chuyện gì? Nhóc muốn anh dừng chuyện gì? Mà bộ chúng ta có chuyện gì sao?"

"Ơ! không..không có chuyện gì?" Đôi tay cô bắt đầu bỏ ra và thở một cách thoải mái khi nghe anh nói vậy. Để cho cô bớt ngượng anh chỉ cười rồi đi trước để lại cô đằng sau.

------------------------

Tại phòng bếp:

-Mọi người ơi , cơm chín rồi vừa thổi vừa xơi thôi.. tiếng Thanh Hà lanh lảnh cùng chị Tâm dọn bàn ăn .

-Oa! chị Thanh Hà khéo tay thiệt đó, hôm nay em sẽ ăn hết cho mà xem. Nhỏ Mỹ Kim tiến lại gần reo như một đứa trẻ. Thấy vậy Thanh Hà nháy mắt cười với Hoàng Dương coi như công sức cô dậy sớm đọc sách nấu ăn trên mạng có thành công một phần. Gọi mọi người ngồi xuống bàn cô nhận ra được một điều là lạ. Quay mắt nhìn sang Quỳnh Thư cô bỗng nhận ra sự khác biệt, thường ngày con lợn này ham ăn lắm mà sao hôm nay im lặng một cách lạ thường như thế.

-Quỳnh Thư sao hôm nay im lặng thế!!

Nghe tiếng hỏi Quỳnh Thư hơi giật mình,im lặng là phải rồi. Lần trước Thanh Hà đã làm cho cô và Thùy Linh món súp đêm khuya, cô nhớ hôm đó cô ăn tới năm bát lận, ngon ơi là ngon. Mà bây giờ cấm cô ăn thì khác gì???? Xùy!! tại sao không cho vào món khác chứ! Nhưng vì tương lai của con em chúng ta cô sẽ cố gắng không động tới bát súp.

-Không có gì? Chả là hôm qua mình ăn no nên hôm nay hơi đầy bụng.

-Ừ!! Thế hả? Thôi mọi người ăn đi, chị Tâm chị ngồi cạnh Thư ăn luôn nè!!

-Tôi cũng có phần sao?

-Dạ!! vâng !!

Sau lời mời chị Tâm ngồi thụp luôn xuống với khuôn mặt hớn hở. Với chiếc bàn tròn họ ngồi với vị trí là :Chị Tâm, Thư, Mỹ Kim, Quốc,Dương và cuối cùng Thanh Hà lại ngồi cạnh chị Tâm.

Dường như món súp rất đắt hàng khiến cho Tâm và nhỏ Mỹ Kim ăn liên tục không ngừng. Chỉ khổ cho Thư khi không được ăn súp lại phải chịu thêm cảnh bị tranh giành thức ăn. Lấy đôi đũa định gắp miếng thịt gà thì nhỏ Mỹ kim bê cả đĩa gắp cho Quốc, giơ đôi đũa gắp một miếng nem chả thì bà Tâm bả đấy ôm cả đĩa xúc vào bát mình. Quỳnh Thư thất vọng nặng nề giơ tay gắp đĩa rau, củ ,quả. Cô gắp một cách tự nhiên không ai tranh giành. Cả bàn đang yên lành thì chị Tâm kêu đau bụng rồi chạy một mạch vào phòng trước .Tiếp sau đó là nhỏ Mỹ Kim kêu ăn no quá hơi chóng mặt lên đã được Quốc đỡ lên phòng.

Thấy mọi người đã ngủ hết, Thanh Hà liền chạy ra khỏi phòng kêu bọn vễ sĩ dọn nhà kho cho cô chủ rồi mang đống thức ăn thừa và rượu vang cho tụi họ coi như phần thưởng. Ngay sau đó cô chạy qua khu bảo vệ lắp đặt lại hệ thống camera. Cho tạm dừng hoạt động mọi thứ một cách tự động và đứng đây gác phòng trường hợp có tên nào vào phát hiện.

Lấy chiếc chìa khóa dự phòng từ chị Tâm giúp việc, ba người nhẹ nhàng vào trong phòng lão Hải. Nhiệm vụ của Dương và Quốc là tìm tài liệu trên máy tính, Quỳnh Thư sẽ đi tìm sổ sách và tài liệu giấy tờ liên quan. Đeo chiếc gang tay trắng vào cô lúc soát hết mọi thứ một cách cẩn thận. Tìm một lúc cô thấy có một chiếc hộp săt đã bị khóa và bên cạnh là quyển sổ ghi chép lại số tiền giao dịch tại mọi công ti. Còn Quốc và Dương vất vả hơn khi khải phá khóa máy tính. Thấy không ổn Duơng gọi cho Thanh Hà.

-Máy tính có mật khẩu, sợ phá thì sẽ đứt dây động rừng, em có đoán được mật mã không.

-Giang Chí Hòa, thử xem.

Nghe lời cô, anh thử nhập vào. Nhìn cái vòng xoáy đăng tải ba người đều hồi hộp xem kết quả. Bỗng màn hình hiện lên:Mật khẩu đúng rồi hiện lên trang chủ khiến cho ba người cười òa hạnh phúc.

-Đúng rồi em tài thiệt.

Nghe tiếng Hoàng Dương, cô chỉ cười nhạt cúp máy. Ông ta mà cũng nhớ cái tên này sao. Cuộc đời thật lắm điều bất ngờ. Cô cũng thử hỏi: có bao giờ ông ta biết hối hận hay chưa.

Trong căn phòng tối với luồng không khí ngột ngạt, Hoàng Dương coppy toàn bộ dữ liệu vào trong USB của mình, kèm theo đó là một con chip ẩn theo dõi. Không chỉ vậy anh còn gắn máy thu âm mini từ xa trong con hổ bằng vàng để trên bàn. Quỳnh Thư cũng vậy, cô chụp ảnh toàn bộ mọi giấy và ghi lại danh sách thư kí và người liên quan đến ông ta. Mọi chuyện xong xuôi cũng đã xế chiều. Bước ra khỏi phòng, Dương báo tin cho Thanh Hà để cô thiết lập lại mọi thứ. Nhanh chóng, Dương gọi cho một đồng chí cảnh sát đóng giả xe ôm mang về trụ sở Đà Lạt để mai anh sang làm việc.

Tất cả mọi người bước vào nhà dọn dẹp lại mọi thứ hộ cô Tâm coi như là quà trả ơn cô đi ngủ để tụi này hành động. Xong việc ai cũng thấm mồ hôi và mệt mỏi. Ngồi tập trung dưới phòng nghỉ lấy sức cũng là lúc nhỏ Mỹ Kim và bà chị Tâm dậy.

-Ủa! đã tối rồi sao, em ngủ quên mất, xin lỗi mấy anh chị nha. Nhỏ Mỹ Kim gãi đầu nhìn mọi người. Thấy vậy Thanh Hà mỉm cười đứng dậy đi đến chỗ nhỏ.

-Cảm ơn em vì ngày hôm nay, thực sự là ai ai cũng rất vui nếu không được tập trung tại nhà em và cả chị Tâm nữa. Cũng khá là muộn rồi tụi chị phải về để mai còn đi làm và đi học nữa. Cảm ơn em nha. Nói rồi cả đoàn đi về trong sự tiếc nuối của nhỏ Mỹ Kim. Coi bộ nhỏ cũng khổ chứ chả sung sướng gì? Một mình sống trong sự cô đơn với căn nhà to mà trống vắng. Chưa kể thiếu vắng người mẹ cùng sự tàn nhẫn của người cha. Ai bảo nhà giàu là sướng. Đắp chăn mới biết trong chăn có rận....
Bình Luận (0)
Comment