Còn lại, toàn bộ chỉ là bình yên, vui sướng, không buồn không lo.
Phong Vân Vô Ngân không hề lên tiếng. Hắn đã hoàn toàn đắm chìm bên trong cảm giác này.
- Đây là cảm giác gì? Thật kỳ quái! Tựa như nàng là người thân thiết nhất của ta, so với Tuyết tỷ còn thân thiết hơn vài phần, ta cả đời cơ khổ, không có ai yêu thương ta, chỉ cảm thấy trên thế giới này, ngoại trừ Tuyết tỷ ra, người người đều muốn giết ta, hại ta, làm nhục ta. Thế nhưng ngồi ở bên cạnh nàng, ta cảm thấy nàng sẽ không hại ta, không bao giờ. Nhẹ nhàng, khoan khoái, ta muốn cả đời cứ được ngồi bên cạnh nàng như vậy! Đây rốt cuộc là cảm giác gì, lẽ nào... lẽ nào đây chính là hạnh phúc?
- Huynh rất dã man đấy!
Lý Thanh Thanh lúc này, cảm giác dâng lên trong lòng cũng không hề khác Phong Vân Vô Ngân. Trong đầu không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh ngày hôm qua trên võ đài, toàn bộ đám thanh niên khinh bỉ, coi thường, chán ghét, xa lánh. Cùng với Phong Vân Vô Ngân chân thành, quan tâm, che chở. Trái tim của nàng tựa như đã bị một loại năng lượng đặc biệt nào đó hòa tan hoàn toàn.
Phong Vân Vô Ngân bị tiếng nói của Lý Thanh Thanh giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng nói:
- Ta chỉ muốn gặp nàng mà thôi. Bọn họ ngăn cản ta, ta rất không cao hứng.
Trong mắt Thanh Thanh hiện lên ánh sáng long lanh:
- Huynh... huynh đối với ta rất tốt. Ta biết. Huynh vì muốn thấy ta, ngay cả Tử Quân ca ca cũng đánh, lá gan của huynh thật lớn.
Đột ngột trong lúc đó, trong lòng Phong Vân Vô Ngân tựa như ma xui quỷ khiến, dâng lên một con ghen tuông mạc danh kỳ diệu, hắn không thể kiềm chế được mà thốt lên:
- Ta nghe nói nàng và Lý Tử Quân là thanh mai trúc mã rất thân thiết. Giữa hai người có phải đã từng có một ít ước định hay không?
Nói xong những lời này, nhất thời Phong Vân Vô Ngân cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Lý Thanh Thanh dường như còn khẩn trương hơn hắn, nàng vội vàng nói:
- Không có! Huynh đừng hiểu lầm ta. Khi còn bé ta thích chơi đùa cùng Tử Quân ca ca, hắn rất quan tâm ta, hắn cũng đã từng nói qua với ta rất nhiều lần, nhưng ta chung quy vẫn chỉ coi hắn như là ca ca mà thôi. Huynh không thể hiểu lầm ta!
Nghe được đáp án này, Phong Vân Vô Ngân lập tức vui sướng nói:
- Ừ! Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
- Ta hiểu rõ ý của huynh.
Đôi mắt Lý Thanh Thanh khẽ chuyển:
- Huynh yên tâm, về sau ta chỉ đối tốt với một mình huynh mà thôi. Suốt đời suốt kiếp cũng không thay đổi.
Nói xong những lời này, nàng cảm thấy xấu hổ không gì sánh nổi, thế nhưng vẫn kiên định không hề thay đổi, âm điệu của nàng lại thấp đi:
- Hôm nay huynh tới tìm ta, lại còn đánh người, kỳ thực trong lòng ta rất vui. Huynh muốn gặp ta, ta cũng rất muốn gặp huynh.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân đều là vui sướng vô biên vô hạn, hắn càng thêm khẳng định, mình phải có một lời giải thích cho Lý Thanh Thanh. Suy tư vài giây, Phong Vân Vô Ngân lên tiếng:
- Thanh Thanh tiểu thư!
- Huynh gọi Thanh Thanh là được!
Lý Thanh Thanh vội vàng nói.
- Được rồi, Thanh Thanh!
Phong Vân Vô Ngân rốt cục cũng hạ quyết tâm:
- Đêm nay ta chuẩn bị rời khỏi Vạn Tiên thành!
- Cái gì?
Lý Thanh Thanh chợt kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt:
- Huynh nói gì?
- Ta... ta phải rời đi!
Phong Vân Vô Ngân vừa suy nghĩ chọn cách diễn đạt cho hợp lý, vừa nói.
Lý Thanh Thanh chợt đứng lên, thân hình rung động, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, trên vành mắt đã ngấn nước, run giọng nói:
- Huynh không thích ta, cho nên huynh bỏ đi phải không?
- Không phải!
Phong Vân Vô Ngân khẩn trương:
- Thanh Thanh, nàng trước tiên hãy nghe ta nói. Hãy nghe ta nói xong đã!
Hai hàng thanh lệ đã từ đôi mắt trong trẻo của nàng rớt xuống, trong ánh mắt của nàng có tuyệt vọng, tan nát cõi lòng, biểu tình không khác gì với lúc ở trên võ đài, bị tinh huyết của yêu đế ăn mòn, dung mạo bị hủy.
Phong Vân Vô Ngân nhìn vào ánh mắt này của Lý Thanh Thanh, trái tim dường như bị một bàn tay vô hình khổng lồ bóp chặt. Trong lòng chỉ có một ý niệm, ta không thể làm thương tổn Thanh Thanh! Một chút cũng không thể!
Thân thể này của hắn tuy rằng chỉ có 12 tuổi, nhưng tâm tính lại là hơn hai mươi tuổi trước khi xuyên việt, đối với tình yêu nam nữ, hắn không phải là không hiểu chút nào!
Cũng không biết lấy được dũng khí từ đâu, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đứng lên đỡ Lý Thanh Thanh ngồi xuống. Lý Thanh Thanh lần đầu tiên động chạm da thịt cùng với nam tử trẻ tuổi, cả người nhất thời mềm nhũn, dựa vào lòng Phong Vân Vô Ngân, ngửi thấy khí tức trên người Phong Vân Vô Ngân khiến nàng như bị say mê điên đảo, ngây ngốc nói:
- Huynh không thích ta?
- Ta... ta thích chứ!
Phong Vân Vô Ngân tự hỏi lòng mình, cuối cùng cũng nói thẳng. Chẳng qua hắn vẫn không thể nói thẳng thân phận của mình cho Lý Thanh Thanh được, dù sao đây cũng là một sự lừa dối, cho dù nói thật ra có thể qua được cửa ải của Lý Thanh Thanh, nhưng chắc gì đã qua được cửa ải của Lý Vạn Tiên. Hơn nữa những chuyện như thế này. đột ngột nói ra mà không hề có dấu hiệu, rất có thể sẽ khiến cho Lý Thanh Thanh hoàn toàn suy sụp.
Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi:
- Thanh Thanh, có thể để ta nói hết được không?
- Huynh... huynh nói đi!
Toàn thân Lý Thanh Thanh vẫn run rẩy như trước, dường như sợ hãi Phong Vân Vô Ngân sẽ nói ra những lời quá dứt khoát. Chẳng qua lúc này nàng đang dựa vào ngực Phong Vân Vô Ngân, trong lòng hoàn toàn đều là ngọt ngào, tâm tình cũng đã ổn định lại được đôi chút.
- Ta phải đi, nhưng cũng không phải là từ chối cuộc hôn nhân này. Nói thẳng ra, ta còn phải mang một sứ mệnh.
Phong Vân Vô Ngân cũng không nói dối quá nhiều, bởi vì hắn không đành lòng làm tổn thương Lý Thanh Thanh:
- Ta có một việc vô cùng trọng yếu phải đi xử lý. Ta cùng với một cừu gia đã định ra ước hẹn 3 năm. 3 năm sau, quyết đấu sinh tử! Cừu gia này cùng với ta không đội trời chung, không chết không thôi, ta cũng không muốn mượn tay người khác để diệt trừ kẻ này. Nếu như hắn chết ở trong tay người khác, vậy thì tâm linh ta sẽ có một kẽ hở rất lớn, con đường võ đạo cũng sẽ hoàn toàn tan vỡ! Ta phải tự tay đánh chết hắn như một nam nhân chân chính! Lấy sinh mệnh hắn để rửa sạch những vũ nhục, thương tổn mà hắn tạo nên cho ta! Không phải hắn chết! Chính là ta chết! Không còn con đường nào khác! Tuyệt đối không có! Bởi vậy, trong ba năm này, ta không thể cưới vợ! Cừu gia của ta có thiên phú vô cùng cao minh, có được tài nguyên tu luyện khổng lồ, cùng với một chỗ dựa vô cùng vững chắc, bây giờ hắn đang ở một nơi đặc biệt để bế quan tu luyện, sau khi xuất quan chắc chắn sẽ đạt tới tu vi Tiên Thiên, thực lực tăng lên gấp trăm lần!
- Hắn chí ít đã lĩnh ngộ ra được 7 phần ý cảnh, giơ tay nhấc chân là có được khí tượng đế vương, ta muốn trong vòng ba năm đánh bại được hắn. thì cần phải dũng mãnh tinh tiến, chém hết tất cả những chướng ngại mà tiến tới. Bởi vậy, trong vòng ba năm này, ta phải dốc tận sức vào võ đạo. Ta không cưới nàng, cũng không đại biểu là ta không thích nàng.
- Nói thật, Thanh Thanh, ở cùng với nàng, trong lòng ta bình an ngọt ngào, không quan tâm tới bất cứ việc gì khác. Ta biết, nàng vĩnh viễn sẽ không hại ta, giết ta, vũ nhục ta, khinh thường ta. Ta rất yêu thích nàng. Thế nhưng ba năm này, ta không thể thành thân cùng nàng được. Hơn nữa ta phải lặng lẽ rời đi. Phụ thân nàng, cũng là cha vợ tương lai của ta, Lý Vạn Tiên đại nhân hành sự quả quyết, nói một không hai, ngài là nhân vật thế hệ trước, đã lên tiếng tuyên bố hôn sự đêm mai, cho dù có mười con giao long cũng không thể kéo lại được! Không ai có thể thay đổi quyết định của ngài. Bởi vậy, ta chỉ có thể len lén mà đi! Lặng lẽ mà đi! Hơn nữa nếu để ngài biết được ta thân mang lời thề huyết hải thâm cừu, ngài nhất định sẽ nhúng tay vào, như vậy sẽ vi phạm nguyên tắc tự tay chém chết cừu gia của ta.
- Đối thủ tuy rằng lợi hại, bối cảnh cùng hậu đài tuy rằng vững chắc, muốn giết hắn, quả thực chính là hành động nghịch thiên. Nhưng dù là vậy, ta cũng muốn nghịch thiên! Ta có tinh thần không biết sợ, tâm chí kiên nghị, ý chí bất khuất!
- Thời gian 3 năm, đủ để ta có thể trưởng thành tới một tầm cao mà ngay chính ta cũng không thể ước tính được! Đủ để ta có thể chém giết hết thảy! Tự tay kết thúc mối thù hận này!
- Ba năm! Thanh Thanh, nàng hãy cho ta ba năm! Sau ba năm ta sẽ đường đường chính chính cưới nàng làm vợ.
- Nếu hôm nay lấy nàng, tất cả mọi người sẽ cho rằng ta là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, ta theo đuổi quyền thế, danh lợi, thèm muốn của cải của nhân vật cự đầu Lý Vạn Tiên giới tán tu đế quốc Chiến Tần.
- Ta không phải người như vậy! Ta muốn lấy nàng, mà có thể khiến cho toàn bộ những lời đàm tiếu đó không còn! Ta muốn thành một phen sự nghiệp trên con đường võ đạo! Sau đó mới ngẩng cao đầu cưới nàng làm vợ! Để cho nàng có thể vui vẻ mà gả đi, cả đời không phải hối hận!
- Ta là nam nhân! Phải có tôn nghiêm của chính mình!
- Thanh Thanh, hi vọng nàng có thể hiểu được ta, chờ ta ba năm. Đêm nay, ta lặng lẽ rời đi, ngày mai, nàng hãy thay ta giải thích với nhạc phụ đại nhân.
Phong Vân Vô Ngân rốt cục cũng đã gọi một tiếng "nhạc phụ đại nhân".
Toàn bộ nỗi lòng, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn thổ lộ với Lý Thanh Thanh.
Sau khi nói ra được tất cả những lời này, tâm tình phức tạp trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn biến mất.
Tâm tình của hắn cũng bởi vậy mà đạt được một chút tăng tiến.
Hắn không hề chớp mắt nhìn về phía Lý Thanh Thanh:
- Thanh Thanh, nàng hiểu ý ta chứ?
Đôi mắt Lý Thanh Thanh cũng chăm chú nhìn Phong Vân Vô Ngân, không hề lên tiếng. Bất chợt, nàng nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi cởi chiếc áo tân nương đỏ rực trên người xuống,bày ra vóc người với những đường cong ưu mỹ đến tột đỉnh.
Bên trong nàng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, hai ngọn núi cao ngất, to lớn trắng nõn, tràn ngập đàn hồi, mềm mại.
Nàng là ma quỷ!
Mỹ lệ ma quỷ!
Đôi gò má nàng đỏ ửng, ở bên trong khuê phòng lấy ra một chiếc rương rất đẹp, cẩn thận gấp chiếc áo tân nương bỏ vào trong rương, kể chả ngọc trâm châu hoa trên đầu cũng trân trọng xếp vào đó. Làm xong tất cả những việc này, nàng đứng lên, dùng lời lẽ nghiêm túc không gì sánh được:
- Huynh đã thấy qua thân thể ta, không phải là huynh thì ta sẽ không lấy chồng. Đồ cưới của ta, toàn bộ đều đã cất đi, ta tự mình bảo quản, ta chờ huynh. Ba năm sau, ta sẽ tự tay mở cái rương này, một lần nữa mặc vào áo đỏ, làm tân nương của huynh.
Ngừng lại một chút, nàng thản nhiên nói:
- Ta chờ huynh ba năm. Ba năm sau huynh không đến, ta sẽ chờ huynh bốn năm. Bốn năm sau huynh không đến, ta sẽ chờ huynh suốt đời suốt kiếp. Sông cạn đá mòn, lòng này vĩnh viễn cũng không đổi!
Lý Thanh Thanh liếc mắt đưa tình, đã lập lời thề không thay lòng đổi dạ. Sau đó nàng xấu hổ tìm một bộ y phục màu vàng nhạt mà ngày thường thích mặc nhất, mỏng như cánh ve, mặc vào xong liền ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng dựa vào Phong Vân Vô Ngân. Lúc này, trong lòng Lý Thanh Thanh đã có chủ, đã có người phó thác, yên tĩnh nhu mì, không hề có chút lo lắng sẽ bị Phong Vân Vô Ngân lừa gạt. Đến chết cũng không thay đổi.
Phong Vân Vô Ngân cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Những lời nói vừa rồi của hắn tuy không nói ra thân phận thật sự của mình nhưng hắn quả thật có nói 3 năm sau phải đánh một trận với Gia Luật Hoành. Cũng coi như là một lý do danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân cũng sẽ giữ lời thề, ba năm sau, nhất định đường đường chính chính quay lại cưới Lý Thanh Thanh làm vợ.
Hai người yên lặng không nói gì, dựa sát vào nhau, hai tâm hồn như hòa làm một.
Xử lý xong chuyện này, tâm trạng của Phong Vân Vô Ngân cũng trở nên thoải mái. Đồng thời, trong lòng càng thêm kiên định việc theo đuổi võ đạo... 3 năm! Trong 3 năm này, ta dốc lòng dốc sức, vượt mọi chông gai, phải thăng tiến trên võ đạo, dũng cảm tiến tới! Vì đánh bại Gia Luật Hoành và vì cưới được Thanh Thanh! Ta không còn con đường thứ hai để đi!
Ngay tại lúc Phong Vân Vô Ngân cùng Lý Thanh Thanh mặn nồng chính là lúc...
Thành Vạn Tiên, phủ thành chủ trên không.
Hai đạo kiếm mang từ trên trời rơi xuống, cắt bầu trời đêm, tạo ra hai quỹ đạo giống như sao chổi, kiếm khí cuồn cuộn, dời núi lấp biển, có khí tượng của Kiếm Tiên giáng thế! Vô cùng uy nghiêm!
Trong thời gian ngắn, hai tên cường đạo Tiên Thiên Cương Khí cảnh đỉnh phong đã xuất hiện trong thành!
Hai đệ tử tinh anh của Thần Kiếm tông! La Bách Anh! Khâu Bách Long!
Lúc này, hai đại kiếm tu lưng đeo trường kiếm, ngạo nghễ đứng trên không, chân đạp cương khí hình kiếm, vô cùng thuần khiết, Tiên Thiên Cương Khí ba động, xung quanh cơ thể, trăng sao đều ảm đạm, mất đi ánh sáng.
Hào quang vạn đao, thụy khí tầng tầng, còn có những cánh hoa màu đỏ tươi bay phấp phới. Vô cùng hư ảo!
Khí phái của đệ tử đại tông môn!
- Đệ tử tinh anh của Thần Kiếm tông, Thần Kiểm đế quốc, La Bách Anh, Khâu Bách Long, xin cầu kiến thành chủ Lý Vạn Tiên.
Hai người cùng cao giọng tuyên bố. Âm thanh lanh lảnh như sấm, khí phách cuồn cuộn, truyền khắp mỗi một góc phủ thành chủ.
Thái độ của hai ngươi lại có một loại cảm giác ưu việt giống như khâm sai đại thần đi tuần muốn tiếp kiến quan viên địa phương. Loại cảm giác ưu việt này thấu phát ra từ tận trong xương tủy.
- Vù! Vù! Vù!
Vài đạo tử quang hiện lên, 5 tên tán tu Tiên Thiên Tử Khí cảnh từ trong không trung hiện lên, giằng co với La Bách Anh, Khâu Bách Anh.
- Thần Kiếm tông? Thần Kiếm đế quốc?
Một thủ lĩnh tán tu Tiên Thiên Tử Khí cảnh đầy mặt nghi hoặc.
- Võ giả Thần Kiểm đế quốc các ngươi đến đây làm gì? Thành chủ đại nhân của chúng ta đâu có giao tình gì với các ngươi!
Tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh trong lòng giận dữ. Đối phương chỉ có hai người đã dám trực tiếp xông vào phủ thành chủ, miệng không ngừng kêu gào, thái độ vô lễ.
Nếu như là tiếp kiến, bình thường phải là ở ngoài thành dâng thiệp xin tiếp kiến, sau đó được sự cho phép của Lý Vạn Tiên mới được vào thành, gặp mặt Lý Vạn tiên.