Đêm hôm đó, Tống Vãn Ca mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất đẹp mà cũng rất ưu thương.
Trong mộng, nàng đi vào một rừng hoa anh đào sặc sỡ kiều diễm. Một vùng tuyết trắng đập vào mắt, đẹp đến kinh tâm động phách, cũng đẹp đến đau đớn thấu tim.
Khắp nơi đều là cánh hoa anh đào rơi, cánh hoa thơm mát tung bay trong gió, tràn ngập không gian, nồng nàn say lòng người.
Cánh hoa anh đào cuốn theo gió, dạo bước nơi đó giống như đi vào ảo ảnh hư vô mờ mịt. Trong ảo cảnh, nàng thấy được một người đàn ông áo trắng như tuyết, và một nữ tử áo hồng phấn thanh thoát. Chỉ tiếc là không thấy rõ dung nhan bọn họ, chỉ có thể cảm thấy được khí chất như tiên.
Giấc mộng này xa xăm mà dài đằng đẳng, cảnh không ngừng chuyển đổi, giống như đang kể lại quãng thời gian ngắn ngủi của người đàn ông và người phụ nữa kia khi còn sống. Trong giấc mộng, Tống Vãn Ca chứng kiến bọn họ sinh tử có nhau, tình yêu cảm động trời đất, từ khi quen biết, đến khi hiểu nhau rồi yêu nhau.
Cảnh mộng dừng lại ở hình ảnh cuối cùng, nữ tử áo hồng phấn giờ đây đã là tân nương. Áo cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, nến đỏ đài cao, màn đỏ thêu hoa, khắp nơi tràn đầy hoan hỉ và hạnh phúc.
Nhưng, khi người đàn ông nét mặt đỏ hồng, mang theo hạnh phúc và vui sướng bước vào động phòng, vén khăn hỉ lên, thế giới của hắn trong nháy mắt đã sụp đổ. Người hắn yêu mến nhất trong trời đất này đã vĩnh viễn rời khỏi hắn, mang theo hạnh phúc, mang theo miềm vui sướng...
Ánh mắt hắn bi thương, tiếng khóc của hắn đau đớn thấu tim. Nước mắt, tựa như nỗi đau đớn, tuyệt vọng nhất từ tận đáy tâm hồn hắn mà tràn ra, bây giờ chỉ còn mình hắn, chỉ mình hắn…
Đến giờ phút này, hắn mới biết được nữ tử hắn yêu mến vốn có bệnh tim bẩm sinh, nàng không chịu nổi niềm hạnh phúc cùng vui sướng lớn đến thế, một mình rời đi, mang theo hạnh phúc và thỏa mãn, vĩnh viễn rời đi.
Người đàn ông ôm người phụ nữ hắn yêu khóc rất lâu, rất lâu, cuối cùng, hắn hao phí hết tiên lực của mình, chuyển dời trái tim mình đến lồng ngực nữ tử. Nàng sống lại một lần nữa, mà người đàn ông kia, hình tiên bị diệt, hồn phi phách tán.
Lúc thần hồn tiêu tán, giọng của người đàn ông kia thâm tình, ôn nhu, phiêu đãng trong không trung, hắn nói: Ca nhi, ta yêu nàng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn vĩnh viễn...
Hắn nói: tha thứ ta đời này không thể thực hiện được lời hứa, không thể chăm sóc nàng, cũng không thể ở bên nàng mãi mãi. Nhưng trái tim ta sẽ ở trong cơ thể nàng đến hết đời, vị trí này không ai có thể thay thế được.
Hắn nói: Ca Nhi, nàng nhất định phải hạnh phúc, cho dù nàng chuyển thế, nàng quên ta, nàng cũng phải hạnh phúc, vĩnh viễn vĩnh viễn...
◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎
Tống Vãn Ca từ trong mộng tỉnh lại, mới phát giác mình đã rơi lệ đầy mặt từ lâu. Giấc mộng kia quá chân thật, chân thật đến nỗi làm trái tim nàng cảm giác bị đè nén đến nặng trĩu, giấc mộng kia cũng thật xa xăm, xa tựa như câu chuyện trong mộng đã trải qua mấy ngàn năm.
Nàng không biết vì sao mình lại có giấc mộng kỳ lạ như thế, cũng không hiểu vì sao giấc mộng này làm nàng thấy hoảng sợ, trái tim vừa rối rắm lại vừa đau lòng. Bi thương và tuyệt vọng của người đàn ông kia chìm sâu vào lòng nàng, không hiểu sao làm nàng đau đớn.
Đến giờ ngọ, Tống Vãn Ca vẫn còn cảm thấy xúc động và bối rối. Không hiểu sao, nàng đột nhiên nhớ đến một ca khúc có thể giảm bớt gánh nặng và u sầu trong lòng.
Bước đến bàn trà cạnh bên, cúi người ngồi xuống, nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ là khi tay gãy đàn, thuận theo giai điệu mà hát khúc《 duyên phận ngàn năm 》.
Giọt lệ buốt giá như sao băng rơi làm tan vỡ nỗi nhớ nhung của ai
Kiếp luân hồi trước kia đã xóa đi khuôn mặt mờ nhạt trong giấc mơ
Núi Côn Luân. Trên giang hồ xa ngàn dặm, hoa tàn rồi hoa nở khắp nơi
Than hồng trần, vận hồng nhan, thiên thượng nhân gian, tình như gió thoảng, tình như sương khói
Một khúc tì ba vang vọng ngàn năm, duyên kiếp này tình kiếp sau, biển xanh bể dâu tồn tại ngàn năm
Thanh kiếm năm xưa đã cắt mọi oán hận, đã gợi lại lời hứa của ai…
Thời gian trôi nhanh, tình yêu trắc trở nhớ lại những lời trách móc trước kia …
Núi Côn Luân, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương chàng
Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan
Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt
Tình yêu tương thông, nguyện làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau khó mà chia lìa
Núi Côn Luân, đời mãi phiêu bạt trong giấc mơ chỉ vì nhớ thương chàng
Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan
Mây cứ trôi tình yêu khó mà đoạn tuyệt
Tình yêu tương thông, nguyện làm uyên ương không nguyện làm thần tiên
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau, xin đừng để quyến luyến thành ly biệt
(Duyên phận ngàn năm – Tâm nhiên)
Hết một khúc hát, Tống Vãn Ca chợt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu lam của Liên Mặc đứng đối diện, tinh khiết mà thông suốt, sâu như biển, lại thoáng vẻ u buồn và bi thương, khiến lòng nàng không kiềm được mà khẽ đau.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, thật lâu, thật lâu…
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng phảng phất như ngàn dặm…
"Cầm nghệ và ca nghệ của công chúa tiến bộ rồi. “ Cuối cùng Liên Mặc mở miệng trước phá vỡ sự im lặng, khóe miệng gợi lên lúm đồng tiền tuyệt mỹ.
"Cầm sư đến rồi à. “ Tống Vãn Ca hơi cúi đầu, tâm tình trước đó đã bị nàng nhanh chóng che dấu, nét mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt hờ hững.
"Công chúa có thể cho ta biết khúc vừa rồi là khúc gì không? Khúc nhạc này rất mới lạ, có giai điệu rất đặc biệt, ca từ cũng rất êm tai. “
"Thuận miệng hát thôi, không có gì đặc biệt cả, tên là 《 duyên phận ngàn năm 》. “ Tống Vãn Ca chuyển tầm mắt sang nơi khác, thản nhiên nói.
"Hay cho một khúc《 duyên phận ngàn năm 》, ha ha!" Thân thể Liên Mặc run rẩy, nụ cười ở khóe miệng tràn đầy ưu thương.
Hắn chờ nàng đâu chỉ là ngàn năm?
Đã suốt ba ngàn năm rồi!
Hắn đợi nàng suốt ba ngàn năm nay!
Ba ngàn năm cô độc, ba ngàn năm chờ đợi, ba ngàn năm tương tư, ba ngàn năm chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?
Haiz! Hắn thật vô dụng, lấy danh nghĩa cầm sư, suốt ba năm, hắn đã không làm Ca nhi của hắn nhớ lại chút nào chuyện kiếp trước mà còn để nàng quên hắn hoàn toàn.
Hắn có thể buông tha sao?
Có lẽ thánh sư nói đúng, người tiên giới vốn không nên nghịch thiên mà lưu luyến tình yêu chốn phàm trần. Thất tình lục dục, nam hoan nữ ái chỉ mang lại niềm hạnh phúc nhất thời mà để lại nỗi đau một đời.
Hắn thật sự nên rời đi rồi. kỳ hạn cuối cùng thánh sư cho hắn đã qua hơn một tháng, chỉ sợ hắn không nghe lời, không chịu trở về một lần nữa, thánh sư cũng sẽ hạ phàm bắt hắn về.
Hắn không nên cứ cố chấp giữ lại mối tình vô vọng này, hắn nên buông tay, để Ca nhi có thể tìm được hạnh phúc, vui vẻ của riêng nàng.
"Công chúa, hôm nay ta đến đây vốn để từ biệt nàng. Cầm nghệ của công chúa đã đạt đến đỉnh cao, ta cũng không còn gì để dạy. “ Liên Mặc vừa nói vừa lấy từ trên cổ mình một chiếc vòng khuyết ngọc, đưa đến trước mặt nàng, đây là vật chưa bao giờ rời khỏi người hắn, “Công chúa, cái này tặng cho nàng, coi như là lưu lại chút kỉ niệm cuối cùng. “
Tống Vãn Ca nghe vậy lập tức ngẩn người, trầm ngâm không nói một lời, lẳng lặng nhìn vòng khuyết bằng ngọc Liên Mặc giao cho nàng, thật lâu… đến khi Liên Mặc nghĩ nàng sẽ cự tuyệt hắn, ưu thương chuẩn bị rút tay lại thì Tống Vãn Ca bỗng dưng đưa tay cầm lấy sau đó đeo lên cổ mình.
"Cám ơn, vòng khuyết ngọc này ta rất thích. “
"Vậy thì mong công chúa nhất định giữ thật kỹ, dù thế nào cũng đừng làm mất. “ Liên Mặc vừa nói lại cười, trên gương mặt là nụ cười tươi đẹp như hoa. Hắn nhìn Tống Vãn Ca không chớp mắt, vầng trán lỗ ra vẻ xinh đẹp nhiếp hồn người, khóe môi ẩn ẩn nhu tình như có như không.
Chỉ là trong nụ cười tươi đó tràn ra niềm xót xa, thấm vào lòng Tống Vãn Ca, làm đôi mắt nàng cay cay.
"Công chúa, ta... đi đây. “ Liên Mặc khẽ thở dài, đôi mắt ngập sương mù dường như có giọt nước mắt long lanh, làm người ta không khỏi bị nỗi ưu thương của hắn lây nhiễm mà ưu thương cùng hắn.
Trái tim Tống Vãn Ca thắt lại, chỉ muốn liều lĩnh bước lên ôm chặt hắn, xoa dịu ưu thương của hắn, xóa bỏ tuyệt vọng của hắn… Nhưng nàng lại hết sức đè nén cảm xúc khó hiểu kia.
"Lên đường thượng lộ bình an. “ Tống Vãn Ca trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói ra sáu chữ này, mặc dù không biết hắn muốn đi đâu.
"Công chúa, bảo trọng!" Dứt lời, Liên Mặc xoay người rời đi. Chỉ có hắn biết, mỗi bước chân của hắn lúc này nặng nề miễn cưỡng bao nhiêu, trái tim hắn bi thương, tuyệt vọng thế nào.
Ca Nhi, đau lòng, tuyệt vọng, ta sẽ dùng nỗi nhớ và chờ đợi để lấp đầy...
"Ha ha, xem ra trái tim mình vẫn chưa đủ cứng rắn rồi!” Nhìn bóng lưng dần dần khuất bóng của Liên Mặc, Tống Vãn Ca thì thầm, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, xuôi theo gương mặt, chạm đến bờ môi.
Tống Vãn Ca đưa lưỡi liếm nhẹ, mặn mặn, đắng đắng, đó là mùi vị của ưu thương và đau lòng.
"Tỷ tỷ, Trần nhi ghét tên cầm sư kia!" Nguyệt Vãn Trần đột nhiên không biết đi ra từ nơi nào, nắm chặt váy Tống Vãn Ca, khuôn mặt nhỏ nhìn nàng, thở phì phì nói.
"Tại sao?" Tống Vãn Ca bật thốt hỏi, vội vàng lau nước mắt trên mặt, trong nháy mắt cười rạng rỡ. ôm thân thể nhỏ nhắn của nó vào lòng, khó hiểu hỏi, “Trần nhi vì sao lại ghết huynh ấy?”
"Bởi vì hắn làm tỷ tỷ không vui! Làm cho tỷ tỷ khóc! Tỷ tỷ vừa khóc, Trần nhi cũng muốn khóc, tỷ tỷ không vui, Trần nhi cũng sẽ không vui theo!" Hai tay Nguyệt Vãn Trần ôm cổ nàng, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ chuyên chú, đôi mắt to trong veo giăng đầy sương mù, bờ mi cong cong thấm đẫm nước mắt.
"Trần nhi, tỷ tỷ không có buồn. Giỏi nào, Trần nhi không khóc. “ Tống Vãn Ca chôn mặt mình vào đôi vai nhỏ của Trần nhi, cười, nhưng là cười ra nước mắt.
Nàng những tưởng trái tim chính mình đã đủ lạnh, nàng những tưởng trái tim mình sẽ không vì bất kỳ người đàn ông nào mà dao động. Nhưng hôm nay mới biết, thì ra nàng vẫn chưa được như thế.
Không, đau lòng một lần là đủ rồi, lòng của nàng từ kiếp trước đã chết, còn lại chỉ có vô tình và quyết tuyệt!
******************************************
[1]Bí: Cái ấp vai (tấm choàng). Ngày xưa con gái về nhà chồng mặc áo có cái ấp vai bằng vàng hoa mĩ.
[2]Tang điền thương hải:
Tang: Cây dâu. Điền: ruộng. Thương: màu xanh. Hải: biển.
Tang điền thương hải là nói tắt câu Hán văn: Tang điền biến vi thương hải, nghĩa là: ruộng dâu biến thành biển xanh.
Ý nói: Cảnh đời luôn luôn biến đổi, không có gì gọi là bền vững vĩnh viễn
[3]Thấu triệt: thông suốt mọi thứ