Bá Khí

Chương 160

Ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Thành Nham Thạch vẫn giống như những ngày thường, vẫn mang một cảnh tượng vô cùng phồn vinh. Các cửa hàng san sát nhau, đã bắt đầu mở cửa. Những võ giả bận rộn tíu tít chạy khắp nơi quanh thành, dốc lòng dốc sức vì sự nghiệp tu hành.

Phong Vân Vô Ngân trở về thành Nham Thạch vẻ mặt có mang tâm trạng. Lúc đầu, khi vừa đến thành Nham Thạch, những đệ tử thâm niên rộn ràng nhón nháo khiến Phong Vân Vô Ngân có chút kính nể, lại có chút sợ hãi với tu vi của bọn họ. Nhưng giờ này, trong thành Nham Thạch đã không có ai là địch thủ của Phong Vân Vô Ngân! Mặc dù được xưng là thập đại cao thủ Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn trong thành Nham Thạch như Long Phách Thiên, Tây Môn Thiên đều không phải là đối thủ của Phong Vân Vô Ngân.

- Lúc trước, ta có được nội đan của Thư Hùng Song Mãng, một đám võ giả Hậu Thiên với cái gì mà thập đại cao thủ, đệ tử thâm niên thập phẩm đại viên mãn vây công ta, muốn giết người cướp của, lúc đó ta không thể chống lại, chỉ có thể Chiến đấu đến chết. May mà Chúc lão đã cứu ta Hôm nay, những người này cùng lắm chỉ là con kiến trong mắt ta.

Phong Vân Vô Ngân lững thững đi dạo quanh thành Nham Thạch.

Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân chợt cảm thấy, võ giả đi đường bốn phía đều đang trừng mất nhìn mình.

Rất nhanh, những võ giả ở bốn phía đều dừng chân lại, quan sát Phong Vân Vô Ngân!

Ánh mắt của bọn họ tỏ ra kinh ngạc, sau đó chuyển thành tham lam, hung ác độc địa.

-Hả?

Phong Vân Vô Ngân rất nhanh liền dừng lại.

Chỉ thấy, bốn phương tám hướng, càng ngày càng có nhiều võ giả tụ tập về đây, vây kín mọi đường đi quanh Phong Vân Vô Ngân!

Người càng ngày càng nhiều.

Tất cả đều nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, khí thế ép người.

Không ai nói câu gì. Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đột nhiên trong lúc đó, một cỗ huyền khí ba động hào hùng cuồn cuộn mà đến, dời núi lấp biển, như một đàn soi hoang gào thét chạy đến.

-Phong Vân Vô Ngân!

Sau một tiếng quát lớn, một gã nam tử trung niên mặc trường sam trắng, lưng đeo trường kiếm, lạnh lùng nghiêm nghị xuất hiện đứng chẵn trước mặt Phong Vân Vô Ngân. Ánh mắt của hắn u ám. Trong ánh mắt toàn ngập sát khí. Con ngươi như sắp vỡ ra. Huyền khí ở phía sau ngưng tụ thành một con rắn dài, vô cùng sống động, cái lưỡi phun ra thụt vào, giống như muốn nuốt chửng Phong Vân Vô Ngân.

- Cẩu tặc! Ngươi giết đệ đệ của ta, huyết hải thâm thù! Ngươi trốn một tháng, trong một tháng đó ta ngày đêm trông ngóng tên cẩu tặc ngươi xuất hiện! Rốt cuộc ta cũng đợi được! Đền mạng đi! Nợ máu phải trả bằng máu!

Gã nam tử trung niên dùng khẩu khí vô cùng oán độc nói.

-Ồ!

Phong Vân Vô Ngân sửng sốt.

- Ngươi là ai? Ta với ngươi có thù hận gì?

Phong Vân Vô Ngân ngẫm lại, nhưng mãi cũng không nhớ ra được người luôn mồm nói có huyết hải thâm thù với mình này là ai.

- Ha ha, Phong Vân Vô Ngân. Ngươi tạo nghiệt quá nhiều, ngay cả kẻ thù của mình là ai cũng không nhớ rõ. Thực sự là điên rồi. Người người muốn giết.

Một gã nam tử gầy gòm cao gần 2m, sau lưng đeo một phương thiên họa kích dài 3m từ trong đám đông đi ra. Toàn thân hắn bị lôi điện bao quanh, hồ quang điện bay loạn xạ. Đây không phải là Tây Môn Thiên xếp thứ 10 trong thập đại cao thủ thành Nham Thạch thỉ là ai?

Con mắt nhỏ hẹp của Tây Môn Thiên híp lại, trừng trừng nhìn Phong Vân Vô Ngân, kỳ quái nói:

- Đây là Ngô Ảnh, Ngô huynh. Một tháng trước trong thí luyện trường dã

ngoại, ở khu vực của Thư Hùng Song Mãng ngươi đã đánh cắp nội đan của Thư Hùng Song Mãng, lại còn lớn tiếng đại khai sát giới, vô cùng hung tàn. Huynh đệ ruột của Ngô Ảnh chính là bị ngươi sát hại. Bây giờ ngươi còn muốn chống chế sao?

vừa nghe thấy những lời này, Phong Vân Vô Ngân như bừng tỉnh.

- Ồ, ta biết rồi. Lần trước có một đám người bao vây ta, hô đánh hô giết. Ta lại không muốn chết, đương nhiên cần phải phản kháng. Bởi vậy đã giết một vài người, nhưng cái này không trách ta được.

- Ha ha ha ha ha!

Lại một trận cười kinh thiên động địa vang lên, sau một khắc, một gã nam tử toang phục gọn gàng, ánh mất màu hổ phách, vẻ mặt nghiêm nghị, cao 2m, dáng người giống như mãnh thú, chân đạp đại địa phát ra những tiếng nổ mạnh mẽ, hùng hổ chạy đến.

- Phong Vân Vô Ngân! Ngươi giết nữ nhân của ta tội đáng chết vạn lần! Lão tử muốn băm ngươi ra thành trăm mảnh, từng miếng từng miếng nuốt hết! Ha ha ha ha!

Hắn nhe răng cười tỏ ra hết sức biến thái, mỗi một bước chân, mặt đất dường như xuất hiện những vết rạn nứt, khói bụi mù mịt. Một cỗ huyền khí màu vàng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, ngưng tụ thành một bàn tay lớn đến 1 mẫu, quanh năm ngón tay phù văn chữ triện bay quanh, tỏa ra khí tức đại địa.

- Long Tị Thiên đại nhân, rốt cuộc cũng luyện Hậu Thổ thần công đến đại thành cảnh giới!

Bên cạnh có một người hét lên.

Gã nam tử này, đúng là Long Phách Thiên xếp thứ 5 trong thập đại cao thủ thành Nham Thạch!

Đứng bên cạnh Long Phách Thiên có một nam tử trung niên nho nhã tuấn tú, ăn mặc kiểu văn sĩ, trong tay cầm một thanh chiết phiến, huyền khí trên người hắn vô cùng hùng hậu.

Gia Cát Thanh Vân, là cao thủ xếp thứ bảy trong thập đại cao thủ thành Nham Thạch là bạn tốt của Long Phách Thiên.

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi phạm vào tội đại nghịch bất đạo, sát hại đồng môn, đã trở thành ma quỷ. Tuy rằng lần trước ngươi được một cỗ lực lượng thần bí mang đi, may mắn thoát chết. Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Tất cả mọi người đều không quên mối thù lúc trước. Ngươi đền tội đi! Tội nhân!

Ngôn từ của Gia Cát Thanh Vân giống như mình đang hóa thân làm chính nghĩa, anh dũng xuất chúng.

- Phong Vân Vô Ngân! Ngươi tự sát đi! Ngươi giết biểu đệ của ta, ngươi không thoát chết được đâu!

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi lòng tham không đáy! Ăn cắp nội đan của Thư Hùng Song Mãng, khiến nhiều người tức giận, ngươi còn không mau giao nội đan ra, giơ tay chịu trói?

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đã khiến tất cả mọi người căm phẫn, đương nhiên phải chết!

Trong chốc lát, những âm thanh phỉ nhổ, nhục mạ Phong Vân Vô Ngân đều vang lên. Nếu không bởi vì có quy định không thể động thủ trong thành Nham Thạch thỉ lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã bị vây công, vạn kiếm kề thân, nghìn đao chém giết.

Những khuôn mặt hung tợn cứ đi qua đi lại trước mắt Phong Vân Vô Ngân.

- Ngạo Hàn tông chủ đã coi ta là đá thử đao của Gia Luật Hoành. Nếu không phải ta còn có chút giá trị lợi dụng thì hắn đã sớm đem ta băm thành trăm mảnh rồi. Cả Ngạo Hàn tông, trừ Chúc lão đối xử tốt với ta, còn lại tất cả đều là một lũ tiểu nhân, đều muốn hại ta, giết ta! Những đám đệ tử tông môn này còn độc ác gấp trăm lần tán tu Lý Vạn Tiên! Được, nếu các ngươi muốn tìm cái chết ta sẽ tác thành cho các ngươi!

Một cỗ lệ khí trong ngực Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn bị kích phát.

Chuyện hắn đi tham gia đại lễ tuyển rể thành Vạn Tiên chỉ có vài người ở tầng lớp cao trong Ngạo Hàn tông mới biết.

Bởi vậy lúc này, những võ giả Hậu Thiên này đều cho ràng Phong Vân Vô Ngân đã trốn đi một tháng. Họ không bao giờ ngờ được, Phong Vân Vô Ngân đã có thực lực có thể nắm quyền sinh sát trong tay!

Mà toàn thân Phong Vân Vô Ngân lại không hề mang theo chút đặc thù nào của huyền khí ba động.

- Phong Vân Vô Ngân! Ngươi chạy không thoát đâu! Ngươi nhất định phải chết!

Hơn mười người ở đây giận dữ hét lên.

Khóe mắt Phong Vân Vô Ngân hơi rung động, sát khí trong lòng không thể ngăn chặn.

Bỗng nhiên, trên lầu hai của tửu lâu phát ra tiếng nói trong sáng, lạnh nhạt.

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đem nội đan Thu Hùng Song Măng giao cho ta, ta sẽ đảm bảo mạng sống cho ngươi. Tu vi của ngươi thấp không thể luyện hóa được viên nội đan kia đâu.

Phong Vân Vô Ngân nhìn theo nơi có tiếng nói phát ra, chỉ thấy, hơn mười thước về phái bên toái, trên lầu hai của một tửu lầu có một nam tử mặc bộ y phục bằng vải mộc.

Mặt của hắn thon gầy, khuôn mặt tái nhợt, trên lưng đeo một thanh cương đạo, ngồi yên tĩnh uống rượu. Khí chất phong độ của hắn làm cho người khác có cảm giác giống như một bảo đao vừa rút ra khỏi vỏ. Toàn thân dường như cũng không hề có huyền khí ba động, hắn ẩn dấu tu vi của bản thân rất tốt.

- Hả? Người này lại là cao thủ tuyệt đỉnh dưới Tiên Thiên. Tinh hoa nội liễm, cho ta một cảm giác rất cổ xưa. Chỉ là hắn ngồi ở đằng kia, dường như cùng thiên địa hòa vào làm một, hợp ý thiên đạo. Hắn có thực lực vượt cấp chém giết võ giả Tiên Thiên.

Trong một tháng Phong Vân Vô Ngân rời khỏi thành Nham Thạch, không chỉ tu vi tiến nhanh mà ngay cả ánh mat cũng độc đáo thêm vài phần.

Nam tử kia vừa dứt lời thì những tiếng huyên náo ở đây lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người bao gồm Long Phách Thiên, Gia Cát Thanh Vân, thậm chí đại bộ phận cường giả cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, trong hốc mắt đều hiện ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.

- Đem nội đan giao cho ta, sẽ không có ai dám động đến ngươi.

Nam tử trẻ tuổi kia bình tĩnh nói.

Lúc này, một lão già Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, vuốt vuốt râu trừng mắt nói:

- Hồ Ngoan, ngươi đừng có làm ra vẻ! Phong Vân Vô Ngân là kẻ thù chung, ngươi dựa vào cái gì mà bảo vệ hắn? Ngươi muốn một mình nuốt trôi nội đan, không có dễ như vậy đâu!

-ừm!

HỒ Ngoan nghe xong những lời này nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, bình tĩnh nói:

- Lão già này, câm miệng, nói thêm câu nữa ta sẽ chém chết ngươi!

-Ngươi!

Lão già cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn kia, khuôn mặt chợt đỏ lên, muốn nói vài câu ngang ngược thể nhưng vẻ mặt lại tỏ ra sợ hãi, không dám nói nửa câu.

- Nơi này là thành Nham Thạch, ngươi, ngươi dám giết ta?

vừa dứt lời, không khí trong nháy mắt bắt đầu trở nên căng thẳng, hơn mười đao khí vô hình, ùn ùn kéo đến quanh người lão già cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn kia, hình thành một tấm màn ánh sáng. Sau một khắc, tóc của lão già Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn kia đã bị đao khí vô hình cạo hết, hiện ra một cái đầu trọc lóc!

Nam tử trẻ tuổi Hồ Ngoan kia vẫn bình chân như vại, ung dung ngồi tự rót rượu uống một mình, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn tên lão già Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn kia một cái.

Lão già kia cũng sợ đến đần người.

- Đao ý! Đao ý thật mạnh!

Một đám người mồ hôi lạnh chảy trên toán.

- Không hổ là Hồ Ngoan cao thủ đệ nhất trong thập đại cao thủ thành Nham Thạch, kỳ tài ngút trời, là một nhân tài hiếm gặp! Chi tiếc, thành Nham Thạch chúng ta xuất hiện yêu nghiệt Bạch Quang, cùng với Gia Luật Hoành đại nhân, bằng không, tiền đồ của Hồ Ngoan sẽ không thể hạn lượng!

- Phong Vân Vô Ngân, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đem nội đan cho ta.

HỒ Ngoan cuối cùng ngưng tụ ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.

Trong ánh mắt của hắn, tất cả đều là đao ý, đao mang, đao khí, đao sơn, đao trủng, đao mộ. Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân bỗng dương dương tự đắc cười.

- Ngươi rất mạnh, là một thiên tài, về tư chất vô đạo ta không bằng ngươi. Tuy nhiên, ngươi đừng quá hung hăng vênh váo. Sẽ có ngày mang họa vào thân. Cũng được, nếu ngươi muốn nội đan, vậy hãy theo ta!

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân bay thẳng về phái ngoại thành.

Sát khí trong lòng hắn đã toàn đầy, không thể khống chế. Tiên Thiên giao long trong đan điền đang hô phong hoán vũ, hung thần bức người!

Thành Tiên Thiên. Ngạo Hàn tông.

Tiên gia phúc địa.

Rừng núi liên miên, đồi núi trừng điệp.

Mây mù bao phủ, thụy khí nghìn tầng.

Dường như có tiên thiên cương khí đang phiêu diêu trên dãy núi. Mỗi một ngọn núi đều được xây một tòa cung điện.

Trên đỉnh một ngọn núi cao ngút trời, bên ngoài cung điện.

Một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt toái xoan, da trắng nõn nà, vẻ mặt anh tuấn. Hắn khoanh chân ngồi, hấp thụ tiên thiên cương khí, tiến hành tu luyện.

Chợt, hắn mở hai mắt, trong ánh mắt toàn đầy vẻ phấn khích hào hứng. Trong miệng lẩm bẩm nói:

- Ông nội cho ta một giọt Thiên Nhất Thần Thủy để ta tẩy rửa tạp chất cương khí quanh thân thể, khiến lực chiến đấu của ta tăng trên diện rộng! Ta muốn xem, còn có ai dám đối đầu với Hoa Thiên Ca ta!

- Hoa Thiên Ca.

Một tiếng kêu vang lên, đại trưởng lão áo đen đã hạ xuống trên đỉnh núi.

- Đại trưởng lão?

Hoa Thiên Ca cả kinh, vội vàng đứng lên, cung kính khom lưng thi lễ.

- Hoa Thiên Ca, danh ngạch tham gia thi đấu giao lưu giữa năm đại tông môn kia cũng chưa chắc đã thuộc về ngươi. Có rất nhiều đệ tử đều đang nghị luận ở sau lưng, ta nghĩ, ngươi chắc chắn biết việc này.

Đại trưởng lão thâm thúy nhìn Hoa Thiên Ca.

Trên mặt Hoa Thiên Ca hiện lên một vẻ u ám, nghiến răng nghiên lợi nói:

- Đại trưởng lão, bọn họ đang đố kỵ ta! Đố kỵ ta có một ông nội là Thái thượng trưởng lão! Còn bọn họ thì không có!

Đại trưởng lão phất tay nói.

- Đừng vội nhiều lời, thực lực của ngươi thế nào ta cùng tông chủ đều rõ. Tuy nhiên, tông chủ cũng cần nể mặt Thái thượng trưởng lão. Còn làm thế nào để ngăn chặn dị nghị, còn phải xem biểu hiện của ngươi.

- Đại trưởng lão, ý của ngài là?

Hoa Thiên Ca sửng sốt.

- Thành Nham Thạch có một đệ tử Hậu Thiên tên là Phong Vân Vô Ngân, được xưng là thiên tài, muốn tranh đoạt danh ngạch trong tay ngươi. Ngươi hãy đi đánh bại hắn!

Đại trưởng lão nhanh chóng nói!

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, lao đi dẫn đầu chạy ra khỏi thành Nham Thạch.

Biểu tình nhàn nhã như mây bay nước chảy, bước đi của hắn như đang dạo quanh sân vắng.

Ngơ ngác!

Đám người vây quanh Phong Vân Vô Ngân đều ngơ ngác!

Tây Môn Thiên, Ngô Ảnh, Gia Cát Thanh Vân, Long Phách Thiên, những người này đều ngơ ngác, hai mắt mở trừng trừng.

Ngay cả Hồ Ngoan trên tửu lâu, khí thế như một tay che trời, chỉ điểm giang sơn, khí phách vô cùng, đang bĩnh tĩnh uống rượu cũng đều ngây ra. Hắn chăm chú nhìn vào bóng lưng Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc không thể nào giải thích được.

Nghi hoặc ngập trời.

Thành Nham Thạch, đa phần võ giả đều muốn nhanh chóng giết chát Phong Vân Vô Ngân, nhưng Phong Vân Vô Ngân lại không hề sợ hãi, một mình ra khỏi thành, dáng đi nhàn nhã, không hề sợ hãi.

Thấy Phong Vân Vô Ngân chạy đi, phàm là võ giả đang chặn đường Phong Vân Vô Ngân cũng đều không tự chủ được tránh đường, tùy ý để cho Phong Vân Vô Ngân ra khỏi thành.

Phong Vân Vô Ngân phiêu dật mà đi, toàn trường lặng ngắt như tờ! Toàn thành kỉnh ngạc đến ngây người.
Bình Luận (0)
Comment