Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 77

Ánh trăng treo cao phía chân trời, tròn mà sáng, mỹ lệ mà thần bí. Ánh trăng sáng tỏ bóng rõ như nước, như tấm vải ào ra, tràn đầy mặt đất. Gió đêm từng trận từng trận thổi qua, nhẹ nhàng, dịu dàng, tinh tế, giống như sợ hãi quấy nhiễu mộng đẹp của đôi tình nhân.

Liên Mặc một đường ôm Tống Vãn Ca đi vào khí trời đầy nhiệt, mùi hoa tràn ngập bên cạnh hồ nước nóng, khéo đưa đẩy tảng đá trắng mướt đắp ở thành hồ, bốn phía hồ lộ ra kỳ hoa dị thảo muôn hồng nghìn tía quay chung quanh thành rừng, nước ao óng ánh điểm điểm, khói nhẹ giống như hơi nước lượn lờ dâng lên như đám sương, tràn ngập trong không khí, giống như mây mù, bay bay lượn lượn, giống như một tòa hồn nhiên tạo thành tiên cảnh nhân gi¬an.

Trên mặt hồ lơ lửng nổi lên các loại hoa kiều diễm ướt át, theo gió đêm thổi bay nước gợn di động, dẫn thái sinh hương, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Bốn phía hồ nước nóng đốt sáng lên một chiếc đèn lưu ly, ngọn đèn sáng vàng, làm nổi bật ra đoá đoá tường vân kỹ thuật điêu khắc kỹ càng trên đó. Cây đèn lưu ly trong suốt xuyên qua chiếu rọi đoá hoa kiều diễm, thả ra như sắc thái mộng ảo, chiếu xạ ra năm ánh mười màu khó bề phân biệt, giống như đôi mắt tình nhân, cực hạn mê hoặc cùng xinh đẹp.

"Ca Nhi, đến đây.” Động tác Liên Mặc mềm nhẹ buông nữ tử yêu mến trong ngực, đôi tròng mắt màu lam nhìn về phía Tống Vãn Ca đọng lại giọt giọt nhu tình mật ý, ý vị nhàn nhạt, nhu như nước, như mây xanh, chỉ có tao nhã. Sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, trôi tràn đầy vô tận dịu dàng, cánh môi hoa anh đào lặng yên giơ lên, gợi lên tươi cười thánh khiết như đóa hoa sen tuyệt mỹ, như ngọc sáng bóng ở trên gương mặt anh tuấn, dưới ánh trăng nổi lên sáng bóng mê người, cả người lịch sự tao nhã tự nhiên như hoa lan trong thâm cốc.

“Mặc, muội phải cởi quần áo rồi, không cho huynh xem.” Tống Vãn Ca hờn dỗi một tiếng, đem thân mình Liên Mặc xoay qua hướng khác, để hắn không thấy mình, thế này mới ra tay cởi áo nới dây lưng, cởi quần áo của mình ra, thẳng đến khi trên người chỉ còn lại có cái yếm hồng nhạt cùng quần lót màu trắng.

“Mặc, tới phiên huynh.” Tống Vãn Ca buồn cười nhìn Liên Mặc vẫn đưa lưng về phía mình một cử động cũng không dám, vừa nói vừa đi xuống hồ nước nóng, đem toàn bộ thân thể của mình xuyên vào trong nước hồ ấm áp.

Liên Mặc nghe vậy, xoay người nhìn về phía Tống Vãn Ca dương dương tự đắc trong ao, lập tức tháo ra cây trâm ngọc lưu ly tím trên tóc mình, một đầu tóc đen sáng bóng nhất thời như tấm vải trút xuống dưới, mềm mại rối tung ở sau người. Đọng lại trên khuôn mặt tinh xảo như ngọc, nhẹ nhàng mà tuyệt mỹ, hư vô lại bồng bềnh, nổi ánh sáng mềm nhẹ say lòng người, đôi mắt trong suốt như nước suối kia hết sức sáng ngời động lòng người, hơi hơi dao động, giống như ánh sao trong đêm đen, sáng ngời mà óng ánh, đôi môi xinh đẹp nói: “Ca Nhi, muội khẳng định muốn tắm chung với ta sao?”

Tống Vãn Ca không nói gì, chỉ là gương mặt ửng đỏ, thẹn thùng gật gật đầu. Thấy đôi tròng mắt màu lam như biển của Liên Mặc đang nhìn thẳng mình, trong lòng rất nhanh nổi lên tia chờ mong khó hiểu, bên tai cũng hơi hơi nóng lên.

Lại một lần nữa được Tống Vãn Ca gật đầu khẳng định, khóe miệng Liên Mặc gợi lên một nụ cười, giống như tuyết trắng trên đoá hoa đỏ, kiều diễm động lòng người, đủ để khiến đông tuyết tan hóa, trăm hoa đua nở, hạt khô nẩy mầm.Quả nhiên là hoa cười một cái, xanh khắp phương châu. Ngón tay trắng nhỏ dài, tầng tầng áo trắng gấm trên người hắn rơi xuống đất, trần truồng sáng bóng thon dài, khung xương đều đều dáng người, tuyệt đẹp lộ ra sự mềm dẻo cùng độ mạnh yếu, như là kết hợp hoàn mỹ nhất thế gi¬an, một tiếng đàn uyển chuyển, ở giữa khe núi róc rách tự nhiên vẩy ra, hương sơn dã duy mỹ. Lại giống như hoa hồng đột nhiên nở rộ, kiều diễm sương mù quanh quẩn ở dưới ái muội, cũng quanh quẩn lên như lưu ly trong suốt sáng bóng, mê hoặc tâm thần con người.

“Mặc," Hô hấp của Tống Vãn Ca cứng lại, si ngốc kêu một tiếng, người đàn ông quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại trước mắt này, khiến nàng mê say, đỏ ứng thẹn thùng trên mặt đẹp càng sâu. (#Ami: muội mém xịt máu mũi đây tỷ >.<)

Thì ra đàn ông cũng có thể khuynh quốc khuynh thành như thế, Mặc của nàng thật sự đẹp quá, đẹp đến toàn bộ trăm hoa đều ảm đạm thất sắc, đẹp đến trăng sáng trên bầu trời ảm đạm không ánh sáng, đẹp đến khiến người đui mù.

"Ca Nhi, ta xuống đó.” Đôi mắt sáng bóng của Liên Mặc thật sâu nhìn chằm chằm Tống Vãn Ca, thấy nữ tử âu yếm vì chính mình mà mê say, trong ánh mắt rõ ràng lóe ra rực rỡ óng ánh, lặng yên cười cong khóe mắt. Vài tóc đen bị gió đêm thổi trúng hơi hơi bay lên, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, một vài cánh hoa trắng nõn rơi xuống phủ qua đôi môi nhạt màu của hắn, lại lưu luyến theo gió tràn ra miệng "Ca Nhi, cơ thể của ta rất đẹp sao, xem muội nhìn đến choáng váng rồi kìa.”

Liên Mặc trêu tức cười khẽ một tiếng, cố ý đùa một câu. Tống Vãn Ca nghe vậy, thế này mới phát hiện mình lại theo dõi thân mình trần truồng của hắn không biết hoàn hồn, hai gò má lập tức nóng lên gay gắt, mặt đỏ tựa như cây anh đào chín, cuống quít cúi cúi đầu, không còn không biết xấu hổ nhìn Liên Mặc.

Dáng vẻ không mấy thẹn thùng đáng yêu của nàng khiến cho Liên Mặc càng cười đến phát ra rực rỡ sung sướng, ý cười bên môi giống như bao hàm nhu tình của vạn vật thế gian. Vài lọn tóc đen xoã trước ngực bị gió đêm thổi trúng hỗn độn một chút, lập tức giống như trẻ con mới sinh bước vào trong hồ, ở bên trong tiếng nước xôn xao, nước hồ theo động tác của hắn từ chỗ đùi rung chuyển mở một tầng tầng sóng gợn, đồng thời vây xung quanh người hắn, giống như những sợi tơ quay chung quanh hắn, cuốn lấy không chặt, nhưng không thể giãy ra.

Liên Mặc đi đến bên người Tống Vãn Ca, ngồi đối diện với nàng, nước ấm róc rách, sương mù xinh đẹp, đều quyến luyến ở trên người hắn không chịu rời đi. "Ca Nhi, cúi đầu xuống thấp hơn nữa vào trong nước luôn đi.” Tiếng nói vang lên dịu dàng trên đỉnh đầu của nàng, tràn đầy ý cười đè nén không được.

“Mặc, huynh lại giễu cợt muội!" Tống Vãn Ca không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ cẩn thận nói. Hừ, nàng cũng không phải sắc nữ, muốn trách chỉ có thể trách dáng vẻ hắn quá đẹp, sắc đẹp có thể ăn được nha, nhất thời xem ngây ngốc có gì hiếm thấy đâu. "Cười cười cười, cười cái đầu của huynh, ai bảo dáng vẻ của huynh là một dáng vẻ họa thủy! Cười nữa, cẩn thận muội đánh huynh!" Tống Vãn Ca vừa nói, vừa nắm bàn tay mềm lại hướng về phía Liên Mặc giơ giơ lên.

"Ha ha, Ca Nhi, muội thật là quá đáng yêu...”  Liên Mặc nghe xong lời của nàng, cười đến càng sâu. Một hồi lâu mới dừng ý cười lại, giọng nói êm ái, “Ca Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn ta được không? Ta thích dáng vẻ Ca Nhi nhìn ta mê say thất thần, điều này nói rõ giờ phút này ở trong mắt trong lòng Ca Nhi, từ ánh nhìn cho đến nghĩ đều là ta.”

Nghe vậy, Tống Vãn Ca ngẩng đầu lên giống như bị mê hoặc, ngưng mắt nhìn phía dung nhan tuyệt sắc bị sương mù quanh quẩn của Liên Mặc. Chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấy sự chờ đợi yên lặng bao năm tháng trong mắt của hắn, như một khối đá tảng ở chân trời góc biển, cứng cỏi, cố chấp, vĩnh cửu. Không phải sao sáng, không chói mắt, nhưng lại khiến kẻ khác bị khớp tâm hồn.

“Mặc," Tống Vãn Ca mềm mại khẽ gọi một tiếng, bàn tay trắng nõn chậm rãi xoa hai gò má tuấn tú tuyệt trần như ngọc của hắn, mông lung trong sương mù, đôi tròng mắt màu lam óng ánh trong sướt giống như hấp dẫn linh hồn nàng, khiến nàng tiếp xúc một cái gai trong mắt của hắn, không thể tự đè xuống, thật sâu rơi vào trong một cái hố thâm sâu, con mắt sáng như nước cũng dần dần trở nên mê ly. Ánh trăng trong sáng chiếu vào dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng, càng nổi bật lên đôi môi hoa hồng nhẹ nhàng của nàng, tròng mắt giống như sao lạnh vẫn còn thả mây. Má hạnh không giương người đã say, má phấn chưa nở ra xinh đẹp đã thấy.

Tiếng lòng Liên Mặc run lên, cầm bàn tay mềm của Tống Vãn Ca, lập tức nhẹ nhàng nâng lên, đem nàng ôm vào trong ngực của mình. Đầu ngón tay trắng nhỏ dài nâng cằm Tống Vãn Ca lên, không chớp mắt một cái sâu đậm nhìn nàng chằm chằm, mạch nước ngầm trong đôi mắt màu lam chuyển động, rạng rỡ sinh ánh sáng. Con ngươi nhìn về phía nàng ở khí trời trong hơi nước có vẻ mông lung mà lúc ẩn lúc hiện, xem như mây mù lượn lờ hồ nước.

"Ca Nhi, thế gi¬an này đẹp nhất động lòng người nhất cho tới bây giờ cũng chỉ có muội, mà vẻ đẹp của ta cũng chính là vì muội mà nở rộ.”

Hơi thở thanh nhã phun ở bên tai Tống Vãn Ca, dứt lời, Liên Mặc cúi đầu, một nụ hôn lạnh như băng lập tức mềm nhẹ dừng ở trên môi đỏ hồng bóng của Tống Vãn Ca, mang mùi tuyết liên thơm ngát nhàn nhạt nháy mắt xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào của nàng, đầu óc Tống Vãn Ca nhất thời trống rỗng.

Nụ hôn này cũng không xâm nhập, chỉ là nhợt nhạt đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, lại đều có ý vị xót xa triền miên.

Cánh môi lạnh như băng nhẹ nhàng ma sát môi anh đào của Tống Vãn Ca, nàng tùy ý để môi mềm mại của Liên Mặc trằn trọc triền miên trên môi mình, cảm giác hút vào, đều là quý trọng thâm tình cùng dịu dàng của hắn. Nụ hôn nóng cháy lại dịu dàng kia khiến nàng phát run từng trận, vô ý thức vươn cái lưỡi thơm tho đầy đặn mềm mại, liếm khoé môi nóng rực của hắn. Rồi sau đó lại đem lưỡi vượt vào trong miệng hắn, tới dây dưa không ngớt, liếm mút mùi thơm ngát nhàn nhạt trên đầu lưỡi kia, khiến nàng như si như say, như uống rượu.

Thật lâu, thẳng đến một trận cảm giác mê muội hít thở không thông đột nhiên đánh úp lại, Tống Vãn Ca mới đột nhiên vươn tay đẩy Liên Mặc đang ôm nàng ra, con ngươi dần dần trở nên mê ly, thân mình cũng không hiểu sao bắt đầu khô nóng.

"A…," Tống Vãn Ca ngâm nga một tiếng, cảm thấy cái yếm mỏng manh trên người rất vướng bận, tay nhỏ bé vô ý thức kéo lung tung, muốn cởi nó ra, lại không thể được.

“Mặc, muội nóng quá, đầu cũng rất choáng váng," Tống Vãn Ca nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất lẩm bẩm nói, vừa nói vừa dùng sức lắc lắc đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút, lại càng dao động càng choáng váng, trong đầu hỗn độn.

"Ca Nhi, muội làm sao vậy?” Liên Mặc từ trong nụ hôn triền miên vừa rồi phục hồi tinh thần lại, lập tức phát hiện Tống Vãn Ca vẫn nôn nóng bất an giãy dụa thân thể của mình, còn bất chợt đung đưa đầu nhỏ, bất giác có chút kinh hoảng.

"A! Nóng quá” Tống Vãn Ca khó chịu vặn vẹo dưới thân thể, vô ý thức thì thào tự nói. Nói xong, nàng lại không tự chủ được nắm lên một bàn tay của Liên Mặc, đặt ở trên gương mặt của mình lướt qua lại, hưởng thụ cảm giác mát lạnh mà bàn tay to của hắn mang đến cho mình.

A, nàng làm sao vậy? Sao đột nhiên cảm thấy mình như là lọt vào một cái biển lửa, toàn thân ngăn không được nóng lên, như thiêu như đốt, nóng đến nàng có chút chịu không nổi. Hơn nữa toàn thân mềm yếu, lại lấy không ra được chút sức lực?

“Mặc, muội nóng quá, a…, muội thật là khó chịu" Đôi mắt long lanh của Tống Vãn Ca đã mờ mịt, giống như một tầng sương mù mỏng manh mờ mịt, rặng mây đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân trải rộng, kiều diễm như hoa đào, Liên Mặc nhìn thấy mà trong lòng căng thẳng, hô hấp cứng lại, thân thể cũng khô nóng theo.

Liên Mặc hơi nhíu chân mày, theo bản năng vươn tay phủ lên trán Tống Vãn Ca, độ nóng phỏng người kia doạ hắn nhảy dựng.

"A... Mặc, muội nóng,... Nóng quá” Tống Vãn Ca kéo tay Liên Mặc xuống, hai chân mạnh mẽ vòng qua hông của hắn, không thoải mái nhẹ lắc lắc, một đôi tay nhỏ bé lập tức sờ loạn chung quanh trong ngực lộ ra trắng nõn của hắn, muốn tìm kiếm nguồn suối mát lạnh như băng. Nàng chỉ cảm thấy trong ngực trong bụng hình như có một luồng cảm giác nóng cháy, cháy sạch cả người nàng khô nóng không thôi, đầu cũng choáng váng gay gắt.

"Ca Nhi, muội đừng nhúc nhích nữa, để ta xem cho muội.” Liên Mặc một tay đè lại thân thể vặn vẹo không yên của Tống Vãn Ca, một tay nhanh chóng để lên cổ tay trắng của nàng, nghiêm túc cẩn thận xem mạch cho nàng. Một lát qua đi, chỉ thấy mày của hắn nhíu chặt.

Tại sao như vậy chứ? Hắn nhớ rõ lần trước giải ba ngày mất hồn tán, hắn đã giải hết thai độc trong cơ thể của Ca Nhi rồi. Sao bây giờ thai độc vẫn còn chạy chung quanh trong cơ thể Ca Nhi? Chẳng lẽ lần trước không có giải sạch sẽ?

Haiz, xem ra, hắn còn phải vận dụng bí quyết hoa sen, giải triệt triệt để để độc tố trong cơ thể Ca Nhi. Bằng không, hàng tháng mười lăm thai độc phát tác, cuối cùng sẽ là chỗ để lại tai hoạ.

“Mặc, muội nóng quá, đầu thật choáng váng. A, mau giúp muội một chút" Tống Vãn Ca vừa nói, vừa vươn tay dùng lực kéo cái yếm màu hồng nhạt duy nhất mặc trên người, nhưng giật nửa ngày cũng không xé xuống được, thân mình lại càng khô nóng lên, cả người khó chịu như hỏa thiêu, không khỏi khó chịu khóc lên, “Hu hu, Mặc, muội nóng quá, thật là khó chịu, hu hu"

"Ca Nhi, đừng khóc, ta lập tức giúp muội giải độc, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa, ráng chút.. Ngoan, Ca Nhi đừng khóc” Liên Mặc che dấu suy nghĩ, lập tức ôm lấy Tống Vãn Ca, một chút cũng không dám chậm trễ bước ra hồ nước nóng, đi về phía phòng ngủ.

Không phải hắn không muốn Ca Nhi, mà là hiện giờ Ca Nhi mới mang thai ba tháng, giai đoạn nguy hiểm còn chưa qua. Hơn nữa nàng lại nhiều lần động thai khí mạnh, xem tình trạng thân thể trước mắt của nàng là tuyệt đối không thích hợp cùng người hoan ái, bằng không đứa nhỏ thực dễ dàng đánh mất.

Hơn nữa, hắn cũng không muốn ở dưới tình huống ý thức Ca Nhi không rõ, bị mị dược khống chế mà muốn nàng, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hắn muốn là Ca Nhi cam tâm tình nguyện, muốn là ở khi tinh thần Ca Nhi rõ ràng cùng nàng tiến hành kết hợp hoàn mỹ nhất.

Còn có một sự kiện làm cho hắn có chút đau đầu, hắn đã dò thăm Trần nhi là bị người của Thiên Ma giáo cướp đi. Thiên Ma giáo, đó là một tổ chức tà giáo trên giang hồ khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Tuy rằng hắn có thể cảm ứng được giờ phút này Trần nhi cũng không có nguy hiểm, nhưng hắn vẫn là không dám đem tin tức này nói cho Ca Nhi biết, chỉ sợ nàng sẽ suy nghĩ lung tung, bởi vì nàng rất yêu thương cũng quá để ý Trần nhi. Nếu để cho Ca Nhi biết Trần nhi bị người trong ma giáo cướp đi, nàng không lo lắng lo âu, suy nghĩ lung tung mới là lạ.

Quên đi, chuyện này cho qua trước, đợi Ca Nhi thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ trong bụng rồi nói sau, dù sao trước mắt Trần nhi cũng không có nguy hiểm gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dưới đây là một trích đoạn vui =]]

Mỗ Mực thô lỗ vén ống tay áo lên, dùng sức nắm cổ áo Mỗ U, tức giận hét lớn: U mẹ, ta hận ngươi!

Mỗ U hơi sợ rụt lại cổ, thanh âm yếu ớt nói: chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!

Mỗ Mực nghiến răng nghiến lợi: hình tượng cái rắm! Cũng là bởi vì hình tượng ngươi viết quá mức hoàn mỹ, thân môn mới nhất trí phản đối ta cùng Ca Nhi thân ái yêu yêu, ta muốn tự hủy hình tượng,

Mỗ U nghe vậy, rơm rớm nước mắt, ngửa mặt lên trời than lớn: đầu năm nay, quá mức hoàn mỹ cũng là một loại lỗi!
Bình Luận (0)
Comment