Trong trời đêm đen đậm như mực tràn ngập ưu thương vô biên vô hạn.
Đã qua một khoảng thời gi¬an rất dài, Tống Vãn Ca vẫn cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, hai tay ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Long Ngự Tà, một chút thanh âm cũng không phát ra được. Nhưng nước mắt như nước sông lan tràn, giọt giọt, từng chuỗi, một hàng, chảy thế nào cũng chảy không hết.
"Vật nhỏ, người chết không thể sống lại, cho dù nàng đau lòng thế nào, Long Ngự Tà hắn cũng không thể sống lại....” Hàn Kỳ Hiên trầm thở dài, nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Tống Vãn Ca, tim của hắn so với bất luận kẻ nào đều đau hơn. Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu vì người đàn ông khác khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong lòng hắn cũng thực sự rất khó chịu.
Trừ lần đó ra, hắn còn có chút không cam lòng Long Ngự Tà từng tổn thương vật nhỏ như vậy, nhưng vật nhỏ lại vẫn yêu hắn, thậm chí còn vì hắn sinh một bé cưng. Mình rốt cuộc có điểm nào không tốt, vì sao vật nhỏ có thể yêu Liên Mặc, có thể yêu Long Ngự Tà, nhưng không thể yêu mình?
Giờ phút này, hắn thật sự muốn đem vật nhỏ đánh cho bất tỉnh, sau đó mang theo nàng đến một địa phương không có bất kỳ người nào biết đến, chỉ có hắn và nàng. Hắn sẽ dốc hết tất cả toàn tâm toàn ý để yêu nàng, khiến cho nàng quên tất cả đau đớn cùng ưu thương, chỉ cùng hắn vô cùng đơn giản vui vui vẻ vẻ sinh hoạt cuộc sống cùng chung một chỗ.
Nhưng, những điều này đều chỉ có thể là tưởng tượng của hắn. Hắn không dám miễn cưỡng vật nhỏ, cũng không muốn miễn cưỡng nàng, càng luyến tiếc miễn cưỡng nàng. Bởi vì vật nhỏ không thương hắn, nàng không thương hắn. Ha ha, vật nhỏ không thương hắn. Mỗi khi ý thức được điểm này, tim của hắn lại đau đến dường như đao xoắn.
"Vật nhỏ, đừng khóc nữa, đêm khuya sương nặng, phía sau núi này gió rất lớn, chúng ta về trước được không?” Hàn Kỳ Hiên che dấu suy nghĩ, vươn tay muốn nâng Tống Vãn Ca dậy, lại bị nàng nghiêng thân tránh ra.
Ánh mắt Tống Vãn Ca dại ra nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, rồi sau đó đem Long Ngự Tà ôm càng chặt giống như sợ hắn sẽ cướp đi Long Ngự Tà.
"Vật nhỏ, nàng...” Hàn Kỳ Hiên bởi vì hành động của Tống Vãn Ca, mắt phượng trong nháy mắt toát ra vẻ bi thương dày đặc. Quay đầu đi, vừa hay nhìn thấy Thanh Trạch ôm bé cưng tới.
"Giáo chủ, tiểu công tử đã ôm đến đây.” Thanh Trạch nói xong, đem bé cưng đưa tới trước mặt Hàn Kỳ Hiên.
Hàn Kỳ Hiên hướng đến Thanh Trạch gật gật đầu, chuẩn bị nhận lấy, Tống Vãn Ca tay mắt lanh lẹ một phen giành mất, làm cho hắn bất giác sửng sốt.
Tống Vãn Ca đem bé cưng đặt ở trước ngực Long Ngự Tà, lập tức đưa tay phải ra càng không ngừng vỗ nhẹ gương mặt của hắn, miệng há nhiều lần, rốt cục phát ra âm thanh, cũng là trầm thấp đè nén không chịu nổi.
"Long Ngự Tà, chàng mau tỉnh lại, con đến rồi đây, chàng mau đứng lên nhìn xem, diện mạo đứa nhỏ thật giống chàng. Long Ngự Tà, chàng đừng ngủ tiếp nữa được không, không phải chàng mới vừa nói muốn nhìn xem con của chúng ta sao? Vậy chàng lập tức mau tỉnh lại, con đã ở ngay trước mặt chàng, chàng nhanh chóng mở to mắt nhìn một cái đi.
Long Ngự Tà, ta tha thứ cho chàng, ta thật sự đã tha thứ cho chàng, xin chàng đừng chết được không? Chàng yêu ta như vậy, chàng khẳng định luyến tiếc ta khổ sở đúng không? Sao chàng nhẫn tâm để cho ta khổ sở! Chàng chết rồi ta làm sao bây giờ, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Long Ngự Tà, sao chàng có thể để cho đứa nhỏ nhỏ như vậy đã không có cha chứ?
Long Ngự Tà, chàng là tên đại lừa gạt! Chàng không phải nói yêu ta sao? Chàng không phải nói muốn vĩnh viễn ở cạnh ta sao. Vậy vì sao chàng còn không tỉnh lại? Chẳng lẽ chàng thật sự không muốn ta và con sao?
Long Ngự Tà, ta hận chàng, ta hận chàng!! Chàng là tên đại lừa gạt, đại lừa gạt, miệng chàng nói nhiều tiếng yêu ta, lại luôn luôn tổn thương ta, chàng luôn để cho ta đau lòng, để cho ta khổ sở. Long Ngự Tà, nếu chàng yêu ta, vậy thì xin chàng đừng rời khỏi ta, van xin chàng đừng chết.”
"Vật nhỏ, đừng khóc nữa. Long Ngự Tà hắn đã chết, hắn thật sự đã chết rồi, dù nàng đau lòng thế nào, dù khổ sở bao nhiêu cũng không cứu vãn được gì.” Trong lời nói khuyên giải an ủi của Hàn Kỳ Hiên ẩn có vài phần tức giận, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Tống Vãn Ca gào thét lớn cắt đứt.
"Hàn Kỳ Hiên, ngươi không được nói bậy! Long Ngự Tà không có chết, chàng chỉ là mệt mỏi đang ngủ mà thôi, chàng làm sao có thể chết được, chàng nói chàng yêu ta còn hơn tất cả, chàng luyến tiếc để cho ta đau lòng khổ sở, ngươi chờ mà xem, chàng rất nhanh sẽ tỉnh lại, chàng còn chưa thấy qua con của chúng ta, chàng làm sao có thể chết được!”
"Hắn đã chết! Hắn đã chết rồi!” Hàn Kỳ Hiên mạnh dữ dội rống một tiếng, lập tức vươn tay cầm lấy bả vai Tống Vãn Ca, dùng sức lay động nói, "Vật nhỏ, Long Ngự Tà đã chết rồi, hắn không bao giờ tỉnh lại nữa! Nàng rốt cuộc còn muốn đau lòng trốn tránh tới khi nào? Nàng rốt cuộc còn muốn lừa mình dối người tới khi nào? Nàng tỉnh lại đi được không? Long Ngự Tà đã chết, nàng còn có ta, tình yêu của ta đối với nàng tuyệt đối không ít hơn hắn, ta chỉ biết hơn hắn yêu nàng! Vì sao nàng không thể tiếp nhận ta? Hắn đã chết, chẳng lẽ nàng tình nguyện canh chừng một người chết cũng không chấp nhận ta sao?”
"Không! Ta không thích nghe ngươi nói bậy! Long Ngự Tà không có chết, chàng không có chết!" Tống Vãn Ca dùng sức đẩy Hàn Kỳ Hiên ra, tức giận gào thét, thanh âm bi thương đau đớn làm đau lòng người.
Bé cưng như cảm nhận được cực kỳ bi ai của nàng, cũng oa oa theo, khóc rống lên, hai tay nhỏ bé đưa đến trước mặt nàng muốn nàng ôm.
Tống Vãn Ca còn ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc đến đau đớn thấu tim, thờ ơ với tiếng khóc của bé cưng.
"Ca Nhi!” Trong trời đêm lạnh lẽo vắng lặng, bỗng vang lên tiếng nói trong sáng dịu dàng của Liên Mặc.
Tống Vãn Ca lăng lăng quay đầu, đã nhìn thấy Liên Mặc mặc áo trắng đi về phía mình từng bước một, trên mặt tươi cười tuyệt mỹ, lại mang theo thương cảm khó hiểu.
"Ca Nhi, đừng khóc được không? Nàng xem, tiểu Hi Nhi cũng bị nàng hù sợ rồi.” Liên Mặc nói xong, một bàn tay ôm lấy bé cưng, tay kia thì xoa gò má Tống Vãn Ca, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Tống Vãn Ca kinh ngạc nhìn Liên Mặc, nghẹn ngào đã lâu, bỗng nhiên nắm chặt tay Liên Mặc phủ trên mặt mình, cầu khẩn nói: “Mặc, chàng cứu Long Ngự Tà được không? Ta không muốn hắn chết, đứa nhỏ cũng không thể không có cha, ta xin chàng cứu hắn được không. Mặc, chàng không phải nói chàng là thần tiên sao, chàng nhất định có cách cứu Long Ngự Tà đúng không?”
"Ca Nhi, ta trước kia là thần tiên, ta hiện giờ và người thường cũng không có gì khác nhau.” Liên Mặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mặt dịu dàng cười, tâm cũng rất đau rất đau. Vẫn biết trong lòng Ca Nhi không có buông Long Ngự Tà, lại chưa từng nghĩ đến điều này vẫn tổn thương hắn sâu như vậy.
Ha ha, ông trời thật đúng là thích trêu cợt người, kiếp trước kiếp này cũng phải làm cho ba người bọn họ dây dưa cùng một chỗ. Nhưng, vì sao cuối cùng có được hạnh phúc lại là người kia mà không phải mình? Đã lâu, rốt cuộc còn phải chờ đợi bao nhiêu cái ngàn năm, mình mới có thể cùng Ca Nhi hạnh phúc gần nhau một đời?
"Ca Nhi, nàng thật sự luyến tiếc Long Ngự Tà chết đúng không?” Hai tròng mắt Liên Mặc nhìn Tống Vãn Ca, nhẹ giọng.
"Uh.” Tống Vãn Ca nghẹn ngào gật đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, đâm vào lòng Liên Mặc làm đau nhức. “Mặc, ngay cả chàng cũng cứu không được Long Ngự Tà sao? Hắn thật sự rốt cuộc không thể tỉnh lại sao? Mặc, ta rất khổ sở, lòng đau quá”
"Ca Nhi, nếu ta và Long Ngự Tà nhất định chỉ có thể sống một người, nàng sẽ chọn ai?” Liên Mặc bỗng nhiên nỉ non nói nhỏ, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.
"Mặc, chàng mới vừa nói gì?” Tống Vãn Ca không nghe rõ lời Liên Mặc nói… lập tức hỏi lại.
"Ha ha, không có gì, Ca Nhi không nghe thấy coi như không có gì.” Liên Mặc dịu dàng cười, rồi sau đó đem bé cưng đưa tới trong lòng Tống Vãn Ca, nói: "Ca Nhi, nàng yên tâm, Long Ngự Tà rất nhanh sẽ không có chuyện gì, ta có cách cứu hắn.”
Dứt lời, Liên Mặc đỡ Long Ngự Tà ngồi xuống, ngưng thần vận khí, vươn tay huy động, vô số đoá hoa sen tuyết trắng mùi thơm ngát từ đầu ngón tay trắng nõn trong suốt của hắn biến ảo mà ra, quanh quẩn ở quanh thân Long Ngự Tà không ngừng xoay tròn bay lượn. Chiếu đến ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cánh hoa Tuyết Liên Hoa này phát ra ánh sáng oánh nhuận sáng bóng trong trẻo nhưng lạnh lùng, diêm dúa lẳng lơ diễm lệ, khiếp hồn người. Chu vi giống như nổi lên một trận tuyết trắng, mùi thơm ngát lạnh lùng toả khắp toàn bộ trong không khí, bóng đêm như mực cũng trở nên sáng lên.
Dần dần, vết thương trước ngực và sau lưng Long Ngự Tà từng chút từng chút khép lại, hô hấp và tim đập cũng bắt đầu từ từ khôi phục bình thường.
"Tốt lắm, Ca Nhi, Long Ngự Tà đã không có việc gì rồi, ba canh giờ sau sẽ tỉnh lại.” Liên Mặc hơi hơi quay đầu, không để cho sắc mặt tái nhợt của mình bại lộ ở trước mặt Tống Vãn Ca. Cố gắng chống thân mình suy yếu đứng lên, đang lúc mọi người kinh ngạc không thôi, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, cười yếu ớt nói, “Hàn công tử, tay trái và chân trái của ngươi ta cũng giúp ngươi chữa tốt như cũ, như vậy sau này ngươi mới có thể bảo vệ tốt Ca Nhi.”
"A, Liên Mặc, ngươi... Hàn Kỳ Hiên còn chưa kịp mở miệng, cánh hoa Tuyết Liên làm cho hắn kinh ngạc không hiểu đã lại từ trong tay Liên Mặc biến ảo mà ra, phân biệt quanh quẩn từ cổ tay trái và mắt cá chân trái của mình xoay tròn bay lượn, mùi thơm ngát mát lạnh tụ thành một bó hoa rực rỡ lưu chuyển hào quang màu bạc, gắn kết ở địa phương gân mạch bị đánh gãy.
Chỉ một phút sau, Hàn Kỳ Hiên chỉ cảm thấy tay trái và chân trái của mình không còn cảm giác đau đớn, hoạt động vài cái, đúng là vẫn tốt như lúc ban đầu, giống như chưa từng chịu đả thương.
Đáy lòng Hàn Kỳ Hiên vừa kinh hỉ vừa không thể tin được, giật mình sửng sốt một lát, đang muốn nói lời cảm tạ, đã thấy thân thể Liên Mặc lảo đảo hai cái, bỗng nhiên thẳng tắp ngã ra sau.
"Mặc, chàng làm sao vậy?” Tống Vãn Ca kinh hô một tiếng, muốn đỡ lấy hắn cũng không kịp.
Hàn Kỳ Hiên thấy thế, thân hình nhanh vội chạy tới phía sau Liên Mặc, hiểm hiểm đỡ được hắn, nói: "Liên Mặc, ngươi không sao chứ?”
"Hàn công tử, ta... ta không sao. “ Lời Liên Mặc còn chưa dứt, một mùi máu tươi ở giữa răng môi lan tràn ra, há miệng lập tức phun ra một miệng máu tươi lớn.
"Mặc, chàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao chàng lại nôn ra máu?" Tống Vãn Ca bị máu tươi tràn ra ở khoé miệng Liên Mặc làm kinh hoảng, vẻ mặt kinh sợ cùng khủng hoảng, hốc mắt nháy mắt biến đỏ, từng hàng từng hàng nước mắt lớn chảy xuống hai gò má. “Mặc, chàng có phải đau ở đâu không? hay là vết thương trên người lại bị vỡ? Mau cho ta xem xem!”
Tống Vãn Ca nói xong, đem bé cưng đưa cho Hàn Kỳ Hiên, lập tức đỡ qua Liên Mặc, cao thấp kiểm tra thân thể hắn.
"Mặc, trên người chàng cũng không có vết thương vỡ ra, vậy vừa rồi sao chàng phải nôn ra máu. Chàng mau nói cho ta biết, rốt cuộc ở đâu không thoải mái, đừng để ta lo lắng được không?” Tống Vãn Ca không ngừng khóc thút thít, đáy lòng bị khủng hoảng trước nay chưa có tràn ngập.
Liên Mặc mỉm cười nhìn Tống Vãn Ca, một hồi lâu mới chậm nói, "Ca Nhi ngốc, Long Ngự Tà đã sống lại, nhưng ta lại muốn vĩnh viễn rời khỏi nàng rồi. Khụ khụ…”
"Mặc, chàng đang nói đùa với ta phải không? Chàng không phải đang sống tốt đấy sao, làm sao có thể vĩnh viễn rời khỏi ta?” Tống Vãn Ca cười rơi lệ, tâm nháy mắt bị nhéo quá chặt chẽ, thân mình nhỏ bé và yếu ớt không tự chủ được lạnh run run rẩy. "Mặc, chàng có phải bị bệnh. Sắc mặt của chàng rất tái nhợt, bây giờ chúng ta trở về đi, để thần y xem cho chàng được không?”
"Không ích gì đâu, Ca Nhi, ai cũng không cứu được ta.” Liên Mặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vẻ mặt đả thương nhìn Tống Vãn Ca, ống tay áo thuần trắng cô đơn tung bay ở trong gió đêm, đầu đầy tóc đen như mực nhẹ nhàng bị gió cuồn cuộn nổi lên, trên không trung xoay tròn vài cái, lại bị thổi dừng ở trên mặt của hắn, trên quần áo, lưu loát mà múa theo gió. Trong đôi mắt màu băng lam ẩn chứa vài phần thương cảm, vài phần cô đơn, vài phần tuyệt vọng, vài phần đau đớn, sắc thái ở giữa thiên địa dường như cũng tùy theo ảm đạm biến mất. "Ca Nhi, ta sắp phải chết rồi, nàng có thể đau lòng vì ta, khổ sở vì ta hay không, giống như lúc trước đau lòng khổ sở vì Long Ngự Tà?”
"Không! Chàng chết ta tuyệt đối sẽ không đau lòng vì chàng, ta một giọt nước mắt cũng không chảy cho chàng!" Tống Vãn Ca nắm chặt ống tay áo Liên Mặc, gào thét như điên, trong mắt nước mắt muốn chảy ra nhưng nàng lại quật cường chịu đựng, cố gắng không cho nó rơi xuống. Thân thể run rẩy ở trong im lặng, như lá rụng không trọn vẹn, như miếng băng mỏng bị vỡ.