Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 5

Dẫm những bước chân voi của mình vào trong phòng của lão đầu trọc, thẳng chân cô đạp cửa cái "uỳnh". Trước khi mọi chuyện được tiếp diễn chúng ta sẽ làm quen thêm nhân vật. Trưởng phòng đầu trọc, nghe biệt danh có vẻ là một lão già bụng bự hói đầu. Nhưng sự thật thì nó luôn phũ phàng. Anh 32 tuổi: tên là Quyết họ và tên đầy đủ Cù Trọng Quyết, ở cái tuổi 30 do tinh thần khủng khoảng mà anh đã bị mắc một bệnh hiểm nghèo đó là ghẻ đầu và rụng tóc. Vì được các y bác sĩ tận tình cứu chữa nên ngày hôm nay anh mới lấy được vẻ đập troai phong độ như thế này.

-Này Thư, em lấy lại cho anh vẻ nữ tính được không? Ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đẩu, anh ra dáng một vị trưởng phòng gương mẫu.

-Không, mà ai cho anh bán đứng em vậy hả?- Cô bực mình ngồi huỵch một cái vào sô pha tay rót cốc nước mà tu ừng ực hòng giảm bớt độ nóng bực trong cô.

Biết nóng vội là rất dễ đổ vỡ, huống chi trong cô đang ngập tràn ngọn lửa phừng phừng. Nhẹ nhàng tiến gần đến chiếc so pha. Anh cười hiền dụ dỗ...

-Anh có bán đứng em đâu, anh bán ngồi mà.....

-Phụt...... bao nhiêu giọt nước lọc mất tinh khiết được nằm trọn vẹn lên mặt Quyết. Lấy khăn lau mặt mình, anh nhăn nhó.

-Em có phải trả thù anh một cách kinh khủng như vậy không?

-Ồ, xin lỗi mà sao anh dám gán em đi làm diễn viên ấy hả? Em là nhà báo công việc viết báo chứ không phải diễn thuê ...

-Đừng giận, nếu em làm tham gia bộ phim ấy thì danh tiếng tòa soạn nổi, lương em cao hơn, nhiều zai theo hơn.....cái gì cũng hơn....mà này bộ phim đó chỉ là phim ngắn thời gian tham gia ít thôi mà. Anh vừa lau mặt vừa giải thích cho cô hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện.

Nghe Quyết nói, lòng cô cũng mát gan mát dạ một phần nào. Thôi thì mình cũng có nhiều lợi. Cái tất yếu là cô kiếm được nhiều tiền,hahahahah.......

Giờ này về nhà thì cũng chết, vì hồi sáng cô nỡ đắc tội với hai con bạn thân. Phóng qua phòng chị nhân viên trong tổ cô mượn tạm bộ đồ khác mặc vào. Buộc tóc gọn gàng, cô bước ra cổng đón taxi.

-Uầy, hôm nay Quỳnh Thư nhà ta đi taxi à nha-Tiếng lão bảo vệ ngập tràn niềm bất ngờ. Xưa kia cô toàn đi con Atila cụ, đi xe buýt gấp gáp lắm thì mượn xe hay quá giang. Thế mà hôm nay cô lại đi taxi. Thôi rồi có lẽ Hà Thành nên chuẩn bị ô dù phòng mưa to chiều nay ập đến.

-Bác cứ đùa cháu, thực ra là trưởng phòng trả tiền cho cháu, thôi chào bác cháu đi. Cô ghé sát tai bác bảo vệ thì thầm rồi bước lên taxi.

Sau bóng lưng cô, lão bảo vệ lắc đầu: Vẫn chứng nào tật đấy,bệnh hiểm nghèo khó chữa.

Sau khoảng 15 phút cô đã đến đài truyền hình. Là một nhà báo cô đã quá dỗi quen thuộc. Tháo chiếc kính râm cô tự tin bước vào.

-Chào chị, chị tìm ai? Tiếng của cô tiếp tân niềm nở đón chào.

-Cho tôi gặp đạo diễn, tôi có hẹn...

-Vâng mời chị lên .....xxxx

Bước lên lầu ba bằng thang máy không tốn một sức lực nào. Từ tốn cô mở cửa phòng ra bắt gặp ngay gương mặt ông đạo diễn đang niềm nở đón chào. Cô là người ưu tiên nhất không phải casting phim trước khi quay vì ông đạo diễn đã chứng thực tai nghe mắt thấy tài diễn xuất của cô. Quá khâm phục.

---------------------------------------

-Hợp đồng kí xong, cảm ơn em đã hợp tác. Ông đạo diễn vui vẻ đưa cho cô bản hợp đồng.

-Vâng cảm ơn đạo diễn.

-Trưa nay đoàn phim có liên hoan một bữa, em đi cùng chứ!Tiện thể giới thiệu người mới luôn.

-Dạ vâng .Cô đáp lại nhẹ nhàng.

Một bữa cơm miễn phí chuẩn bị chào đón cô. Với tiêu chí " Ăn là không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên" nên cô đồng ý luôn. Free ngu gì không nhận.
Bình Luận (0)
Comment