*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Sau này đừng để Bổn cung gặp lại ngươi, gương mặt này của ngươi quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với Ca Nhi muội muội!” Phong Linh Tuyết vừa dứt lời, chợt nghe đến Gia Luật Vân La kêu thảm một tiếng, ngay sau đó bước chân lảo đảo hai cái, sau đó ngã ở trên mặt đất.
"Thế nào mà ngay cả đường cũng không đi được rồi?" Long Ngự Tà nghe được tiếng kêu quay đầu, chân mày nhíu chặt, sắc mặt càng khó coi.
"Hoàng thượng, nô tì không phải tự mình ngã, là hoàng phi vừa mới dùng sức đá nô tì một cước, cho nên mới…” Gia Luật Vân La vẻ mặt ủy khuất, điềm đạm đáng yêu nhìn hoàng thượng, hi vọng hắn có thể vì chính mình chủ trì công đạo.
"Trở về bảo Thái y xem nàng có bị thương chỗ nào hay không, sau này không được đến Linh Tuyết cung gây chuyện nữa!" Long Ngự Tà nâng Gia Luật Vân La lên, hòa hoãn lại sắc mặt, mới nói, "Đi thôi”
"Nương nương, hoàng thượng thoạt nhìn là thật sự rất thích quý phi nương nương!” Tâm Vân nhìn hai người hoàng thượng cùng Hoàng quý phi dần dần đi xa, có chút thở phì phì vì chủ tử nhà mình kêu bất bình. "Hừ, hoàng thượng thay đổi rồi, nương nương bị người khác tới cửa khi dễ ngài ấy cũng không thay nương nương làm chủ! Hôn quân! Chỉ biết bị sắc đẹp mê hoăc!"
"Tâm Vân!!” Phong Linh Tuyết quát chói tai một tiếng, sợ tới mức Tâm Vân lập tức ngậm miệng, thế này mới ý thức được lời vừa rồi của mình đại nghịch bất đạo cỡ nào…, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. "Nương nương thứ tội, vừa rồi nô tỳ cũng là nhất thời tức giận, mới có thể quên mất chừng mực mà nói chuyện.”
Phong Linh Tuyết vươn tay đỡ lấy thân mình đang quỳ xuống đất thỉnh tội của Tâm Vân, khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Ta cũng không phải muốn trách cứ ngươi, chỉ là sợ lời ngươi vừa nói bị người khác nghe được. Lời đại nghịch bất đạo như thế…, nếu rơi vào trong tai hoàng thượng, cẩn thận hoàng thượng trị tội ngươi.”
"Đã biết, về sau nô tỳ nói chuyện nhất định sẽ cẩn thận.” Tâm Vân nhẹ nhàng thở ra vỗ vỗ ngực, giương mắt thoáng nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của chủ tử nhà mình, trên vầng trán thậm chí còn ẩn có ý cười, bất giác nghi ngờ nói, “Nương nương, vừa rồi hoàng thượng đối người như vậy, người không tức giận sao? Nhìn thế nào cũng thấy dường như dáng vẻ còn rất cao hứng?”
"Hoàng thượng đối với ta như thế nào?” Phong Linh Tuyết mở trừng hai mắt, cố ý hỏi.
"Vừa rồi Hoàng quý phi khi dễ nương nương, hoàng thượng chẳng những không giúp nương nương làm chủ, còn ngăn cản nương nương trả lại.” Tâm Vân bĩu môi, không rõ nương nương lúc trước còn tức giận đến đòi mạng, thế nào lúc này lại giống như không có việc gì. Chẳng lẽ là tức quá sao?
"Để cho chuyện không liên quan chút nào này chọc tức thân thể của mình thì một chút cũng không đáng.” Phong Linh Tuyết không mấy để ý cười cười, từ nhỏ thân thể nàng đã không tốt, không nên mừng rỡ hay quá buồn. Những năm qua, nàng sớm đã học xong nắm trong tay cảm xúc của mình. Ngoại trừ ca ca, không có người thứ hai có thể làm cho tâm tình của nàng kịch liệt dao động mừng rỡ hay quá buồn.
Có đôi khi, nàng ở mặt ngoài xem ra giống như đang tức giận, cũng không đại biểu nàng thật sự để ở trong lòng. Tựa như vừa rồi khi hoàng thượng ngăn cản nàng không cho nàng đánh Gia Luật Vân La, nàng ở mặt ngoài tuy rằng tức giận, nhưng cảm xúc chân thật của nàng cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Bằng không, chỉ sợ thân mình đã sớm không chịu nổi mà té xỉu.
"Nhưng, nương nương, hoàng thượng trước kia ngài ấy cũng không phải vậy," Tâm Vân còn muốn nói tiếp những thứ gì, lại bị Phong Linh Tuyết vung tay ngừng miệng.
"Được rồi, Tâm Vân, ngươi không cần thay ta bất bình nữa.” Phong Linh Tuyết khẽ cười một tiếng, đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống. Cầm lên Bích Loa Xuân đã không còn nóng, không chút để ý nhẹ hớp một ngụm nhỏ. Trầm ngâm trong chốc lát, lại mở miệng nói, "Hoàng thượng kỳ thật cũng không có thay đổi, hoặc phải nói tình yêu của hoàng thượng đối với Ca Nhi muội muội chưa bao giờ thay đổi.”
Vừa rồi nàng đột nhiên đã nghĩ ra một chuyện, rõ rồi tại sao lúc nãy hoàng thượng lại ngăn lại mình không để cho mình đánh Gia Luật Vân La. Nàng nghĩ, đó là bởi vì vừa rồi nàng đánh vào mặt Gia Luật Vân La, gương mặt xem ra so với Ca Nhi muội muội giống nhau như đúc. Hoàng thượng nhìn mặt, tựa như thấy Ca Nhi muội muội, nếu mình đánh tiếp, đối với hoàng thượng xem ra giống như là đánh Ca Nhi muội muội. Cho nên, hoàng thượng mới có thể ra tay ngăn lại mình, bởi vì hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Ca Nhi muội muội. ((g3m: lần sau đánh vào chỗ khác ấy, trừ mặt ra là được))
Nhưng, vừa rồi mình thừa dịp Gia Luật Vân La chuyển sang phía khác rời đi thì bị bắp chân của nàng dùng sức đá một cước. Động tác nhỏ này của mình rõ ràng bị hoàng thượng nghiêng mắt nhìn thấy trong mắt, lấy thân thủ của hắn nếu muốn ngăn cản thật dễ dàng. Nhưng hoàng thượng cũng không ngăn cản, mà là để mặc cho mình đá, cuối cùng còn ra vẻ không biết gì trách cứ Gia Luật Vân La ngay cả đường cũng không đi được.
Cái này, minh chứng cho cái gì? Tất cả không cần nói cũng biết.
Hoàng thượng từ đầu đến cuối quan tâm cùng để ý, chỉ là gương mặy giống Ca Nhi muội muội như đúc của Gia Luật Vân La. Mà đối với nàng ta, hoàng thượng cho tới bây giờ chưa từng để ý qua một chút ít. Hàng đêm hoàng thượng đến Tê Phượng cung của nàng ta, còn chưa từng chạm qua nàng ta, đây không phải là chứng minh tốt nhất sao?
Trong Liên Ca lâu.
“Mặc, nhanh chóng đứng lên uống thuốc đi! Muội còn nấu cho huynh canh thịt bò và cháo ngân nhĩ ăn ngon lắm!" Tống Vãn Ca bưng khay tiến vào phòng Liên Mặc, tâm tình sung sướng nói.
Thi đấu hoa khôi đã qua năm ngày rồi, mấy ngày nay trải qua nàng tỉ mỉ chiếu cố cùng điều dưỡng, vết thương trên người Liên Mặc đã tốt bảy tám phần. Tin chắc tiếp qua dăm ba bữa nữa, Liên Mặc sẽ có thể khỏi.
“Mặc, còn tham ngủ nữa!” Tống Vãn Ca đi đến trước giường, thấy Liên Mặc vẫn im lặng ngủ, không khỏi cười lắc lắc đầu.
Đem cái khay trong tay để lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Tống Vãn Ca cúi người ghé vào mép giường, hai tay chống má quan sát dung nhan khi ngủ của Liên Mặc, nàng hình như chưa từng quan sát qua dáng vẻ ngủ của Liên Mặc ở khoảng cách gần như vậy.
Đầu hè ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng, từ tấm rèm hoa văn tinh mỹ ở ngoài bắn thẳng vào, anh hoa mỹ lệ xoay tròn trên mặt hắn, toát ra. Một đầu tóc đen đẹp đẽ như tơ lụa thấm lạnh, giống như nước chảy tùy ý rơi tản trên gối, hỗn độn mà xinh đẹp. Lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng hướng về phía trước quăn xoắn, im lặng nằm ở mí mắt, giống như hai cái quạt hương bồ[1] thật to, trên gương mặt rơi xuống hai bóng mờ nhàn nhạt. Đôi môi phấn tươi đẹp hoàn mỹ như cánh hoa hơi hơi mở ra, thở ra hơi thở mang theo mùi Tuyết Liên thơm ngát, tản ra mê hoặc.
"Thật là một yêu tinh tội lỗi mê người!” Tống Vãn Ca khẽ cười một tiếng, ngón tay nhỏ dài không tự chủ được xoa dung nhan tuyệt mỹ điềm tĩnh trước mặt, đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn hai hàng chân mày tuấn tú như núi xa của hắn, lại lướt qua da thịt trơn bóng trong suốt như ngọc của hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi phấn tươi đẹp hé mở kia, lẳng lặng cảm thụ được xúc cảm mềm mại mà dịu dàng của nó.
Gió mát thấm người chậm rãi từ cửa sổ thổi tới, thổi bay tóc dài của hai người, trên không trung dây dưa cùng một chỗ, nhẹ nhàng vòng vòng, thật lâu không chịu tách ra.
Tống Vãn Ca nhìn tóc đen bay lượn quấn quanh cùng một chỗ, trong mắt long lanh trong suốt sáng ngời toát ra một chút hạnh phúc và ngọt ngào, môi son hé mở, thì thào lẩm bẩm
"Vợ chồng kết tóc, ân ái không chia hai. Mặc, hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, không hề chia lìa.”
Vẫn còn xuất thần, chỉ thấy Liên Mặc bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt màu băng lam lập loè sáng ngời như nước, chói lọi rực rỡ, trong suốt thông thấu, trơn bóng như ngọc. Khóe miệng khẽ nhếch chứa đựng mỹ lệ làm cho người ta hít thở không thông, cực hạn mê hoặc, đẹp đến chói lòa. Trong mắt nổi lên ánh dịu dàng, tràn đầy sủng ái và tình ý tầng tầng hướng về phía Tống Vãn Ca nhộn nhạo mở ra.
"Ca Nhi, hoàn hồn đi.”
“Mặc, huynh đang giả bộ ngủ!” Tống Vãn Ca đỏ mặt, tay giống nhau bị nóng lên nhanh chóng rụt trở về
"Không có, ta vừa tỉnh lại thôi.” Liên Mặc mặt mày cong cong, tiếng cười thanh nhã dịu dàng sung sướng trước cảm quan của Tống Vãn Ca.
"Hừ! Không được giễu cợt muội!” Tống Vãn Ca vểnh miệng lên gầm nhẹ, rõ ràng là khi không để ý tới muốn theo thanh thế áp đảo đối phương.
"Được được, ta không cười, không cười.” Liên Mặc lắc đầu ngưng cười, lập tức ngồi dậy, dịu dàng nói, “Ca Nhi, ta đói bụng, có phải nên dùng bữa trưa rồi hay không?”
"Ôi, muội đều đã quên.” Tống Vãn Ca hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng bưng lên mấy chén thuốc trên bàn gỗ, thúc giục, “Mặc, nên uống thuốc rồi, đã không còn nóng nữa.”
"Ca Nhi, cũng không thể không uống sao?” Liên Mặc nhìn chất thuốc đen sẫm trong chén kia, vẻ mặt khổ nghĩ, chân mày đẹp hơi nhíu. Thuốc này cũng không phải là đắng bình thường, hắn uống hết năm ngày rồi, mỗi lần uống thuốc đối với vị giác của hắn mà nói đều là một loại tra tấn đau đớn. Trước kia khi hắn làm thần tiên thì chưa bao giờ phải dùng thuốc, hiện giờ biến thành người phàm, nghĩ đến sau này một khi sinh bệnh hoặc bị thương phải uống thuốc Đông y đắng và khó ngửi như thế, hắn lại không nhịn được buồn bã dưới đáy lòng.
“Mặc, huynh không ngoan nha, mỗi lần uống thuốc muội đều phải thúc giục, nào có người sợ đắng như huynh?” Tống Vãn Ca quệt mồm, đáy mắt ẩn có ý cười. Thì ra người sợ uống thuốc Đông y cũng không phải chỉ một mình nàng, Mặc dường như còn sợ hơn nàng.
"Ca Nhi, thân thể của ta đã tốt lắm rồi, thuốc có thể không cần uống nữa.” Liên Mặc tội nghiệp nhìn Tống Vãn Ca, thật sự xin từ chối vì năng lực kém đối phó với bát thuốc Đông y đắng chát này.
“Mặc, không thể tùy hứng, thân thể huynh có khỏi hẳn hay không chính mình rõ ràng. Nghe lời, mau uống thuốc đi.” Tống Vãn Ca không nhìn ánh mắt cầu xin của Liên Mặc, trực tiếp cầm chén thuốc đưa tới trước mặt hắn.
"Ca Nhi, ta là bệnh nhân, có đặc quyền bốc đồng!" Thân thể Liên Mặc nghiêng nghiêng ra sau, vẫn cố đấu tranh lần cuối.
"Được thôi, muội đem canh thịt bò và cháo ngân nhĩ đổ đi hết, bữa trưa huynh không cần ăn.” Tống Vãn Ca che dấu tươi cười, cố ý nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, giả vờ tức giận đứng dậy muốn đi.
"Ta uống, ta uống!” Liên Mặc thấy thế, nhanh chóng nhận lấy chén thuốc, nhíu chặt mày, ngửa đầu một hơi uống xong. "Nè, ta uống hết rồi còn không được sao? Ca Nhi đừng nóng giận.” Liên Mặc uể oải nghiêm mặt, chắc là thuốc rất đắng, hắn tự tay che miệng vụng trộm thè lưỡi.
Tống Vãn Ca thấy Liên Mặc khó khăn làm động tác đáng yêu giống đứa bé như vậy, không khỏi "hì hì", bật cười một tiếng.
"Nè, mau ăn hết bát cháo ngân nhĩ (nấm tuyết) này đi, cháo ngọt, ăn nó thì không cảm thấy đắng.”
"Ca Nhi, ta muốn muội đút ta!” Liên Mặc ngước mắt nhìn Tống Vãn Ca, làm nũng thật giống đứa bé. Ánh mắt sáng ngời lòe lòe sáng lên, nở rộ mở màu.
Thân mình Tống Vãn Ca run lên hạ xuống, giật mình sửng sốt một lát mới hồi phục tinh thần lại, không che dấu được ngạc nhiên nói: “Mặc, huynh lớn như vậy rồi, còn bắt chước con nít làm nũng! Mặt trời hôm nay mọc lên từ phía tây sao?”
"Ca Nhi, ta là bệnh nhân, có đặc quyền đáng yêu!" Liên Mặc vươn tay kéo ống tay áo Tống Vãn Ca, thúc giục, “Nhanh chút, người ta đói bụng!”
Nghe vậy, khóe miệng Tống Vãn Ca co quắp, nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng, thành thành thật thật từng muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn. Vừa đút vừa bất đắc dĩ lắc đầu, làm như gặp được một đứa bé nghịch ngợm khó chơi. Mà ý cười giữa chân mày Liên Mặc càng sâu.
Chỉ chốc lát sau, một chén cháo ngân nhĩ đã thấy đáy. Tống Vãn Ca lại bưng canh thịt bò lên, chuẩn bị tiếp tục hầu hạ đại tiên hắn, lại bị hắn đem bát lấy qua.
"Á, lương tâm trỗi dậy?” Tống Vãn Ca liếc Liên Mặc một cái, cười hỏi.
"Thay phiên hầu hạ, nên tới phiên ta cho muội ăn.” Liên Mặc chau chân mày, múc một muỗng canh thịt bỏ đưa tới bên môi thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca. "Mau ăn.”
"Vẫn là làm đại gia, được người hầu hạ thì cảm giác tốt nhất.” Tống Vãn Ca há mồm ăn, cười đến vẻ mặt như nữ hoàng.
Liên Mặc lắc đầu không nói gì, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ý đùa dai. Lại múc một muỗng đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca, khi nàng đang chuẩn bị há mồm ăn, nhanh chóng thu tay lại nuốt vào trong bụng mình.
"Đáng ghét!” Mặt Tống Vãn Ca trầm xuống, thở phì phì gắt giọng, “Mặc, huynh dám trêu cợt muội?”
"Nào có, ta chỉ đói bụng thôi.” Liên Mặc ra vẻ vô tội mở lớn hai mắt, lại nhỏ tiếng nói thầm một câu. "Người ta là bệnh nhân, có đặc quyền trêu cợt người mà!”
“Mặc, huynh đang ở đây nói thầm với ông trời sao?" Tống Vãn Ca hừ nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ không vui.
"Không có gì, không có gì!” Liên Mặc lập tức lắc đầu, lại nhanh chóng lấy lòng múc một muỗng canh thịt bò đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca. Sau đó mình cũng ăn một muỗng, cứ như vậy hai người một người một ngụm ngọt ngào bắt đầu ăn.
Vừa mới đem bát trống trơn buông xuống, chợt nghe đến tiếng cười khanh khách của đứa nhỏ truyền đến.
"A, con thức rồi!” Tống Vãn Ca nói xong, đứng dậy đi đến cái nôi ở đầu giường, quả nhiên thấy đứa nhỏ đang mở to đôi mắt đen đậm tỏa sáng nhanh như chớp nhìn, sau khi nhìn thấy mình, tiếng cười càng thêm vui.
"Tiểu tử kia có phải cũng đói bụng rồi hay không ", Tống Vãn Ca điểm cái mũi nhỏ của đứa bé, lập tức bế nó lên.
"Tiểu Hi Nhi, để cho cha ôm nào," Liên Mặc vươn tay nhận lấy bé cưng, thuận thế hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nó, trong đôi mắt dịu dàng dày đặc tình yêu cùng sủng nịch.
Ê a "Ưm a" bé cưng ê a học nói, mắt to chớp cũng không chớp nhìn Liên Mặc, tay nhỏ bé cầm chặt lấy tóc của hắn lắc tới lắc lui.
“Mặc, sau này ở trước mặt con huynh tốt nhất bịt cái khăn che mặt đi, che mặt lại.” Tống Vãn Ca cầm một bình sữa đậu đi tới, bỗng nhiên làm như thật lòng nói.
"Tại sao?” Mặt Liên Mặc lộ vẻ khó hiểu.
"Huynh không biết là dáng vẻ của huynh rất họa thủy sao?” Tống Vãn Ca bĩu môi, đem bình sữa đưa tới bên miệng đứa nhỏ, bé lập tức duyên dáng uống vào
"Cái này không cần Ca Nhi nhắc nhở, ta vẫn biết mình rất đẹp.” Liên Mặc cố ý tự kỷ một chút. “Nhưng, chuyện này cùng khăn che mặt có quan hệ gì?”
"Bởi vì dáng vẻ huynh quá đẹp, con luôn nhìn huynh chảy nước miếng. Cứ thế mãi, nó sẽ trở nên háo sắc.” Tống Vãn Ca nhìn Liên Mặc một cái, vẻ mặt trịnh trọng.
Liên Mặc nghe vậy sửng sốt, lập tức nói sự thật "Dáng vẻ Ca Nhi so với ta còn đẹp hơn, con chảy nước miếng ở trước mặt muội càng nhiều hơn.”
"Á, muội đây về sau cũng phải mang cái khăn che mặt mới được.” Tống Vãn Ca vừa dứt lời, lập tức bị Liên Mặc phản đối.
"Khó mà làm được, sẽ nói dối con. Muội suy nghĩ một chút, hai người chúng ta mỗi ngày mang theo cái khăn che mặt ở trước mặt con, con nhất định sẽ nghĩ đến mọi người đều là mang cái khăn che mặt mà sống. Sau này trưởng thành, nếu lúc nào cũng mang cái khăn che mặt ở trên mặt thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, làm gì có đàn ông nào cả ngày mang khăn che mặt.”
"Không mang khăn che mặt, vậy huynh đội mũ che cũng được.” Tống Vãn Ca cố ý nghiêm mặt, biểu tình không có đường sống thương lượng chút nào.
"Vậy được rồi, đều nghe Ca Nhi.” Vẻ mặt Liên Mặc khổ hề hề, giống như miệng ăn đầy Hoàng Liên, làm cho Tống Vãn Ca nhìn không khỏi lớn tiếng cười duyên.
"Ca Nhi, thì ra là muội trêu cợt ta!” Liên Mặc méo miệng, vẻ mặt uỷ khuất.
‘’Vừa rồi huynh cũng không phải trêu cợt muội rất vui vẻ sao?” Tống Vãn Ca cười cong khóe mắt, không có một chút xin lỗi sau khi trêu cợt người..
Giữa trán Liên Mặc treo lên hai đường đen, mới hiểu được cô gái nhỏ đáng yêu này ‘thù dai’ cỡ nào.
"Được rồi, được rồi, muội không cười. Huynh trước tiên chiếu cố con một chút đi, muội đi dọn dẹp bát đũa xong rồi tới bế con tiếp.”
"Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ!” Liên Mặc giống như ngoan ngoãn lên tiếng, không để lại dấu vết đem bé cưng đưa tới bên trong giường lớn.
"Ưmm, Mặc Mặc thực ngoan!” Tống Vãn Ca tán thưởng gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi thu thập đồ ăn. Còn chưa bước ra một bước đã bị Liên Mặc bỗng nhiên vươn tay đánh đổ ở trên giường, ngay sau đó lại bị hắn thuận thế ôm vào lòng đặt ở dưới thân.
"Ca Nhi, đồ ăn buổi tối lại dọn dẹp, ta muốn ôm muội.” Liên Mặc nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, hai tròng mắt nhìn nàng thật sâu.
"Con đâu?” Tống Vãn Ca kịp phản ứng, mặt cười đỏ hồng, mới hỏi.
"Ta để ở bên giường rồi, tiểu Hi Nhi thật biết điều, có thể chơi một mình.”
“Mặc, huynh đều học xấu!” Tống Vãn Ca gắt giọng.
"Ta là bệnh nhân, có đặc quyền làm chuyện xấu.” Tiếng cười sung sướng của Liên Mặc vang ở bên tai.
"Lại là đặc quyền của bệnh nhân?” Tống Vãn Ca vểnh miệng lên tỏ vẻ bất mãn, “Mặc, sao muội không biết, thì ra bệnh nhân có thể có nhiều đặc quyền như vậy?”
"Ha ha, bây giờ không phải là đã biết sao.” Điểm chóp mũi Tống Vãn Ca, ý cười ở đáy mắt Liên Mặc càng đậm.
"Muội bất kể, muội cũng muốn sinh bệnh bị thương làm bệnh nhân”
"Ca Nhi, không cho muội tự rủa mình!" Liên Mặc vươn tay che kín miệng Tống Vãn Ca, không cho nàng nói lung tung. “Muội đã quên mình là nữ vương sao? Cho nên Ca Nhi ở thời điểm nào cũng được nhõng nhẽo, tùy hứng, đặc quyền làm mấy chuyện xấu và trêu cợt người. Hiểu chưa, nữ vương bệ hạ thân yêu của ta?”
"Thật vậy sao? Muội đây về sau mỗi ngày nhõng nhẽo, mỗi ngày tùy hứng, mỗi ngày làm chuyện xấu, mỗi ngày... “
Tống Vãn Ca hưng phấn nói một tràng, nói xong giương mắt, lập tức chống lại đôi mắt màu u lam thâm sâu như biển rộng của Liên Mặc. Đôi mắt màu lam thần bí kia ẩn ẩn tản ra một tầng ánh sáng sâu kín, mê hoặc cực hạn, đẹp đến loè loẹt, giống như lốc xoáy làm cho người hãm sâu trầm luân.
Tiếng lòng Tống Vãn Ca không ngừng rung động, hai tay không tự chủ được vòng lên cổ Liên Mặc, e lệ nhắm lại hai mắt của mình.
Liên Mặc cúi đầu, đôi môi nóng rực bao trùm ở cánh môi mềm mại hương vị ngọt ngào của Tống Vãn Ca, phấn nộn mềm mịn, hương thơm ngọt tương tự khiến cho sâu trong đáy lòng hắn run rẩy từng trận, đôi mắt trong suốt dần dần mê ly. Sau một lát, hắn lại lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của nàng, ngay sau đó đem lưỡi của mình thăm dò vào trong miệng của nàng, cùng cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa bừa bãi, chậm rãi nhấm nháp mỗi phần trong veo thơm ngọt cùng mùi thơm ngào ngạt trong môi nàng.
Hai người lâm vào trong kích hôn kìm lòng không được run rẩy, tim đập nhanh hơn, cảm quan cả người rơi vào hưng phấn. Tất cả xung quanh giống như đều vì nụ hôn của bọn họ mà đình trệ, thế giới cũng thiên toàn địa chuyển theo bọn họ.
Thẳng đến khi ý thức được nếu không chấm dứt nụ hôn dài này, Tống Vãn Ca sẽ có khả năng sốc, Liên Mặc mới lưu luyến buông nàng đã gần hít thở không thông ra, chỉ thấy nữ tử mình yêu như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, nở rộ trước mắt hắn, hai gò má ửng đỏ, mắt long lanh, phấn môi hơi sưng, làm người ta yêu thích không buông tay, muốn ngừng mà không được.
“Mặc” Tống Vãn Ca mê say nhìn Liên Mặc, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo đỏ ửng xinh đẹp e lệ mê người, như ánh nắng nhu mì, tiếng yêu kiều từ đôi môi đỏ bóng mê người bên môi tràn ra miệng.
"Ca Nhi, ta, ta muốn... “Liên Mặc hơi đỏ mặt, lời nói trở nên có chút không trôi.
Tống Vãn Ca thản nhiên cười, nàng biết Liên Mặc muốn nói cái gì, cho nên thẹn thùng gật gật đầu. Nàng không bài xích Liên Mặc đối với nàng làm ra hành động vô cùng thân thiết gì, hắn yêu nàng, nàng cũng thương hắn. Cho nên, cho dù Liên Mặc muốn nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do cự tuyệt.
Liên Mặc thản nhiên mà cười, đáy mắt nổi lên dấu vết kinh hỉ, đem Tống Vãn Ca ôm chặt vào lòng, dùng nụ hôn trân quý thương yêu nhất hôn hít lấy mặt nàng, dùng thanh âm thấm vào lòng người dịu dàng dò hỏi: "Ca Nhi, ta, thật sự có thể chứ?”
Tim Tống Vãn Ca chợt đập nhanh hơn, giương mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc mờ mịt hư ảo phương hoa tuyệt đại của Liên Mặc, sợ là không ai có thể cự tuyệt sự cầu hoan tràn ngập thương tiếc cùng cực hạn nhu tình của hắn. Lại khẽ gật đầu một cái, trên mặt đã là ửng hồng.
Liên Mặc si mê nhìn Tống Vãn Ca, hai mắt luyến tiếc dịch chuyển khỏi tầm mắt, chính là một cái chớp cũng không chớp mắt thẳng tắp nhìn nàng. Hai tay giống như cúng bái nâng lên hai gò má xinh đẹp của Tống Vãn Ca, đang muốn hôn nữa thì bé cưng ở một bên lại đột nhiên không hiểu phong tình khóc rống lên, nháy mắt thức tỉnh hai đại nhân rơi vào trong mê say.
"Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc, mẹ ôm bé cưng nè” Tống Vãn Ca nhanh chóng đẩy Liên Mặc ra, một phen ôm đứa nhỏ qua, dịu dàng nhẹ dụ dỗ. Chỉ chốc lát sau, bé lại nín khóc mỉm cười, “Khanh khách," cười nhìn mẹ mình chảy nước miếng.
"Ca Nhi, ta có thể đánh cái mông nhỏ của con một trận không?" Liên Mặc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, buồn nói.
"Ấy, Liên Mặc đại tiên tức giận!" Tống Vãn Ca ra vẻ ngạc nhiên, cũng là cúi đầu cười trộm.
"Đã nói không được gọi ta đại tiên.” Thanh âm ủy khuất bất mãn của mỗ thần tiên nam.
"Bán tiên," mỗ nữ nhanh sửa....
"Bán tiên cũng không cho kêu” Thanh âm oán giận của mỗ thần tiên nam.
"Thủy tiên”" mỗ nữ lại sửa......
"Ca Nhi” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của mỗ thần tiên nam.
"Này. Mặc, vừa rồi muội nghe tiếng mài răng. Không thể nào, huynh đã lớn như vậy rồi mà còn đang thay răng?” Mỗ nữ cố ý hiểu lệch.
"Phật cũng phát hỏa!” Mỗ thần tiên nam bắt đầu phát điên.
"Ca Nhi, tĩnh dưỡng hai ngày nữa chúng ta phải đến Thiên Ma Cung đưa Trần nhi tìm trở về được không?”
"Được!”
“Mặc, huynh vẫn canh giữ ở bên cạnh muội sao?”
"Đương nhiên, thả sức bị vô tình vứt bỏ, không thể ngừng!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Quạt hương bồ: