Bá Khí

Chương 147

- Đây chính là đại tông môn, khí tượng này, uy nghiêm này, không cho phép những tán tu như chúng ta dám khinh nhờn. Cảnh giới của bốn người bọn hắn, chẳng qua chỉ là tiên thiên Cương Khí cảnh, thế nhưng sức chiến đấu bộc phát ra tuyệt đối có thể miểu sát ta! Đây là sự khác biệt của phương pháp tu luyện, phẩm cấp vũ kỹ, kinh nghiệm chiến đấu, trình độ tâm tính, cùng với lĩnh ngộ về "ý". Hơn nữa còn có một loại kiêu ngạo tôn quý vô thượng vì được xuất thân từ đại tông môn.

Đế Xán, võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong, lúc này cũng phải tự ti mặc cảm.

- Là ai giết Đế Huyền?

Trong bốn tên đệ tử tinh anh, La Bách Anh mở miệng nói. Hắn kiệm lời như vàng, tựa hồ không muốn cùng với đám tán tu hèn mọn này nói nhiều lời thừa thãi.

- Là... là thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo, Quách Khiếu Thiên. Hiện giờ hắn đang ở Vạn Tiên thành, chuẩn bị thành hôn cùng Lý Thanh Thanh.

Hiên Viên hộ pháp vội vã nói.

La Bách Anh gật đầu, sau đó quay lại nói với ba gã sư đệ:

- Tống sư đệ, Trần sư đệ, các ngươi lập tức đi trước tới Nộ Chùy Đảo, chém đầu cả nhà Quách gia. Ta cùng với Khâu sư đệ sẽ đi một chuyến tới Vạn Tiên thành.

Vừa dứt lời, bốn đạo kiếm quang lóe lên, bốn người đã biến mất ở trong đại điện.

Thực sự là tới vô ảnh đi vô tung. Rất có khí khái của đệ tử tinh anh đại tông môn.

Sau khi bốn người bay đi, mọi người trong điện phủ mới dám thở dài ra một hơi.

- Bốn tên kiếm tiên này, thực lực vô cùng cường hãn.

Đế Xán còn có phần sợ hãi nói.

- Đúng vậy. Ta đã từng nghe thiếu gia nói, ở tại Thần Kiếm tông có phân ra thành tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm. Vô cùng nghiêm mật, phân biệt rõ ràng. Thiếu gia nếu như không ngã xuống, một khi thăng cấp Tiên Thiên, chắc chắn chính là đệ tử tinh anh, hưởng thụ tài nguyên tu luyện vô cùng vô tận của tông môn, quyền thế ngập trời. Thật là đáng tiếc! Kì thực thiếu gia đã là Tiên Thiên! Thiếu gia đã là đệ tử tinh anh rồi! Đáng trách!

Hiên Viên hộ pháp nước mắt khóc ròng nói.

- Đủ rồi! Đừng nói nữa! Con ta... con ta, thiên tài trăm năm khó gặp! Thực sự là trời muốn Hoàng Tuyền đảo ta diệt vong rồi! Nhưng có Thần Kiếm tông ở đây, cừu nhân hẳn phải chết! Chắc chắn phải chết!

Đê Xán rít gào.

Vạn Tiên thành.

Phong Vân Vô Ngân ra khỏi điện phủ, trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Gặp được vài tên tán tu tuần đêm, khách khí dò hỏi:

- Các vị, ta xin hỏi, Thanh Thanh tiểu thư ở tại cung điện nào vậy?

- Cô gia!

Hai gã tán tu kia đều có tu vi Hậu Thiên bát phẩm, cũng biết thân phận bây giờ của Phong Vân Vô Ngân, là con rể của Lý Vạn Tiên. Bởi vậy đều vô cùng cung kính, chắp tay khom lưng nói:

- Hồi bẩm cô gia, Thanh Thanh tiểu thư ở tại sắc Vi Điện.

Hai gã tán tu nhanh chóng chỉ rõ vị trí cụ thể của sắc Vi Điện cho Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân lên tiếng cảm ơn, ở trong khu vực phủ đệ khổng lồ, đạp bước qua các hành lang ngoằn ngoèo, đình đài lầu các, đi về hướng sắc Vi Điện.

Ven đường, chỉ thấy phủ đệ khắp nơi giăng đèn kết hoa, dán đầy chữ hỉ đỏ rực. Đám tỳ nữ nô tài đều tươi cười rạng rỡ, hoặc là đang quét dọn, hoặc là đang chăm sóc hoa cỏ, vô cùng náo nhiệt. Hương thầm ngào ngạt, bông hoa tươi đẹp, không chỗ nào là không tràn ngập vẻ lãng mạn, không chỗ nào là không tỏa ra mùi son phấn. Trên trời trăng sáng, mặt đất đầy hoa, đẹp như tiên cảnh, thực sự khiến cho người khác cảm thấy tiêu hồn sảng khoái.

Ngay cả Phong Vân Vô Ngân cũng bị hoàn cảnh kiều diễm nơi này khiến cho trong lòng xuất hiện một ý niệm... Tại sao ta lại không ở chỗ này, làm con rể Lý Vạn Tiên? cần gì phải quay về Ngạo Hàn tông?

Đương nhiên, loại ý niệm này vừa xuất hiện đã bị Phong Vân Vô Ngân mạnh mẽ áp chế lại.

Tuổi tác của thân thể này mới 12 tuổi, thực sự không thích hợp cưới vợ. Lại nói, thân phận hắn hôm nay quả là vô cùng phức tạp.

Chỉ có thể giải thích một phen với Lý Thanh Thanh, sau đó kiếm cớ mà bỏ chạy.

Rất nhanh, Phong Vân Vô Ngân đã đi tới khu vực sắc Vi Điện.

Cung điện tầng tầng lớp lớp. Trong khu vực này có dán mấy nghìn đèn lồng đỏ cùng chữ hỷ. Có vô số tỳ nữ qua lại, hơn nữa, cao thủ phụ trách tuần tra cũng không hề ít.

Nếu như nói phủ đệ này thực sự là hoàng cung, thì Lý Thanh Thanh tuyệt đối là công chúa! Thiên chi kiêu nữ!

Phong Vân Vô Ngân bước vào khu vực cung điện.

Lúc này, vài tỳ nữ thướt tha đi tới, đầu tiên là đại lễ quỳ xuống với Phong Vân Vô Ngân, sau đó nói:

- Cô gia, ngài muốn đi tìm Thanh Thanh tiểu thư sao?

Phong Vân Vô Ngân cũng vô cùng hòa nhã cười nói:

- Có chút chuyện muốn nói với Thanh Thanh tiểu thư. Làm phiền các vị tỷ tỷ dẫn đường.

Một nữ tỳ xinh đẹp tuổi tác khoảng tầm 20 che miệng cười nói:

- Cô gia, ngài sốt ruột quá. Đêm mai chính là ngày lành đại hôn của cô gia cùng Thanh Thanh tiểu thư rồi, cô gia hà tất phải nóng lòng như vậy? Hi hi, về sau, cô gia cùng tiểu thư má ấp vai kề, còn sợ thiếu sao?

- Việc này...

Phong Vân Vô Ngân đột nhiên bật cười:

- Ta có một số lời rất quan trọng muốn nói ngay bây giờ với Thanh Thanh tiểu thư.

- Thành chủ đại nhân đã phân phó, ở trước đại hôn, cô gia không được gặp tiểu thư. Cô gia, ngài cũng đừng làm khó cho chúng ta...

Nữ tỳ kia thoáng có chút xấu hổ.

Phong Vân Vô Ngân đã sắp phải rời khôi Vạn Tiên thành, xuất phát từ sự tôn trọng, hắn có một số lời phải nói rõ ràng với Lý Thanh Thanh. Cứ như vậy mà vô thanh vô tức trốn đi, đối với Lý Thanh Thanh chính là một sự sỉ nhục cực lớn. Vì vậy hắn lập tức nói:

- Xin các vị tỷ tỷ dàn xếp một chút, tán tu chúng ta nói quy củ nhiều như vậy làm gì? Không cần câu nệ tiểu tiết. Được rồi, xin các vị tỷ tỷ dẫn đường.

Thái độ Phong Vân Vô Ngân cực kỳ kiên định, những tỳ nữ này không thể nào ngăn cản nổi. Lại nói Phong Vân Vô Ngân tự tay chữa khỏi bệnh cho Lý Thanh Thanh, Lý Vạn Tiên đối với Phong Vân Vô Ngân yêu thích có thừa, nhận làm con rể. Lý Thanh Thanh cũng tán thành hôn sự này. Mấy nữ tỳ cũng không dám quá phận, chỉ sợ ngày sau Phong Vân Vô Ngân sẽ trả thù.

Lại nói, người ta là tiểu phu thê, lão công nếu muốn sớm gặp lão bà, đây cũng là việc thường tình. Người ngoài ai có tư cách đi hỏi, ngăn cản?

Vì vậy Phong Vân Vô Ngân đã tiến vào được khu vực sắc Vi Cung.

Chính điện sắc Vi Cung. Khuê phòng Lý Thanh Thanh.

Lúc này Lý Thanh Thanh đang ngồi trước một mặt gương đồng lớn, trong tay nghịch một cây trâm ngọc phỉ thúy. Nàng mặc một chiếc áo bào đỏ thẫm, trên áo có thêu trăm loại hoa cỏ, trăm loại chim chóc, xa hoa phú quý không kể xiết. Trên mặt này có đánh một lớp phấn mỏng, làn da như tuyết, xinh đẹp vô cùng. Trong ánh mắt linh động vẫn còn có một chút quyến rũ, phảng phất tất cả những ngôn từ mỹ miều trong trời đất nếu như dùng trên người nàng, sợ rằng vẫn còn thiếu.

Vạn Hoa Tiên Tử, cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, thiếu phụ quyến rũ Phượng Tử Y, đang ở một bên phục vụ Lý Thanh Thanh chinh sửa lại châu hoa ở trên đầu:

- Tiểu thư, ngày mai tiểu thư sắp xuất giá rồi, bây giờ có phải trong lòng vui mừng vạn phần đúng không? Hi hi, tỷ tỷ ta cũng từng xuất giá, lúc đó thực sự là hạnh phúc muốn chết.

Trên mặt Lý Thanh Thanh hiện lên hai áng mây đỏ rực, lên tiếng:

- Phụ thân đại nhân đã nói, tán tu chúng ta không giống với nữ đệ tử tông môn, không cần nhiều lễ nghi phiền phức, chọn phu quân cũng chỉ cần đối phương thực lực mạnh mẽ, có năng lực bảo vệ được mình, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý với mình, vậy là được. Chẳng qua ta cho rằng, hôn nhân đại sự cũng không được quá qua loa sơ sài.

- Vậy thì... Quách Khiếu Thiên này, tiểu thư thấy có vừa ý không?

Phượng Tử Y cười hỏi.

Thanh Thanh đáp một tiếng khẽ như tiếng muỗi kêu, chợt trong mắt hiện lên vẻ kiên định:

- Hắn tốt lắm! Không còn nam nhân nào tốt hơn so với hắn! Ta vĩnh viền không thể nào quên được, khi hình dáng ta xấu xí không gì sánh được, hắn vẫn nhìn ta với ánh mắt đó. Quan tâm, che chở... vĩnh viễn ta không thể nào quên được.

Giọng điệu nàng thấp dần, trên mặt, biểu tình toàn bộ đều là thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Lúc này, một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa nói:

- Tiểu thư, cô gia tới tìm tiểu thư!

- Hả?

Lý Thanh Thanh khẽ nhíu mày:

- không phải phụ thân đại nhân đã nói, không cho hắn gặp mặt ta trước khi cưới sao?

- Tiểu thư, cô gia nhất định phải gặp tiểu thư, hình như không đợi kịp nữa.

Tiểu nha hoàn thè cái lưỡi hồng thơm tho, hình dáng vô cùng tinh nghịch:

- Tiểu thư, thoạt nhìn cô gia có vẻ rất gấp gáp đó...

Nàng chính là nha hoàn thiếp thân của Lý Thanh Thanh, cũng có thể nói vài câu vui đùa cùng với Lý Thanh Thanh.

Lý Thanh Thanh xì một tiếng, mặt đỏ như gấp, nhẹ giọng nói:

- Để hắn vào đi. Ta... ta cũng muốn gặp hắn.

Phong Vân Vô Ngân được vài tiểu nha hoàn dẫn đến chủ điện nơi Lý Thanh Thanh đang ở.

Diện tích Sắc Vi Điện này cực kỳ rộng lớn, đình đài mấy trăm, lầu các cũng không kém. Có đủ các loại cảnh trí... cầu nhỏ suối reo, giả sơn hồ biếc, vườn hoa như gấm, thảm cỏ đọng sương.

Phong Vân Vô Ngân đi một hồi vẫn còn chưa thấy chủ điện của Lý Thanh Thanh hiện ra.

Đúng lúc này, dưới ánh trăng, phía trước đột nhiên hiện ra một đội tán tu tuần đêm.

- Ai?

Đầu mục đội tán tu này giọng điệu vô cùng bất thiện, quát lạnh một tiếng.

- Hả?

Phong Vân Vô Ngân dừng bước, chăm chú nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chắn ở phía trước. Bộ dáng nam tử này cực kỳ anh tuấn, mặc khải giáp oai hùng, toàn thân tiên thiên cương khí lưu chuyển, hiên ngang bất phàm.

Chẳng qua có một mùi rượu nồng nặc, từ trong hơi thở của hắn phả ra.

- Tên này uống nhiều rượu quá rồi.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng không để ý:

- Các vị, ta muốn đi gặp Thanh Thanh tiểu thư.

- Ngươi là người phương nào?

Nam tử kia thái độ cực kỳ bất thiện, tàn bạo nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, lời lẽ chất vấn.

Vài tên thủ hạ phía sau hắn, đồng thời lên tiếng:

- Lý đại ca, đây chính là Quách Khiếu Thiên Quách thiếu đảo chủ, là phu quân của Thanh Thanh tiểu thư.

-Hừ!

Thình lình, trong mắt Lý đại ca này bốc lên một ngọn lửa gần như điên cuồng, đôi mắt hắn toàn bộ đều là đố kỵ.

- Người kia là ai?

Phong Vân Vô Ngân ngửi được một mùi khói lửa, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì vậy quay sang thấp giọng dò hỏi mấy nha hoàn.

Một nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, nói luôn một tràng:

- Cô gia, đây là Lý Tử Quân thiếu gia, là nghĩa tử của thành chủ đại nhân, khi còn bé cùng với Thanh Thanh tiểu thư chơi đùa lớn lên, là thanh mai trúc mã. Thế nhưng đến khi lớn lên, Thanh Thanh tiểu thư vẫn coi hắn là ca ca ruột, nhưng... Lý Tử Quân thiếu gia lại nghĩ... Cô gia, ngài hiểu chứ? Ở tại Vạn Tiên thành chúng ta, việc này cũng không phải bí mật gì. Lý Tử Quân thiếu gia có tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, tính tình nóng nảy như lửa, không dễ ở chung, cô gia, ngài tốt nhất không nên tranh chấp cùng hắn.

- A, hóa ra là tình địch.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh đại ngộ:

- Trách không được lại thô bạo như vậy. Chẳng qua ta đây muốn nhìn xem, ngươi có tư cách gì mà cản ta.

Trong tiềm thức, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì, Phong Vân Vô Ngân đối với Lý Tử Quân này nảy sinh một loại cảm giác vô cùng chán ghét căm hận.

- Ta muốn gặp Thanh Thanh tiểu thư, làm phiền các vị nhường đường.

Thái độ Phong Vân Vô Ngân vẫn là hòa khí như trước.

- Thối lắm!

Bất chợt, Lý Tử Quân kia đột nhiên bão nổi, hắn toàn thân đầy mùi rượu, vẻ hung ác bộc phát ra như bài sơn đảo hải, không thể thu hồi:

- Dạng người a dua như ngươi thì tính là cái thá gì? Ngươi cũng xứng đôi với Thanh muội của ta sao? Đơn giản chỉ là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ! Lập tức cút ra thật xa cho ta.

Đằng sau Lý Tử Quân, vài tên thủ hạ tán tu đồng thời nói:

- Lý đại ca, không nên... không nên lỗ măng. Đây là người mà thành chủ đại nhân cùng Thanh Thanh tiểu thư đều tán thành. Là con rể của thành chủ đại nhân, phu quân của Thanh Thanh tiểu thư.

Một tán tu khác lại nói:

- Thành chủ đại nhân đã từng nói, trước ngày thành hôn đêm mai, Quách Khiếu Thiên không thể gặp Thanh Thanh tiểu thư. Quách Khiếu Thiên, mời ngươi trở về đi.

- Ha ha ha ha!

Đột ngột, Phong Vân Vô Ngân cất giọng cười lớn:

- Các ngươi là cái thá gì hả? Lão tử muốn gặp lão bà của mình, các ngươi có tư cách gì ngăn cản? Mau mau cút ngay cho lão tử!

Phong Vân Vô Ngân vốn chính là người không biết cố kỵ là gì, người ngoài đối với hắn khách khí, hắn cũng sẽ lấy lễ đối đãi. Nếu như gặp phải người thô bạo, Phong Vân Vô Ngân tự nhiên sẽ thô bạo gấp trăm lần! Gặp phải người hung tàn, Phong Vân Vô Ngân tự nhiên sẽ hung tàn gấp trăm lần!

Yêu thai Trong đan điền chợt trở nên rung động, một cỗ lệ khí trong khoảnh khắc liền cuồn cuộn xoay quanh phía trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, chọc thẳng tận trời. Ánh mắt hắn không hề có gì khác, nếu có toàn bộ chỉ là hung tàn cùng sát khí:

- Cút cho ta!

- Cút!

Phong Vân Vô Ngân lửa giận ngút trời, quát lên một tiếng lớn. Biểu tình vô cùng dữ tợn.

Ngay cả mấy tiểu nha hoàn dẫn đường cho Phong Vân Vô Ngân cùng đều bị vị cô gia này dọa cho ngây ngốc, thế này chẳng phải là quá bá đạo sao? Vừa nãy vẫn còn nho nhã lễ độ, vậy mà trở mặt một cái so với sát thần còn hung ác độc địa hơn gấp trăm lần. Hơn nữa, tốc độ trở mặt này so với lật trang sách còn nhanh hơn!

Lại nói, từ khi Vạn Tiên thành sáng lập tới nay, cũng chưa có một người nào dám ở bên trong phủ thành chủ, vô lễ gầm thét với đội tuần đêm như vậy.

Trong chớp mắt, vô số nha hoàn, tôi tớ cùng với những tán tu tuần đêm ở khu vực phủ đệ đều tụ lại đây, chăm chú quan sát, liên mồm bàn tán.

Chẳng qua, phát sinh tranh chấp, một là nghĩa tử của Lý Vạn Tiên, một là con rể Lý Vạn Tiên, thuần túy thuộc về tranh chấp trong gia đình, người ngoài cũng không dám can thiệp.
Bình Luận (0)
Comment