Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 22

22. Không muốn, cút.

Lúc hai người đến Thanh Đại các thì đã có một đám người đứng bên trong, nhưng lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng phụ nữ khóc nức nở. Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa vào trong viện, hạ nhân lên tiếng gọi 'thiếu gia thiếu quân' rồi lại bắt đầu câm như hến, mặc cho trong lòng họ nghĩ thế nào, thì ngoài mặt vẫn phải trông như đưa tang.

Một nữ tử quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù bị hai ma ma đè ra khỏi phòng, Lâm Thanh Vũ nhận ra đầy là một trong những nữ tử chơi tỳ bà ban sáng. Nàng khoác bừa một chiếc áo mỏng, yếm uyên ương màu đỏ bên trong còn sậm một vệt lớn, rõ ràng là chưa khô máu.

Trong phòng, Lương thị, Lục Niệm Đào, còn có Trương đại phu đang vây quanh giường. Lương thị nghẹn ngào khóc thảm thiết, dáng vẻ nước mắt tung bay làm Lâm Thanh Vũ thấy vui vẻ. Lục Niệm Đào hơi có đầu óc coi như còn biết khắc chế, chỉ đỏ mắt lau máu bên khóe miệng đệ đệ.


"Kiều Tùng con ta --- Kiều Tùng...!"

Hoa Lộ thấy thế thì không khỏi lẩm bẩm trong lòng. Trước đây khi thiếu gia bệnh nặng nguy kịch, phu nhân cũng canh giữ bên giường, khóc đến nỗi gọi là lê hoa đái vũ nhưng vẫn không mất vẻ đoan trang, ai mà biết đến khi con ruột bà ta sắp chết, bà sẽ khóc thành thế này, thậm chí có thể phân cao thấp với Khâu ma ma luôn.

Phan thị và Nam An Hầu chờ ở phòng ngoài. Dù sao cũng là con ruột của mình xảy ra chuyện, còn là chuyện hổ thẹn bực này, sắc mặt Nam An Hầu nghiêm nghị lẫn trong mệt mỏi, không còn khí phách hăng hái ngày xưa.

Phan thị thấy hai người đến thì nói: "Đại thiếu gia và thiếu quân đến rồi."

Nam An Hầu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trưởng tử ngồi trên xe lăn, mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo choàng, trong lòng càng thêm chua xót. Ông chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn không biết còn sống được bao lâu, đến cả đứa nhỏ cũng chẳng biết sẽ thế nào.


Thấy Nam An Hầu không nói một lời, Phan thị lắc đầu, ra hiệu cho hai người ra ngoài phòng nói chuyện. Chờ khi chỉ còn ba người bọn họ, Lục Vãn Thừa biết rõ còn cố hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Tam đệ và nữ tử vừa bị ép đưa ra ngoài...?"

Phan thị nhìn Lâm Thanh Vũ, vẻ mặt có mấy phần kính sợ.

Thanh Đại các muốn cắt nửa số ca cơ con hát, những gia kỹ này nếu muốn ở lại trong phủ, tất nhiên phải nghĩ hết biện pháp để tranh thủ tình cảm. Trước đây có một ca cơ thỉnh thoảng được Lục Kiều Tùng giữ lại để hầu hạ, gần đây Lục Kiều Tùng không gọi nàng nữa, nàng biết là chủ tử chán mình, muốn đuổi nàng ra khỏi phủ. Vì để lấy lại sự sủng ái của chủ nhân, nàng không thể không ra tay.

Đàn ông đều thích sự mới mẻ. Nàng dùng số tiền dành dụm được trong mấy năm nay nhờ gã sai vặt trong phủ mang cho nàng mấy món trợ hứng. Đó là một loại hương liệu, sau khi châm lên thì mùi thơm ngọt mà không ngấy, ngửi cực kỳ dễ chịu. Nàng không dám dùng nhiều, chỉ xông hương vào quần áo của mình, rồi đi đến hầu hạ Lục Kiều Tùng. Quả nhiên Lục Kiều Tùng bị mùi thơm trên người nàng hấp dẫn, ôm nàng lên bàn ngay tại chỗ.


Sau đó, Lục Kiều Tùng sủng ái nàng lại như cũ, nàng cũng hi vọng mình có thể sinh cho Lục Kiều Tùng một đứa con, tương lai ở lại phủ với thân phận di nương. Nhưng Lục Kiều Tùng vừa bị Nam An Hầu răn dạy, lòng vẫn còn sợ, lại lo lắng sức khỏe của mình, không dám làm ẩu như lúc trước. Hôm nay, gã tụ tập với bạn thơ, nghĩ rằng tâm tình sảng khoái, không để ý đã uống nhiều hơn mấy ly, khi về lại Thanh Đại các thì người đã say như chết.

Ca cơ được sủng ái ở lại phòng để chăm sóc gã. Lục Kiều Tùng ngủ đến nửa đêm thì tỉnh dậy vì khát, uống xong hớp trà định ngủ tiếp thì thấy giai nhân bên cạnh mình, còn ngửi thấy mùi thơm như có như không kia, cứ thế hưng phấn một cách không rõ. Nghe nói người say rượu không nên hưởng phong nguyệt, gã lại khó kiềm chế bản thân, còn tưởng rằng mình trở lại đỉnh cao như trước, thề phải lấy lại huy hoàng ngày xưa. Cho đến khi cảnh tượng trước mắt gã dần mơ hồ, mũi nóng lên, phun ra một búng máu, sau đó ngay cả miệng cũng trào cả máu...
"Bây giờ Trương đại phu đang điều trị cho tam thiếu gia," Phan thị nói, "Nhìn sắc mặt, có vẻ tình hình không lạc quan lắm."

Lâm Thanh Vũ cười: "Đáng tiếc."

Đáng tiếc y không được thấy bộ dạng thất khiếu đổ máu của Lục Kiều Tùng, có vẻ còn đẹp hơn bộ dạng của Lương thị bây giờ.

Lúc này, Trương đại phu đi ra khỏi phòng, Nam An Hầu vội hỏi: "Thế nào rồi?"

Trương đại phu nhắm mắt lắc đầu.

"Không, không --- Kiều Tùng, Kiều..."

Lương thị hét thảm thiết rồi ngã xuống đất, đúng là sống sờ sờ mà xỉu. Lục Niệm Đào đỡ bà ta, nức nở gọi: "Mẫu thân!"

Lục Vãn Thừa quay đầu, nắm ống tay áo của Lâm Thanh Vũ lau nước mắt không tồn tại: "Tam đệ, tam đệ của ta ơi! Ngươi sợ đến lúc đó ta một mình cô đơn, nên đi trước dò đường cho ta sao..."

Lâm Thanh Vũ ghét bỏ kéo ống tay áo của mình lại: "Lấy của ngươi mà lau."
Lục Vãn Thừa nói nhỏ: "Được rồi." Rồi lấy tay áo của mình che mặt. "Nước của tây hồ, lệ của ta... tam đệ của ta..."

Nam An Hầu cũng đỏ cả vành mắt: "Đại phu, thật sự không còn cách nào khác sao?"

Trương đại phu thở dài: "Tại hạ tài hèn học ít, mong Hầu gia nén bi thương."

Nam An Hầu như mất sức, lui về sau vài bước rồi suy sụp ngã lên ghế. Lâm Thanh Vũ thấy đến lúc rồi thì bước lên nói: "Hầu gia, có thể cho ta thử một lần không?"

Lục Vãn Thừa ngẩng đầu: "Thanh Vũ?"

Lúc này Nam An Hầu mới nhớ con dâu nhà mình xuất thân từ danh y thế gia, tuy không còn ôm hy vọng, ông vẫn xem như ngựa chết chữa thành ngựa sống, phất tay ra hiệu cho Lâm Thanh Vũ đi vào.

Lục Niệm Đào thấy Lâm Thanh Vũ đến gần Lục Kiều Tùng thì đứng cản đằng trước theo bản năng. Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nhìn ả, Lục Niệm Đào cắn môi, cuối cùng vẫn nhường đường cho y.
Lục Kiều Tùng nằm trên giường đã hấp hối sắp chết. Gã và Lục Vãn Thừa là anh em cùng cha khác mẹ, mặt mày cũng có một hai phần giống nhau. Nhưng tướng do tâm sinh, lúc Lục Vãn Thừa bệnh tình nguy kịch, dáng hình tiều tụy, trông vẫn đẹp mắt hơn Lục Kiều Tùng nhiều.

Lâm Thanh Vũ nhấc mí mắt Lục Kiều Tùng ra nhìn, lại bắt mạch cho hắn, nhàn nhạt nói: "Có thể bảo đảm giữ mạng."

Hai mắt Nam An Hầu sáng lên: "Thật sao?"

Lâm Thanh Vũ lại nói: "Nhưng sau này, sợ là gã không thể sinh con được."

Nam An Hầu như bị sét đánh, kinh ngạc: "Không thể sinh con là có ý gì?!"

"Nói ngắn gọn, liệt, đưa vào trong cung làm thái giám còn đỡ phải tịnh thân." Lâm Thanh Vũ hỏi: "Hầu gia, còn cứu không?"

Lục Niệm Đào vội vàng la lên: "Đương nhiên phải cứu! Giữ mạng trước đã rồi nói!"

Nam An Hầu nhắm mắt thở dài: "Cứu đi."
Vật lộn một phen trời cũng sắp sáng. Sau khi Lâm Thanh Vũ thi châm cho Lục Kiều Tùng xong đi ra, thấy Lục Vãn Thừa còn ngồi trên xe lăn chờ y, trên người được đắp một chiếc chăn mỏng, chờ đến buồn ngủ gà gật.

Lâm Thanh Vũ nâng hai má hắn lên: "Đi thôi."

Lục Vãn Thừa dụi mắt: "Xong rồi à?"

"Ừm."

Lục Vãn Thừa thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán y, hỏi: "Sao lại muốn cứu gã?"

"Ta đổi ý rồi." Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, "Nhìn gã sống tạm không bằng heo bằng chó còn thú vị hơn nhìn gã chết."

Lục Vãn Thừa cười: "Thật vậy."

Nam An Hầu phủ tai họa nối tiếp tai họa. Mấy ngày ngắn ngủi, tóc của Nam An Hầu cũng bạc ra. Ông ta không chịu nhìn Lục Kiều Tùng thêm lần nào nữa, chỉ coi như không có đứa con trai này. Sau khi Lương thị tỉnh lại, nghe nói con mình không thể giao hợp, sinh con, thì đổ bệnh, nằm liệt trên giường không dậy nỗi. Còn bản thân Lục Kiều Tùng thì suốt ngày tìm cái chết, thuốc cũng không uống, tinh thần và thân thể suy sụp, chỉ còn lại một mình Lục Niệm Đào ráng gượng chăm sóc mẫu thân và đệ đệ.
Lục Vãn Thừa ăn dưa xong thì nói: "Thanh Vũ, thuốc trợ hứng của anh lợi hại thật đấy. Ngày đó Lục Kiều Tùng say như gì mà anh còn làm gã lên được, bội phục bội phục."

Lâm Thanh Vũ: "Gã không uống rượu thì không sao, rượu vào ngược lại sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ dược tính trong cơ thể."

Lục Vãn Thừa hỏi: "Anh tự phối thuốc này à?"

"Ừm."

"Vậy thì hiểu ha." Lục Vãn Thừa như thuận miệng nói, "Có phải trước đó anh..."

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn: "Ngươi muốn hỏi cái gì."

"E hèm, tôi nghe nói, thiếu gia gia đình giàu có bình thường, mười lăm mười sáu tuổi đến tuổi hiểu chuyện, sẽ có nha hoàn hầu hạ trong phòng. Anh thích con gái nhỉ, vậy anh... éc... ai." Lục Vãn Thừa nói được một nửa thì nín, xua tay, "Được rồi được rồi, xem như tôi chưa nói."

Vẻ mặt Lục Vãn Thừa rối rắm làm cho Lâm Thanh Vũ muốn cười: "Không có."
Lục Vãn Thừa cong môi: "Không có?"

"Phụ thân ta chỉ có một mình mẫu thân ta, ta thấy vậy rất tốt, cho nên không muốn trong phòng mình không có người lộn xộn gì."

Lục Vãn Thừa rất là kính nể, vỗ vai Lâm Thanh Vũ: "Tư tưởng của anh thật tiến bộ, người anh em cứ giữ lấy, tương lai có triển vọng."

Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Vậy còn ngươi?"

"Tôi? Anh xem cái thần này của tôi, sao mà được chứ."

Lâm Thanh Vũ gật đầu, vẻ mặt có mấy phần không được tự nhiên.

"Đừng mắc cỡ mà Thanh Vũ, con trai thảo luận chuyện này với nhau rất là bình thường." Lục Vãn Thừa cười, "Đáng thương cho tôi này, phải làm một xử nam mà chết."

Lâm Thanh Vũ: "..."

"Anh nói xem đó là cảm giác gì," Lục Vãn Thừa có chút hiếu kỳ, "Sao bọn họ lại thích như vậy nhỉ, không mệt hay sao."

Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai."
"Vậy anh có muốn thử..."

Lâm Thanh Vũ lạnh giọng ngắt lời: "Không muốn, cút."

Nam An Hầu ra lệnh, nghiêm cấm nói việc xấu trong nhà ra ngoài, nhưng trên đời làm gì có tường nào không lọt gió, công tích vĩ đại của Lục Kiều Tùng được truyền ra, trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của vọng tộc trong kinh. Có người thổn thức, cũng có người chế giễu. Nam An Hầu ở trên triều muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ai mà ngờ nhà ông ta lại chướng khí mù mịt như thế, bây giờ ngay cả người nối dõi cũng không giữ được, gia nghiệp to lớn trăm năm sau này không biết giao cho ai.

Khi dòng chi bên Lục gia biết chuyện này, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tính toán. Dựa theo gia pháp tổ tông, mạch của Nam An Hầu đến đây xem như đứt, phải đưa con trai bên dòng chi qua kế thừa.
Nam An Hầu nhận được rất nhiều thư từ Lâm An, giận tím cả mặt. Hai đứa con trai của ông ta còn chưa chết đâu đấy, ông ta cũng chưa chết đâu, mấy người thân thích này sốt ruột như vậy, thật sự cho là ông ta tuyệt hậu rồi sao!

Sau khi hết giận, ông ta gọi Phan thị tới: "Có một chuyện vốn nên để Lương thị đi làm, nhưng tình hình Lương thị bây giờ nàng cũng biết, không dùng được nữa."

Phan thị nhận lệnh của Hầu gia thì do dự hồi lâu, mất mấy ngày mới tìm Lâm Thanh Vũ, đầu tiên là nói chuyện dòng chi Lục gia lên kinh thăm viếng một chuyến, nói là sắp đến trung thu, muốn đón tết đoàn viên, nhưng ý trong đó là gì người sáng suốt đều nhìn ra được.

"Lần này lên kinh là gia đình huynh trưởng của Hầu gia, nghe nói dẫn theo không ít người đến. Trung thu lần này, sợ là trong phủ sẽ náo nhiệt hẳn lên."
Lâm Thanh Vũ nói: "Chuyện lo liệu đãi khách, ngươi lo liệu được thì không cần hỏi ta."

"Hầu gia cũng nói như vậy." Phan thị cẩn thận nhìn mặt đoán ý, "Ông ấy nói, bây giờ ông ấy không muốn quản gì hết, chỉ muốn lưu hậu cho Lục gia."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày. Phan thị cảm thấy nét mặt này của y có mấy phần giống tiểu Hầu gia, không khỏi cảm thán vợ chồng ở cùng nhau, quả nhiên càng ngày càng có tướng phu thê.

Ánh mắt Lâm Thanh Vũ tràn đầy ý cười sâu xa: "Cho nên ngươi tới đây hỏi ta thuốc mang thai?"

Phan thị khẽ giật mình, sau đó đỏ mặt: "Thiếu, thiếu quân hiểu lầm rồi."

Lâm Thanh Vũ không quan tâm: "Chuyện này thì có sao. Ngươi chỉ mới ngoài ba mươi, Hầu gia cũng mới bốn mươi, chăm sóc thân thể cho tốt, không khó để có con."

Cuối cùng Phan thị nhịn không được phải nói thẳng: "Thiếu quân, ý của lão gia là, bây giờ thân thể của đại thiếu gia đã tốt hơn nhiều, có, có thể nạp thiếp."
Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình, sau thì cười lạnh: "Thứ cho ta nói thẳng, thay vì trông cậy vào hắn, không bằng Hầu gia tự mình cố gắng cho hắn thêm mấy đệ đệ muội muội."

Tác giả: Chúng ta thử nào, thử rồi thì không còn là trẻ nít nữa ~

Bình Luận (0)
Comment