*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tỷ tỷ!" Tống Vãn Ca vừa mới đi tới trước mặt Long Ngự Tà, đã nghe được Nguyệt Vãn Trần giòn giã gọi nàng một câu, trong tiếng nói trẻ con chứa dày đặc ủy khuất cùng bất mãn.
"Sao vậy, Trần nhi?" Tống Vãn Ca vuốt đầu nhỏ của nó, trìu mến yêu thương hỏi.
"Tỷ tỷ, hắn luôn cướp đồ của đệ, đệ muốn ăn cái gì hắn lại cướp cái đó.“ Nguyệt Vãn Trần khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, thở hỗn hển vươn tay chỉ hướng Long Ngự Tà đang thản nhiên như không. "Hắn đem toàn bộ bánh gạo nếp[1] mà đệ thích ăn nhất cầm đi, một cái cũng không để lại. “
Tống Vãn Ca nghe vậy sửng sốt một chút, một hồi lâu mới bĩu môi phát ra hai chữ: "Ấu trĩ!"
"Trần nhi, vậy đệ ăn no chưa? Có còn đói bụng không?" Tống Vãn Ca vừa nói, lại muốn ôm Nguyệt Vãn Trần đến bên người mình, lại bị bàn tay to của Long Ngự Tà vung lên ngăn cách.
"Nàng yên tâm, tiểu quỷ này không đói chết được đâu. “ Long Ngự Tà một phen kéo Tống Vãn Ca qua, kỳ quái lầm bầm. Lập tức dùng ánh mắt nghiêm khác trừng Nguyệt Vãn Trần đang vểnh cái miệng nhỏ nhắn, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngoan ngoãn ở một bên ăn bánh gạo nếp đi, còn ầm ĩ sẽ ném ngươi ra khỏi đại điện!"
Dứt lời, Long Ngự Tà tiện tay ném vài cái bánh gạo nếp đến cái đĩa trước mặt Nguyệt Vãn Trần.
"Từ từ ăn, chỉ có mấy cái này, ăn xong rồi đừng hy vọng Trẫm cho ngươi!"
Long Ngự Tà vừa nói vừa đem cái dĩa lớn đựng đầy bánh gạo nếp chuyển đi khá xa, trên mặt mang theo dáng vẻ sợ bị người giành đồ.
"Chung quy cũng là làm khó dễ con nít, không cảm thấy tổn hại long uy của ngài sao?" Tống Vãn Ca lạnh lùng nhìn thẳng Long Ngự Tà, khóe miệng nở ra một nụ cười tươi trào phúng khinh thường. Tranh thức ăn với đứa bé, thật khó tưởng tượng bạo quân ác ma trong mắt nàng cũng sẽ có hành vi ấu trĩ như vậy.
"Ca Nhi, nàng hôm nay mang đến kinh hỉ cho Trẫm thật đúng là không ít.“ Long Ngự Tà giống như không có nghe đến lời của nàng, nhướng mày nói. “Trẫm phát hiện nàng càng ngày càng đáng yêu rồi!"
"Nhưng thần thiếp lại phát hiện ngài càng ngày càng đáng hận!" Tống Vãn Ca ôn nhu nói, lại có chút hàm xúc ý nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt tuyệt mỹ mặc dù mang theo tươi cười, nhưng hận ý trong đôi mắt xinh đẹp cứ lướt qua một sóng rồi một sóng.
"Không thương sẽ không hận, Ca Nhi vốn là yêu Trẫm rồi. “ Long Ngự Tà nhướng mày rồi lại hạ xuống, đưa tay cầm lấy cằm của Tống Vãn Ca, khí tức mập mờ ấm áp đều phun vào trên hai gò má của nàng.
"Ngươi!... “ Chưa từng thấy người vô sỉ như vậy!
Tống Vãn Ca mặt lạnh giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu không hề để ý tới hắn, hứng thú nhìn đám hậu cung phi tần đang ra sức biểu diễn ở giữa điện.
Màn đêm buông xuống, khi tiệc rượu tiến hành được một nửa, ngoài điện bỗng dưng truyền đến tiếng thông báo the thé chói tai của thái giám.
"Hoàng quý phi nương nương giá lâm!"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt mọi người đang ngồi đã đồng loạt nhìn về phía cửa đại điện.
Chốc lạt, lờ mờ nghe được âm thanh dễ nghe của ngọc bội rung động, nữ tử mặc áo trắng như tuyết bước chân xiêu vẹo đi vào trong điện. Vừa ra màn, đã bắt được ánh mắt mọi người.
Da nàng nõn nà mặt như bạch ngọc, mày đen đậm, răng như hồ tê[2], cổ như tù tề[3], tay mềm như lá non, tần thủ[4] mày ngài, cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp trông mong, như mỹ nhân mặc áo xanh ở quế cung lạc xuống trần gian, lại vừa giống như long nữ ở đông hải nổi lên mặt nước. Tăng một phân thì quá dài, giảm một phân sẽ quá ngắn, đánh phấn sẽ rất trắng, tô son sẽ quá đỏ, thanh nhã tuyệt luân, như người trên trời.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nàng kia dáng vẻ muôn vàn tiêu sái đến trước mặt Long Ngự Tà, nhẹ nhàng cúi người hành lễ, nhất cử nhất động cũng hoàn mỹ đến kích thích lòng người.
"Tuyết Nhi, sức khỏe nàng không tốt, sao còn xuống giường đi lại?" Long Ngự Tà buông Tống Vãn Ca ra, vội vàng đứng dậy đỡ nàng kia lên. “Có uống thuốc chưa? Đầu còn choáng không?"
Tiếng nói của Long Ngự Tà vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như sợ lớn một chút sẽ làm nàng sợ. Nhu tình và yêu thương trong tròng mắt hắn hiện lên rõ ràng, cũng thật thâm dày, tươi cười trên mặt hắn rất ấm áp, cũng là phát ra từ nội tâm.
Trong lòng Tống Vãn Ca âm thầm kinh ngạc không thôi, nữ tử này rốt cuộc là ai? Lại có thể làm cho bạo quân ác ma kia đối với nàng ta thương tiếc ôn nhu đến vậy? Quả thực rất khiến nàng khó tin rồi.
Tống Vãn Ca tự động thối lui đến một bên, lần nữa không dấu vết lẳng lặng đánh giá nàng ta. Nhìn xa đã xinh đẹp như tiên, nhìn gần càng lại xinh đẹp hơn tiên.
Một đôi chân mày giống như chau lại không chau, một đôi mắt ẩn chứa vui mừng như có như không. Hai má lúm đồng tiền ưu sầu, yêu kiều mang bệnh. Có chút nước mắt, có chút thở gấp. Nhã nhặn lịch sự giống như đoá hoa yêu kiều soi mình trong nước, hành động như cây liễu yếu đuối trước gió. Tóc dài bay phất phơ vô định.
Dáng vẻ ốm yếu suy nhược chỉ sợ bệnh hơn cả Lâm muội muội, làm cho người ta thương tiếc đau lòng đến tận xương tủy, cũng khó trách ngay cả Long Ngự Tà bạo quân ác ma như vậy ở trước mặt nàng ta cũng trở thành ngón tay mềm mại.
Tống Vãn Ca không thể không thừa nhận, nữ tử này vốn là người xinh đẹp nhất nàng từ lúc chào đời đến nay gặp qua, cũng làm cho nàng thương tiếc nhất. Đương nhiên rồi, nét đẹp của nàng ta còn hơn cả Công chúa Khuynh Thành danh xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ - Nguyệt Vãn Ca, nhưng phần nhu nhược uyển chuyển thì băng mỹ nhân như Nguyệt Vãn Ca không thể có.
"Hoàng thượng, sức khỏe thần thiếp đã tốt rất nhiều, thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng quan tâm!" Ánh mắt nàng ôn nhu, nhìn Long Ngự Tà nói, tiếng nói giống như vàng oanh xuất cốc, thanh thuý êm tai.
"Vậy là tốt rồi, thân thể nhu nhược của nàng luôn làm cho Trẫm lo lắng.” Long Ngự Tà ôm nàng vào trong lòng mình, ánh mắt sủng nịch ôn nhu vẫn dừng lại trên người nàng, dường như trong mắt chỉ có thể nhìn nàng.
Tâm tư Tống Vãn Ca có chút phức tạp liếc mắt Long Ngự Tà một cái, xoay mặt nhìn về phía mọi người trong điện. Chỉ thấy những tần phi này không có chỗ nào mà không phải là vô cùng hâm mộ với ghen ghét nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng Long Ngự Tà, bất giác cười lạnh lắc đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bánh gạo nếp: Hán Việt là nhu mễ cao, còn tiếng anh là glutinous rice cake, vỏ ngoài hơi dính, được làm từ gạo nếp và đường...
[2]Hồ tê: tớ không lầm thì có nghĩa là răng như những hạt bầu =.= nếu ko phải thì các bạn thông cảm.
[3]Tù tề: con sâu gỗ, sắc nó trắng nõn cho nên ví với cổ phụ nữ.
[4]Tần thủ: trán rộng mà vuông