Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 43

Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu.[1]

Đáy lòng Long Ngự Tà yên lặng nhớ kỹ mấy câu thơ này, giờ phút này lại thật sâu cảm nhận được tâm tình của Đường minh hoàng ngày ngày đối mặt với mỹ nhân ân ái, không muốn quản tới nữa rồi. Hôm nay hắn đã cùng Ca Nhi nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát, từ lúc đăng cơ tới nay thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn không vào triều sớm, phỏng chừng đám văn võ đại thần kia đều đã kinh ngạc rớt cằm hết rồi.

Vốn đã sớm nên rời giường rửa mặt, nhưng hắn lại nghiện hương vị ngọt ngào mềm mại trên thân thể Ca Nhi, cho dù nàng mệt mỏi quá độ thực chất không thể làm được cử động gì, nhưng tiện nghi ở mặt ngoài hắn vẫn chiếm được thật nhiều. Một khi chiếm được tiện nghi lại chiếm từ sáng sớm đến canh ba giờ Thìn (7-9h sáng), mặt trời cũng lên thật cao rồi, mà Long Ngự Tà còn đang lằng nhằng, vẫn đặt trên người Tống Vãn Ca, sờ sờ, hôn nhẹ, hoàn toàn không có ý muốn rời giường.

"Hoàng thượng, hôm nay ngài không cần vào triều sớm sao?" Tống Vãn Ca nghẹn đầy bụng hỏa, tận lực không cho chính mình bộc phát, nhưng giọng điệu thật hết sức bất thiện.

Ác ma này, bản thân không muốn rời giường, cũng đừng lôi kéo nàng theo chứ. Cả người nàng đều sắp rời rạc ra rồi, hắn còn không quên ăn đậu hũ chiếm tiện nghi của nàng. Từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, hắn cũng ở trên người nàng cọ sát triền miền một canh giờ rồi, vẫn còn không muốn cút ngay. Tuy nói hắn chỉ là ôm lấy nàng hôn môi vuốt ve, cũng không có làm gì khác, nhưng hắn có biết hắn thật sự rất nặng hay không, cũng sắp đè chết nàng rồi.

"Trẫm vốn là thiên tử, tự có trời cao ban phúc, một ngày không vào triều, hôm nay cũng không sập xuống.” Khóe miệng Long Ngự Tà khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười tươi xấu xa. Hắn đương nhiên biết ý nghĩ trong lòng Tống Vãn Ca, nhưng hắn chính là muốn đè nặng nàng, cũng chỉ thích đè nặng nàng, sau này còn có ý định đè nàng cả đời nữa kìa. "Ca Nhi, biết vì sao hôm nay trẫm không vào triều sớm không?"

"Tại sao?" Tống Vãn Ca cau mày, tương đối phối hợp hỏi một câu. Đáy lòng tức giận nói, ngươi không vào triều sớm đâu có liên quan gì tới ta?! Suy nghĩ của ngươi ta không có một chút hứng thú, cút ngay khỏi tầm mắt của ta sớm một chút mới quan trọng hơn!

Long Ngự Tà buồn cười nhìn chằm chằm Tống Vãn Ca, trong mắt phượng chợt lóe sáng, sau một hồi lâu mới cúi đầu tiến đến bên tai nàng, môi mỏng gợi cảm khẽ mở, phun ra chính là lời nói mập mờ mị hoặc đến cực điểm, khí nóng được phun ra hây hẩy ở trên cổ Tống Vãn Ca, làm cho nàng không nhịn được cả người run rẩy.

"Bởi vì mùi hương dịu dàng của Ca Nhi thật sự rất đẹp rất ngọt, làm cho Trẫm nhất thời khó kìm lòng nổi. Tối hôm qua Trẫm tham luyến quá độ, vong tình vong hình, cho nên sáng nay ngủ quên. Ca Nhi, nàng cũng biết nàng có bao nhiêu động lòng người, thật sự khiến Trẫm muốn ngừng mà không thể đấy!"

Tống Vãn Ca nghe vậy, mặt cười hé ra lập tức đen lại, sắc mặt âm trầm lạnh như băng, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

"Ta thấy ngài không đơn giản chỉ là ác ma, mà là một sắc ma chính cống!!" Mỗi chữ mỗi câu của Tống Vãn Ca, đều nghiến răng nghiến lợi nói. Quả thực sắp tức chết nàng rồi! Lời nói ghê tởm như vậy mà hắn cũng có thể nói ra miệng! Phỏng chừng cũng chỉ có hắn mới có thể nói ra miệng!

"Buông ta ra! Ngài không dậy nổi giường thì cứ tiếp tục nằm một mình, ta phải về cung!" Tống Vãn Ca vốn là giận đến hồ đồ rồi, cũng không trông nom chính mình có phải phạm thượng, đại nghịch bất đạo hay không, dù sao nàng cũng là đang rống to hét to trước mặt bạo quân ác ma này, hắn muốn mặt rồng giận dữ thì cứ mặt rồng giận dữ đi, nàng sẽ chịu.

"Ca Nhi, nàng khẳng định một mình nàng có thể quay về Tuyết Dục cung của nàng sao?" Hai tay Long Ngự Tà chống đỡ ở hai bên sườn của Tống Vãn Ca, từ trên cao nhìn xuống nàng, mày kiếm nhíu lại, cười đến rất mập mờ.

"Ai cần ngươi lo!" Tống Vãn Ca rối loạn tức giận tàn nhẫn trừng mắt hắn một cái, giọng điệu cũng trở nên ác liệt. "Mau cút ra! Ta muốn đứng lên!" Nàng thật sự là một khắc cũng không muốn ở thêm với hắn, hơn nữa còn nằm trên long sàn của hắn. Mặc dù long sàn của hắn trừ mình ra, không có bất kỳ người phụ nữ nào khác nằm qua, nhưng nàng vẫn như cũ cảm thấy kinh tởm chán ghét đến cực điểm.

"Ca Nhi, nàng thật sự muốn đứng lên sao?" Long Ngự Tà khẽ cười một tiếng, lập tức xoay người nằm sang một bên, tà mị bĩu môi nói, "Tốt thôi, chỉ cần nàng đừng ngã là được. “

"Hừ!" Tống Vãn Ca thở hổn hển hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng chẳng muốn liếc hắn một cái, xoay người rời giường, nhưng một lúc lâu cũng không tìm được quần áo của mình. Giương mắt nhìn chung quanh, cuối cùng trên mặt đất phát hiện quần áo sớm đã bị xé thành mảnh nhỏ trên mặt đất, cơn tức không khỏi từ từ nhắm thẳng bên ngoài mà phát ra, "Ngươi là dã thú sao?" Cởi quần áo cũng phải xé?!

"Ca Nhi, đừng tức giận như vậy. Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, trẫm sai người đem đến cho nàng một bộ là được. Nếu một bộ không đủ, đưa mười bộ một trăm bộ cũng có thể, chỉ cần Ca Nhi chê ít.”

Long Ngự Tà phát hiện từ sau khi mình thừa nhận yêu cô gái nhỏ trước mắt này, tâm tình của hắn thật sự là tốt không như bình thường, cho dù là nhìn thấy dáng vẻ nàng giương nanh múa vuốt giận không thể át, hắn cũng thấy vui vẻ hạnh phúc, ngọt ngào thỏa mãn. Hắn càng ngày càng cảm thấy Ca Nhi của hắn đáng yêu cùng tốt đẹp rồi, chỉ cần nàng không phản bội mình, hắn thật sự tình nguyện thương nàng yêu nàng cả đời.

"Quần áo đó, ngươi cứ thưởng cho tam cung Lục Viện của ngươi đi! Ta đây không hiếm lạ!" Tống Vãn Ca hung ác tức giận nói xong, tiện tay xé màn giường che lại người mình. Vừa định đứng dậy mang hài thêu vào, lại chỉ cảm thấy hai chân một trận mềm nhũn, căn bản không đứng dậy nổi, lung lay lắc lắc hai cái, rồi thẳng tắp té xuống trên mặt đất.

Long Ngự Tà buồn cười lắc đầu, bàn tay to nhanh chóng vươn ra, trong nháy mắt đã đem Tống Vãn Ca ôm vào lòng lại.

"Ha ha, Ca Nhi không xuống giường được mới là bình thường. Nếu bị Trẫm thương yêu cả một đêm, mà Ca Nhi còn có thể hành động tự nhiên, vậy chẳng phải nói rõ là Trẫm rất vô năng?"

Ngón trỏ của Long Ngự Tà nhẹ nâng cằm Tống Vãn Ca lên, nét mặt tươi cười thật tà ác mập mờ, bất quá trên trán lại tràn đầy tràn đầy nhu tình cùng sủng nịch, cả người trên dưới cũng ít đi luồng tà khí và âm hàn ngày thường, ngược lại lộ ra ấm áp nhè nhẹ của ánh mặt trời.

"Ngươi... Ngươi không sao chứ?" Tống Vãn Ca cau mày, vẻ mặt nghi hoặc. Nàng chung quy cảm thấy bạo quân ác ma này hôm nay có chút không thích hợp, tính tình dường như đặc biệt rất tốt, tươi cười trên mặt cũng đặc biệt nhiều, ánh mắt đã xảy ra biến hoá so với vốn dĩ, ít đi tà nịnh, nhiều dịu dàng hơn, ít đi băng hàn, nhiều trìu mến hơn.

Không có việc gì lại ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Chuyển biến của Long Ngự Tà làm cho Tống Vãn Ca nghĩ tới những lời này, đáy lòng phòng bị không khỏi càng sâu, cả người cũng đề phòng hơn. Loại ác ma tà ác lại phúc hắc âm hiểm như hắn, nàng sẽ không cho rằng hắn lại đột nhiên tìm thấy lương tâm, bởi vì hắn căn bản là không có trái tim.

"Ca Nhi, nàng có phải có gì nói muốn nói hay không?" Long Ngự Tà nhìn dáng vẻ đề phòng của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng sự hành hạ nhục nhã của mình trước đây đã hù doạ nàng rồi. "Ca Nhi, sau này sẽ không đâu. Sau này Trẫm sẽ không tổn thương nàng nữa, chỉ biết thương yêu nàng, tin tưởng Trẫm.”

Nghe hắn nói xong, miệng nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca không khỏi mở thành hình chữ O, đôi mắt long lanh cũng mở thật to. Nàng không phải nằm mơ chứ, cũng không sinh ra ảo giác hoặc là nghe nhầm chứ?

Ác ma vô tâm vô tình này lại còn nói sẽ không tổn thương nàng nữa, sẽ thương yêu nàng, còn bảo nàng tin hắn? Buồn cười, rất buồn cười rồi, nàng kiếp trước kiếp này cũng chưa từng nghe qua chuyện gì buồn cười hơn. Bảo nàng tin lời hắn nói, nàng tình nguyện tin tưởng trời sẽ sập xuống.

"Ca Nhi, đừng dùng loại này ánh mắt nghi vấn này nhìn ta.” Ta sẽ đau lòng, dưới đáy lòng Long Ngự Tà bồi thêm một câu. "Ta sẽ dùng hành động để chứng minh những gì hôm nay ta nói!" Chỉ cần nàng không phản bội ta, chỉ cần nàng cũng yêu ta, như vậy, cho dù khuynh hết mọi thứ, ta cũng sẽ yêu nàng, đến khi ta chết, mới thôi!

Mặt Tống Vãn Ca không chút thay đổi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Ngự Tà, đáy lòng âm thầm cười lạnh, nàng vốn không tin hắn nói, vĩnh viễn cũng không tin. Nếu con cọp và sư tử đột nhiên nói với ngươi, nó không ăn thịt, sau này sửa thành ăn cỏ, ngươi có tin không? Chỉ sợ kẻ ngu cũng không tin tưởng nổi!

Ác ma này hôm nay nói không chừng là đầu óc nóng sốt, nếu không sẽ không nói với nàng những lời hư tình giả ý này. Cũng có thể đây là âm mưu hay mánh khoé hắn mới nghĩ ra, muốn đùa mình, tưởng rằng chỉ cần đối tốt với mình một chút, mình sẽ quên những tổn thương hắn đối với mình trước kia, mà cảm kích rơi nước mắt với hắn.

Hừ! Nằm mơ đi!

Tổn thương sớm đã tạo thành, hơn nữa xâm nhập xương cốt, dung nhập vào máu, cho dù hắn có thể quên được sạch sẽ, nàng cũng sẽ không quên, cả đời cũng không quên!

"Người đâu!" Long Ngự Tà hôn lên đôi môi hồng của Tống Vãn Ca một chút, quay đầu hô lớn.

Trong chốc lát, hai mươi thái giám và cung nữ lập tức ngay ngắn nối đuôi nhau đi vào

"Hoàng thượng, dụng cụ rửa mặt và quần áo chúng nô tài đã sớm chuẩn bị tốt rồi, lập tức hầu hạ Hoàng thượng và nương nương dậy.” Tiểu Đức tử thái giám thân cận của Long Ngự Tà đi đến trước long sàn, cách màn che cung kính nói.

"Không cần, để đồ xuống, các ngươi đều lui ra đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tóc mây mặt hoa bước đung đưa

Phù dung màn ấm độ (đo) đêm xuân

Đêm xuân khổ ngắn nhật (mặt trời) lên cao

Về sau quân vương không [lên] triều sớm
Bình Luận (0)
Comment