Bá Khí

Chương 406

Bởi vậy cũng có ngạo cốt, nội tâm căn bản là không phục, không giống như là Vũ thái tử, biến thành dáng vẻ nô thái đê hèn. Bất quá bọn họ cũng không ngu, không tiến lên chống đối thiếu nữ thiên tài. Phong Vân Vô Ngân tự nhiên lại càng không khuất phục, trao đổi với Chúc lão bên trong linh hồn.

- Chúc lão! Nghe ả đàn bà thối này nói đệ tử trong Tử Anh học phủ cũng phân chia thành rất nhiều đẳng cấp, tôn ti rõ ràng. Những đệ tử đến từ vị diện cấp thấp như chúng ta tiến vào học phủ chỉ có thể là cái gì mà "đệ tử tạp dịch", thân phận vô cùng thấp kém. Tại học phủ không có bất cứ địa vị gì.

- Ừ! Quê hương lão đầu tử chính là ở bên trong mảnh tinh vực này. Bất quá, cũng không phải là ở trên Hỏa Nguyên đại lục. Mà lại tại tinh cầu trung ương của mảnh tinh vực này - "Thái Vương Tinh Cầu". Hỏa Nguyên đại lục chẳng qua chỉ phụ thuộc vào của Thái Vương Tinh Cầu. Chẳng khác gì là một nước chư hầu. Bất quá, quả thực Tử Anh học phủ trên Hỏa Nguyên đại lục có rất nhiều quy củ, cực kỳ tương tự với học phủ trên Thái Nguyên Tinh Cầu. Nếu như lão đầu tử đoán không sai, Tử Anh học phủ thiết lập đẳng cấp đệ tử thành "Đệ tử tạp dịch", "Đệ tửu ngoại môn", "Đệ tử nội môn", "Đệ tử tinh anh", "Chấp sự", "Trưởng lão", "Phó viện trưởng", "Viện trưởng". "Đệ tử tạp dịch" cấp thấp nhất, bình thường đều là thu thập từ dưới vị diện cấp thấp, hoặc là một ít đệ tử đến từ vị diện cao cấp nhưng có tư chất tương đối thấp. Trên cơ bản "Đệ tử tạp dịch" không có bất cứ tư cách gì đạt được học phủ trọng điểm tài bồi, tu hành công pháp thô thiển, tài nguyên tu luyện lấy được cũng không phong phú. Còn thường xuyên bị học phủ phái ra ngoài, hoàn thành một ít nhiệm vụ chịu chết. Bất quá đệ tửu tạp dịch cũng có thể tấn cấp, có thể trở thành"Đệ tử ngoại môn", "Đệ tử nội môn", thậm chí là "Đệ tử tinh anh" có được địa vị chí cao. "Đệ tử nội môn" có thể học tập một ít "Thần chi pháp tắc", "Công pháp Thần giai" tàn phá. Nếu như trở thành "Đệ tử tinh nhuệ" như vậy có thể học được võ thuật trấn phủ của học phủ. Bình thường đều là công pháp Thần giai hoàn chỉnh. Hái sao, bắt trăng, tung hoành tam thiên đại thế giới, vô cùng mạnh mẽ.

- Nữ nhân dẫn đường này có khả năng là "đệ tử ngoại môn" của học phủ. Lão đầu tử xem qua tư chất của nàng, bất quá chỉ là có một ít huyết mạch Đế giai đến từ vị diện chí cao. Tư chất cũng bình thường, nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên, cả đời không thể đạt tới yêu cầu của "Đệ tử nội môn".

- Tiểu oa nhi! Nếu như ngươi muốn lăn lộn tại Tử Anh học phủ, ít nhất cũng phải trở thành "Đệ tử nội môn", hoặc là "Đệ tử tinh anh".

Chúc lão chậm rãi nói.

Phong Vân Vô Ngân nghe xong, lập tức rõ ràng tất cả. Nói trắng ra, muốn lăn lộn tại Tử Anh học phủ, phong sinh thủy khởi, cần phải không ngừng tiến bộ, từng bước leo lên. Lập tức, Phong Vân cảm nhận được một loại áp lực gánh nặng đường xa. Muốn trợ giúp Chúc lão tìm về mảnh vỡ thần cách đã mất đi, ít nhất cũng phải trở thành "Đệ tử tinh anh" của Tử Anh học phủ, mới có được nội tình này.

- Đúng rồi, Chúc lão, đám người xấu vây công đánh nát Thần cách của lão nhân gia ngài, tại vị diện cao cấp này có địa vị gì?

Phong Vân Vô Ngân dò hỏi.

- Tiểu oa nhi. Ngươi vừa mới tới Tử Anh học phủ, chuyện này ngươi không nên hỏi quá nhiều.

Chúc lão vẫn là một câu kia.

- Muốn báo thù thay lão đầu tử, không thể nóng lòng trong nhất thời.

Ngừng lại một chút, Chúc lão lẩm bẩm.

- Cừu nhân của lão đầu tử, nếu như đặt tại Tử Anh học phủ, ít nhất cũng phải là cấp "Viện trưởng". Thậm chí còn cao hơn. Bởi vậy tiểu oa nhi ngươi đừng vội. Dù thế nào cũng tuyệt đối không thể sốt ruột.

- Ít nhất là cấp "Viện trưởng"? Mà cấp bậc hiện tại của ta chỉ là "Đệ tử tạp dịch"...

Phong Vân Vô Ngân im lặng. Bất quá rất nhanh, tín niệm cường đại cùng dũng khí ùn ùn kéo đến. Ánh mắt kiên định, truyền âm với Chúc lão trong linh hồn nói.

- Chúc lão, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực hết mình, vượt mọi chông gai, tại Tử Anh học phủ thành tựu một phen đại sự nghiệp! Mau chóng thay người tìm về mảnh vỡ thần cách, đắp nặn lại thần thể.

- Hắc hắc! Tiểu oa nhi ngươi có cái tâm này là lão đầu tử đã vui lòng rồi.

Chúc lão cười hắc hắc nói.

Đúng lúc này.

Vèo!

Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy một tia ánh mắt sắc bén như kiếm, trực tiếp quét qua thân thể mình.

Cùng lúc đó, một thanh âm ngang ngược vang lên bên tai Phong Vân Vô Ngân.

- Đệ tử tạp dịch đê tiện, ngươi đang làm cái gì? Sư tỷ dạy bảo, ngươi không mang ơn, rửa tai lắng nghe, không ngờ lại lơ đễnh! Ngươi, đứng ra! Hôm nay khiến cho ngươi biết, cái gì là quy củ!

Phong Vân Vô Ngân vừa liếc mắt, chỉ thấy một vị chiến sĩ mặc khải giáp đứng phía sau lưng thiếu nữ thiên tài chỉ tay thẳng vào mình, mặt mày tràn đầy vẻ thống mạ, vô cùng lạnh lùng. Tựa như là chủ tử đang hét hạ nhân vậy.

- Ta?

Phong Vân Vô Ngân chỉ tay vào mặt mình.

- Đứng ra! Tên đê tiện này! Sư tỷ chịu lãng phí lời lẽ, giảng giải quy tắc học phủ cho đám người đê tiện các ngươi, là phúc khí mấy đời tu hành của các ngươi... Ngươi... Ngươi lại lơ đễnh! Tựa hồ là đang khinh thường? Đứng ra cho ta!

Tên chiến sĩ mặc khải giáp, vô cùng cao ngạo, cao cao tại thương, tản ra khí thế áp bách Phong Vân Vô Ngân. Hắn vừa quát lên, vài người thiên tài đến từ vị diện cấp thấp đứng ở Phong Vân Vô Ngân lập tức nhao nhao né tránh qua một bên, phân rõ giới hạn cùng Phong Vân Vô Ngân, còn có vài người Thần sắc có chút hả hê, thì thầm bàn tán...

- Hắc hắc, tên tiểu tử ngu ngốc này bị chọn làm vật tế. Nhóm đệ tử chúng ta vừa đến, không có địa vị. Học sinh cũ đương nhiên là muốn lập uy, cấp cho chúng ta một cái cảnh cáo, để cho chúng ta từ nay về sau quy củ, dễ bảo. Tiểu tử ngươi đen đủi, người ta dạy bảo, ngươi lại mơ mơ màng màng giống như là mộng du. Không bắt ngươi khai đao thì bắt ai? Đúng là tự mình đưa tới cửa!

Cũng có vài đệ tử trong lòng cảm thấy thỏ tử hồ bi.

- Ách... Tiểu oa nhi, vừa rồi ngươi cùng lão già ta nói chuyện đến xuất thần, bị bắt tại trận. Hiện tại, người ta muốn bắt ngươi lập uy. Học sinh cũ bắt nạt học sinh mới, hết sức bình thường.

Chúc lão bên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân cười hì hì nói.

Thiếu nữ thiên tài cũng nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, Thần sắc tràn đầy vẻ đùa cợt, nhìn tên chiến sĩ mặc khải giáp tu vi Thánh giai 1 chuyển nói.

- Tiểu lục, tựa hồ tên tiểu tử kia còn không hiểu quy củ, ngươi tới dạy bảo hắn.

- Đúng, đúng, sư tỷ!

Chiến sĩ mặc khải giáp ở trước mặt thiếu nữ thiên tài, biểu tình vô cùng ti tiện, mặt mày tràn ngập nịnh nọt. Bất quá vừa xoay người đã biến thành biều tình giương nanh múa vuốt, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, giậm chân nói.

- Ngươi! Tên ti tiện kia! Lăn ra đây cho ta!

Đối với mấy người quen biết Phong Vân Vô Ngân như Vũ thái tử, Trình Dao, Trình Thiết Sơn đều hiểu rất rõ chiến lực của Phong Vân Vô Ngân. Nội tâm Vũ thái tử khẽ động, thầm nghĩ.

- Tiểu tử này có chiến lực vô cùng khủng bố, là một khối thiết bản. Hắc hắc, hiện tại hắn chọc phải học sinh cũ, để bản thái tử nhìn xem hắn ưng phó như thế nào. Làm không tốt liền đưa tới họa sát thân! Cũng tốt, nếu tiểu tử này còn tồn tại. Bản thái tử bên trong đệ tử tạp dịch tuyệt đối sẽ bị hắn áp chế, không có cách nào ngẩng đầu lên. Hiện tại, chỉ cần hắn dám cường ngạnh, không chịu khuất phục, lập tức sẽ phải nếm mùi đau khổ! Cho dù hắn lợi hại hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa, bất quá cũng không thể chống lại học sinh cũ.

- Ách...

Phong Vân Vô Ngân sờ sờ cái mũi, mặt mày đầy vẻ vô tội. Nhưng bên trong nội tâm đã xuất hiện sát cơ, hắn nhoẻn miệng cười nói.

- Ha ha! Vị này, ngươi trái một câu ti tiện, phải một câu ti tiện. Ta cho rằng ngươi nói vậy có chút không thích hợp.

- Hả?

Tên chiến sĩ mặc khải giáp nghe Phong Vân Vô Ngân nói vậy, lập tức rõ ràng hắn là đang chống đối.

Một tên đệ tử tạp dịch vừa mới nhập học lại có can đảm chống lại một vị đệ tử ngoại môn. Loại chuyện này trong lịch sử của Tử Anh học phủ không phải là không có, nhưng tuyệt đối không nhiều. Cho nên, trong thoáng chốc, tên chiến sĩ mặc khải giáp có chút lúng túng.

Thiếu nữ thiên tài cũng nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Ngân. Đám đệ tử tạp dịch còn lại cũng kinh tâm động phách, đồng loạt hít một hơi khí lạnh, trợn mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân. Thiếu nữ Bạch Tiểu khiết từng ở trước mặt Phong Vân Vô Ngân biểu diễn qua một màn hương diễm cũng trợn mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân nói xong liền bước lên một bước nói.

- Vị này, tuy rằng chúng ta là đệ tử tạp dịch, thân phận địa vị vô cùng nhỏ bé. Điểm này không sai, bất quá xem ngài, tựa hồ cũng chỉ là một vị đệ tử ngoại môn, tuy rằng thân phận so với chúng ta cao hơn nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu. Tử Anh học phủ cũng có quy định, đệ tử tạp dịch cũng có thể thông qua cố gắng của mình, trở thành đệ tử ngoại môn. Ngài không ngừng gào thét, thống mạ chúng ta, không xem đệ tử tạp dịch chúng ta là người, ngài có nghĩ hay không, cuối cùng có một ngày, những đệ tử tạp dịch như chúng ta có lẽ sẽ tấn thăng thành đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử nội môn... Ha ha, mọi chuyện nên lưu lại một đường!

Phong Vân Vô Ngân phong khinh vân đạm, nói một hồi. Lời này, chính là tâm khảm của những đệ tử tạp dịch, khiến cho bọn họ âm thầm gật đầu, phiền muộn trong nội tâm cũng giảm bớt đi rất nhiều.

- Làm càn!

Tên chiến sĩ mặc khải giáp nghe được lời này của Phong Vân Vô Ngân lập tức phản ứng. Sắc mặt trở nên đỏ bừng.

- Đại nghịch bất đạo! Một tệ đệ tử tạp dịch nho nhỏ cũng dám gào thét trước mặt lão tử? Ấu trĩ! Thực quá càn rỡ, quá ngang ngược rồi! Đệ tử tạp dịch là thân phận gì? Tử Anh học phủ, số lượng đệ tử tạp dịch là khổng lồ nhất, có bao nhiêu người có thể tấn thăng thành đệ tử ngoại môn? Đám heo chó đến từ vị diện cấp thấp các ngươi lúc mới đến thì bừng bừng tự tin, cuối cùng còn không phải là gần như toàn bộ đều mai danh ẩn tích, còn nói chi đến chuyện hùng tâm tráng trí? Có tứ cách gì mà luận đàm? Hừ, đám súc sinh đến từ vị diện cấp thấp như các ngươi còn không bằng heo chó, lão tử không đánh ngươi gãy vài khúc xương, ngươi đúng là muốn trèo lên đầu lão tử rồi!

Xương cốt toàn thân tên chiến sĩ vang lên tiếng đùng đùng, từng lỗ chân lông trên cơ thể bạo phát ra Thánh quan. Một vầng mặt trời, từ từ mọc lên ở phía sau lưng hắn, vạo đạo ánh đao, hiển nhiên trong cơ thể ẩn chứa một cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng bất phàm.

- Tiểu lục...

Thiếu nữ thiên tài thấy vậy đứng ở một bên có chút nhíu mày.

- Sư tỷ, ta muốn trực tiếp đánh chết tên tiểu tử này! cùng lắm thì chỉ bị trách phạt đi bế quan diện bích vài tháng, không thành vấn đề. Nếu truyện này truyền ra bên ngoài, người ta sẽ nói không ngờ đệ tử ngoại môn chúng ta lại bị đệ tử tạp dịch dẫm lên đầu.

Tên chiến sĩ mặc khải giáp nhe răng cười. Tay phải vừa xuất, lâp tức lóe lên vô số ánh đao sắc bén vô cùng.

Tựa hồ hắn muốn trực tiếp động thủ.

Thiếu nữ thiên tài thấy vậy, chợt cười cười nói.

- Tiểu lục, động tác dứt khoát một chút, đừng để mất mặt đệ tử ngoại môn chúng ta. Trực tiếp diệt sát hắn!

Phong Vân Vô Ngân không chút nào sợ hãi, cười hì hì nhìn tên chiến sĩ mặc khải giáp, thầm nghĩ... Thực con mẹ nó xúi quẩy, vừa mới tới Tử Anh học phủ, đã trở thành bia ngắm cho người ta lập uy. Bất quá, cho dù nhẫn nhịn, ta cũng không thể để cho người khác dẫm lên đầu ỉa đái? Huống hồ cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, lai dám lấy ta ra lập uy. Nếu như ta chịu thua, về sau còn nói gì đến dũng cảm tiến tới, không ngừng tiến bộ?

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân cân nhắc thiệt hơn, kết quả, trong lòng hắn sinh ra một cỗ lệ khí, tuyệt đối không cam nguyện bi áp bách, chỉ hận không thể đập xuống một quyền. Trực tiếp đánh cho tên ngoại môn đệ tử lắm mồm này thành thịt vụn.

Đúng lúc này, Trình Thiết Sơn ma xui quỷ khiến thế này chợt bước lên phía trước một bước, cao giọng nói.

- Vị sư huynh này, tất cả mọi người đều là đệ tử của Tử Anh học phủ, các ngươi là học sinh cũ. Cần gì phải so đo với những học sinh mới chúng ta? Được rồi, nể mặt ta chuyện này kết thúc ở đây được không?

Trình Thiết Sơn làm người chất phác, đối với đạo lý đối nhân xử thế cũng hiểu được vô cùng nông cạn. Bởi vì suy nghĩ cho suy nghĩ, hắn được tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Phong Vân Vô Ngân, biết rõ nếu Phong Vân Vô Ngân ra tay, chỉ sợ là sẽ có án mạng. Bởi vậy mới đứng ra, ý đồ hóa giải cuộc phân tranh này. Chính là bởi vì sợ Phong Vân Vô Ngân không nương tay, trực tiếp đánh chết tên đệ tử ngoại môn này. Đến lúc đó, mọi chuyện tuyệt đối không tốt.

Ba!

Đột nhiên tên chiến sĩ mặc khải giáp tung ra một chưởng, lăng không vỗ xuống, hung hăng đánh vào trên mặt Trình Thiết Sơn. Trình Thiết Sơn trực tiếp bị đánh bay về phía sau.

- Mẹ kiếp! Ngươi chỉ là một tên đệ tử tạp dịch thấp kém cũng dám ở đây nói chuyện mặt mũi với lão tử? Ngươi xứng sao?

Tên chiến sĩ mặc khải giáp ác thanh ác khí nói.

- Ca ca!

- Thiết Sơn đại ca!

Trình Dao cùng Phong Vân Vô Ngân đồng thời hô lên.

Phong Vân Vô Ngân trở tay chụp tới, trực tiếp cuốn Trình Thiết Sơn đang bay ngược ra ngoài trở về.

Chỉ thấy, má phải Trình Thiết Sơn sưng húp, bay mất hai cái răng cửa, miệng đầy máu. Hắn cười chất phác, vô cùng xấu hổ nói.

- Vô Ngân... Ta...Ta... Ta lại bêu xấu rồi, tên này rất lợi hại, một chưởng chụp tới, không gian giam cầm, ta không tránh thoát được. Lợi hại, vô cùng lợi hại. Không hổ là đệ tử ngoại môn. Bất quá, Vô Ngân, ngươi... Ngươi đừng nên làm bậy...

- Thiết Sơn đại ca, huynh... Tốt, Thiết Sơn đại ca. Cả vốn lẫn lời ta đều sẽ đòi lại cho huynh...

Nội tâm Phong Vân Vô Ngân vô cùng cảm động, tâm tư Trình Thiết Sơn, hắn sao còn không rõ!

Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng buông Trình Thiết Sơn ra, trực tiếp dẫm chân một cái, xuất hiện ở phía nhìn chằm chằm vào tên chiến sĩ mặc khải giáp đang dương dương đắc ý, âm trầm nói.

- Ngươi dám đánh đại ca ta? Ta không cần biết ngươi là đệ tử ngoại môn hay là đệ tử nội môn! Lăn ra đây cho ta!

Vừa dứt lời, tay phải Phong Vân Vô Ngân chộp tới! Lúc này, hắn đã lấy Thần Lực Chùy ra khỏi thân thể. Bất quá, vẫn có thể ngưng tụ ra 1000 long lực lượng, một trảo chụp xuống, như lôi đình vạn quân. Kình khí Chân Long càn quét, rồng ngâm trận trận, một trảo này lập tức bóp nát phòng ngự Thánh quang của tên chiến sĩ mặc khải giáp, trực tiếp chộp lấy hắn.

- Phanh!

Phong Vân Vô Ngân hung hăng đập tên này xuống đất.

Trực tiếp tạo thành một cái hố nhỏ hình người. Tên chiến sĩ mặc khải giáp rên rỉ lên vài tiếng, sau đó dãy dụa bò dậy, bất quá, thất khiếu chảy máu, toàn thân nhuốm máu tươi, thân thể run rẩy, không ngừng ho khan, sau khi dãy dụa vài cái, thủy chung không có cách nào đứng lên.

Phanh!

Phong Vân Vô Ngân nhấc chân trực tiếp đạp lên trên mặt tên chiến sĩ, khiến cho khuôn mặt coi như là anh tuấn của hắn lõm xuống, xương mũi gãy thành vài đoạn. Phong Vân Vô Ngân nhấc chân, lại đạp mạnh xuống ngực hắn. Ánh mắt hung Thần ác sát.

- Con mẹ nó, ngươi muốn lập uy? Ngươi tin hay không lão tử dẫm chết ngươi?

- Khục... Khục... Khục... Lớn... Lớn mật!

Tên chiến sĩ mặc khải giáp không ngừng phun máu, ánh mắt tràn ngập âm độc cùng cừu hận, tựa hồ muốn ăn tuơi nuốt sống Phong Vân Vô Ngân.

- Ngươi… Ngươi... Ngươi dám?

- Dù sao cũng đã động thủ rồi! Ngươi cho rằng lão tử không dám?

Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch nên nở một nụ cười vô cùng tà ác, triệt để phóng tay, ra tăng thêm cước lực...

Ca~ca ca ca...

Xương ngực tên chiến sĩ mặc khải giáp truyền ra thanh âm rạn nứt, dĩ nhiên bị Phong Vân Vô Ngân mạnh mẽ mài nhỏ.

- A... a…a... Không.. Sư tỷ... Sư tỷ... Cứu... Ta

Vô cùng vô tận thống khổ lập tức mài mòn tinh Thần của tên chiến sĩ mặc khải giáp, thân thể hắn điên cuồng run rẩy, đau đến mức toàn thân vã mồ hôi như tắm.

- Hí! Hắn... Hắn dám hành hung đệ tử ngoại môn... Hắn... quá lớn mật! Hiện tại nên giải quyết hậu quả như thế nào? Chúng ta có bị liên đới hay không... Quá hung tàn rồi, quá vô kỷ luật rồi...

Đám thiên tài đến từ vị diện cấp thấp sợ đến mức toàn thân run rẩy, trực tiếp bị hành động của Phong Vân Vô Ngân dọa cho co rúm lại...

- Phản! Phản rồi! Chết!

Đến lúc này ả sư tỷ mới kịp phản ứng, trong lúc mơ màng một cỗ lửa giận ngập trời thiêu đốt tâm hồn ả, tay phải vừa phất, lập tức xuất hiện một đám ngân quang, bện thành một nhà lao, trùm xuống, muốn vây khốn Phong Vân Vô Ngân. Nhà lao này thuần túy là do tuyệt sát đại thuật tạo thành, bất luận người hung ác nào, chỉ cần bị bắt vào bên trong, lập tức sẽ bị ma diệt thành bụi phấn.

Phong Vân Vô Ngân xuất ra lĩnh vực Chân Long, trực tiếp ngăn cản công kích của ả sư tỷ, cười lạnh nói.

- Bất quá cũng chỉ như vậy! Ta còn tưởng rằng người từ vị diện cao cấp đều là ba đầu sáu tay, không thể đánh lại, không giết được, thì ra cũng chỉ đến như vậy!

Phong Vân Vô Ngân nhận xét một chút, có lẽ tư chất của thiếu nữ thiên tài này đích xác là thượng đẳng, huyết mạch cũng vô cùng cao quý. Bất quá bị cảnh giới hạn chế, tựa hồ thời gian tu hành không dài. Chiến lực cũng không phải khoa trương đến mức không có cách nào chiến thắng. Đột nhiên, trong nội tâm Phong Vân Vô Ngân sinh ra một cỗ hào khí ngập trời, lần đầu giao thủ cùng với thiên tài đến từ vị diện cao cấp, cũng không giống như trong tưởng tượng của bản thân, không có cách nào chiến thắng. Hào khí xung thiên, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp tung ra một chiêu Long Bạo Kích!

- Cái gì?

Áp bách khủng bố tràn tới, kình phong bạo ngược khiến cho y phục của thiếu nữ bay phần phật. Mặt mày ả biến sắc, bất quá tu vi xác thực cao minh, lắc mình một cái, trực tiếp tránh né một chiêu Long Bạo Kích này!

Bất quá, một khắc sau..

- Tới đây cho ta!

Tay trái Phong Vân Vô Ngân thuận thế chụp tới, trực tiếp chộp lấy ả thiếu nữ còn đang hoảng sợ né tránh, sau đó lật tay đập thẳng xuống dưới đất.

Phanh!

Ả thiếu nữ thiên tài bị nện đến thất điên bát đảo, xương cốt trên người gãy không ít, khóe miệng tràn ra huyết dịch, kinh hãi gần chết nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân. Chân phải Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt ả, cười hắc hắc nói.

- Một cước này ta đạp xuống, ngươi nói thử xem cái khuôn mặt thiên kiêu bá mị này sẽ biến thành bộ dạng gì?

Thiếu nữ thiên tài còn chưa lên tiếng, chợt có mấy tên thiên tài đến từ vị diện cấp thấp dập đầu xuống đất khóc.

- Huynh đệ! Thu tay lại! Tuyệt đối không thể làm như vậy!.. Đây là hành vị đại nghịch bất đạo… Cũng sẽ liên đới đến chúng ta… Dừng tay! Dừng tay! Hiện tại chịu tội nhận đòn có lẽ còn có một con đường sống!

- Làm càn! Đại nghịch bất đạo! Tử tội! Giống người đê tiện! Rác rưởi vị diện cấp thấp! Ngươi nhất định phải chết! Ngươi dám làm phản, phạm thượng bề trên, khi sư diệt tổ, tử tội! Nhất định là tử tội! Ngươi dám giết ta?

Ả thiếu nữ điên cuồng gào lên, Thần sắc lạnh lẽo, ả có cảm giác ưu việt cùng tôn nghiêm của bản thân bị chà đạp thành cặn bã, cả người điên cuồng dãy dụa.

- Đám heo chó các ngươi! Toàn bộ đều phải chết! Xúc phạm quy củ của quy củ của học viện! Đều phải chết!

- Ồn ào!

Phong Vân Vô Ngân hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, "Phanh" một cước, trực tiếp đạp xuống khuôn mặt của ả!

Hai gò má trắng nõn trắng nõn của ả bị đạp rách!

- Ách...

Lập tức có vài tên đệ tử tạp dịch bị dọa đến bất tỉnh.

- Ngươi rất giỏi sao?

Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không đếm xỉa gì nữa.

Rắc!

Đạp nát cánh tay của ả!

Rắc!

Đạp nát xương ngực của ả!

Rắc

Đạp nát xương đùi của ả!

Thiếu nữ thiên tài rống lên như heo bị chọc tiết, đau đến mức không khống chế được, một cỗ chất lỏng vàng khè từ vùng kín của ả chảy ra, tanh tưởi vô cùng.

Những đệ tử tạp dịch có mặt ở nơi này sợ đến mức thất hồn lạc phách, ngơ ngác si ngốc không khác gì tượng đất, trong mồm đều lẩm bẩm.

- Người này... Người này quá tàn bạo rồi... Quá hung tàn rồi... Cái này... Đây không phải là người... Thực sư không phải là người.

Phong Vân Vô Ngân triệt đê dẫm nát dưới chân hai tên đệ tử ngoại môn, chà đạp tôn nghiêm cùng cảm giác siêu việt của bọn chúng thành cặn bã. Bất chợt hắn nhẹ nhàng đi vài bước, phủi phủi quần áo, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau chỉ thấy thiếu nữ thiên tài cùng tên chiến sĩ mặc khải giáp nằm dưới hố, đang không ngừng run rẩy, cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, toàn thân đẫm máu.

Phong Vân Vô Ngân thi triển ra một 1000 Long Thần lực, Thánh vương chi thể cường đại, hung hăng hành hung một chầu, đánh cho 2 tên đệ tử ngoại môn của Tử Anh học phủ thịt nát xương tan, thất khiếu đổ máu, nhũn như phân, co quắp nằm trên mặt đất, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, tính mạng 10 thành đã mất đi bảy, tám thành. Mồm miệng hai người này sặc máu, ngay cả một chút sức lực dãy dụa cũng không có, Thánh lực bị đánh tan hoàn toàn, không một từ ngữ nào có thể miêu tả nổi thảm trạng của hai người lúc này.

Phong Vân Vô Ngân đứng ở một bên, cũng không nói gì thêm. Hiện tại, người thì cũng đã đánh rồi, Phong Vân Vô Ngân cũng không hối hận. Hơn nữa, nếu như hôm nay không phản kháng chẳng lẽ lại ngoan ngoãn quỳ xuống thè lưỡi liếm mông bọn chúng.
Bình Luận (0)
Comment