Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 70

70. Chỉ là... ta không thích tuyết rơi.

Tiêu Giới chơi đến vui vẻ không chịu quay về. Hoan Đồng bưng bàn ghế và bếp lò tới: "Thiếu gia, ngài ngồi xuống chờ đi."

Lâm Thanh Vũ dặn: "Mang thêm cái ghế cho Hề quản gia."

"Phu nhân khách sáo rồi." Hề Dung cúi đầu xuống, "Hề Dung chẳng qua chỉ là một hạ nhân, sao có thể ngồi cùng phu nhân của tướng quân."

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm: "Điện hạ còn không xem Hề quản gia như hạ nhân, Hề quản gia cũng đừng treo hai chữ 'hạ nhân' bên miệng."

Dù cho trong lòng Hề Dung nghĩ như thế nào, ngoài mặt vẫn duy trì sự khiêm tốn: "Tính tình điện hạ là thế, ở trong phủ thường hay chơi với hạ nhân. Điện hạ không hiểu phép tắc, nhưng Hề Dung không dám không hiểu."

Lâm Thanh Vũ khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên mấy phần lạnh lùng: "Xem ra, dù ra sao Hề quản gia cũng không muốn uống chén trà này của ta."


"Phu nhân phong hoa tuyệt đại, không ai sánh bằng, người thô bỉ như tiểu nhân nào có phúc phận uống trà cùng phu nhân."

Lâm Thanh Vũ không miễn cưỡng nữa, bình tĩnh nói: "Tùy ngươi."

Hề Dung đứng sau lưng Lâm Thanh Vũ, yên lặng đánh giá vị mỹ nhân nổi tiếng kinh thành này. Dung mạo của Lâm Thanh Vũ không có gì để bắt bẻ, chỉ ngồi yên lặng phẩm trà, là có thể làm cho võ đài lạnh lẽo như biến thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Tuy nhiên, càng là mỹ nhân rung động lòng người thì càng nguy hiểm. Lần đầu Lâm Thanh Vũ gả cho Lục tiểu Hầu gia, lần hai gả cho Cố đại tướng quân, còn từng là cận thần của thiên tử, bây giờ thân không có chức quan còn có thể ra vào cung. Một người như vậy, sao có thể không có lòng dạ tâm cơ.

Lâm Thanh Vũ chú ý tới ánh mắt của Hề Dung, nói: "Hề quản gia không lo nhìn điện hạ, nhìn ta làm gì."


Hề Dung bị Lâm Thanh Vũ chọc thủng, vẫn bình tĩnh: "Tiểu nhân đang nhìn trà trong tay phu nhân. Vừa rồi điện hạ khen trà của quý phủ không dứt miệng, nói là còn ngon hơn trong cung. Không biết phu nhân có thể tiết lộ bí mật, để tiểu nhân được thêm kiến thức hay không."

Lâm Thanh Vũ để chén trà xuống: "Hề quản gia quả là nghĩ cho điện hạ mọi bề. Sau này điện hạ về đất phong, ngươi cũng phải đi theo hay sao?"

"Đó là đương nhiên."

"Ngươi cam tâm à?"

Đôi mắt phượng hẹp dài của Hề Dung hoảng sợ co rút lại: "Tiểu nhân không rõ ý của phu nhân."

Lâm Thanh Vũ bắt được chút thay đổi nho nhỏ trên mặt Hề Dung, khóe môi cong lên đầy ý vị: "Ở lại kinh thành, ở lại trong cung, Hề quản gia có thể làm thái giám chưởng ấn của Ti Lễ giám; Nhưng một khi ngươi đi theo điện hạ về đất phong, vĩnh viễn chỉ có thể làm một quản gia hoạn quan mà thôi."


Hai chữ 'hoạn quạn' đâm mạnh vào xương cốt của Hề Dung. Nhưng hắn bị đâm nhiều rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì đúng mực: "Chưởng ấn thái giám... Phu nhân có biết ý nghĩa của bốn chữ này không."

"Chưởng ấn thái giám của Ti Lễ giám, còn có danh xưng là 'nội tướng', là người có quyền thế đứng đầu nội cung. Ngươi nói xem điều này có nghĩa là gì."

Sắc mặt Hề Dung sầm xuống. Hắn trời sinh đã hơi nữ tính, phối với dáng vẻ âm u, Hoan Đồng đứng một bên nhìn thấy cũng lạnh cả sống lưng. "Phu nhân tướng quân nói những lời này, không sợ tiểu nhân hiểu lầm hay sao."

Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Vậy ngươi hiểu lầm à."

Nói chuyện với người thông minh chỉ cần đến chỗ là dừng. Hề Dung hiển nhiên cũng hiểu ý của y, nhưng lại trầm mặc không nói, vờ như không hiểu.
Phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của Lâm Thanh Vũ, mặc dù Cố Phù Châu và Tiêu Giới có giao tình, nhưng chỉ có thể nói là quen biết hời hợt. Hề Dung và y, lại càng chỉ mới gặp nhau hai lần. Bây giờ cùng mưu tính chuyện lớn, giống như Cố Phù Châu nói, quả thật là quá sớm. Lâm Thanh Vũ nói những lời này chẳng qua chỉ để thăm dò, sự trầm mặc của Hề Dung đã cho y đáp án.

Nếu Hề Dung không tín nhiệm y, vậy trước hết cho hắn nếm chút ngon ngọt là được.

"Nhân tiện, điện hạ đã dọn ra khỏi cung, tự lập phủ đệ, nhưng vẫn chỉ là 'Tứ hoàng tử'. Ta nhớ khi Thánh thượng còn làm Thái tử, mấy huynh đệ của lão cũng được phong thân vương trước. Sau khi Thánh thượng vào chỗ, những Vương gia này mới lần lượt trở về đất phong." Lâm Thanh Vũ nói, "Thánh thượng trăm công ngàn việc, lại đang bệnh, sợ là quên mất chuyện này. Nếu có người nhắc thì quá tốt."
Mẹ ruột của Tiêu Giới chỉ là một cung nữ trong cung, được Hoàng đế sủng hạnh một đêm thì sinh ra Tiêu Giới. Hoàng đế vốn không quá thích đứa con trai này, văn thao võ lược Tiêu Giới cũng không giỏi hơn người khác. Bình thường Hoàng đế rất ít khi nhắc đến hắn. Những đại thần khác cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đi nhắc Hoàng đế chuyện tước vị của hắn, lỡ đâu chọc cho Thái tử không vui, thì cái được không bù được cái mất. Kết quả là, chuyện phong vương của Tiêu Giới bị trì hoãn đến giờ, cũng trở thành mối tâm sự của Hề Dung.

Hề Dung cũng muốn dùng chuyện này để xem vợ chồng tướng quân có thực lực thế nào: "Ta cũng ngóng trông điện hạ sớm ngày được phong vương." Sau khi đáp lời thẳng thừng, hắn cũng nói thêm một câu, "Cũng muốn rời khỏi kinh thành đầy thị phi càng sớm càng tốt."
Lúc hai người nói chuyện, Tiêu Giới đã đi được một vòng, đang quay về với Cố Phù Châu. Lâm Thanh Vũ đưa cho Cố Phù Châu chén trà đã được chuẩn bị trước: "Tướng quân, mời dùng."

Cố Phù Châu mỉm cười: "Đa tạ phu nhân."

Ở bên kia, Tiêu Giới vui vẻ chia sẻ cảm nhận cưỡi hãn huyết bảo mã của mình với Hề Dung: "Tiểu Bạch nhìn mạnh mẽ, nhưng lại rất ngoan ngoãn với Cố đại tướng quân. Đại tướng quân bảo nó chạy đi đâu thì nó chạy đi đó, bảo nhanh sẽ nhanh, bảo chậm sẽ chậm."

Hề Dung: "Ngựa bình thường cũng làm được."

"Không giống mà." Tiêu Giới xua tay, nghiêm túc giải thích, "Ta cảm nhận được rõ sự khác biệt. Ài, không biết diễn tả thế nào..."

Hề Dung lại cười nói: "Thương và ngựa xem hết cả rồi, không còn sớm nữa, điện hạ nên về phủ."

Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu đưa hai người rời phủ. Tiêu Giới lên xe ngựa trước, Hề Dùng dừng lại bày tỏ xin lỗi khi không mời mà đến với họ lần nữa, còn cảm ơn họ hiếu khách, cuối cùng nói: "Vậy bọn ta cáo từ trước."
"Chờ đã."Lâm Thanh Vũ gọi hắn lại, "Về ta sẽ viết bí quyết của nước trà, lần sau giao cho Hề quản gia. Được không?"

Hề Dung khom người chắp tay: "Làm phiền phu nhân."

Xe ngựa vừa đi, Cố Phù Châu đã xoa mặt than thở: "Giả mặt đơ sao cũng mệt dữ vậy."

Lâm Thanh Vũ xoay người vào phủ: "Có chuyện nào huynh làm mà không thấy mệt à?"

"Ngủ." Cố Phù Châu đi theo sau Lâm Thanh Vũ, tay như tùy ý khoác lên vai y, "Em với Hề Dung nói chuyện thế nào?"

"Huynh nói đúng, hắn là người có dã tâm."

Cố Phù Châu cười: "Làm sao ta sai được. Ta là người đọc hết quyển sách mà."

"Hay lắm." Lâm Thanh Vũ khen hai câu có lệ, "Mà có vẻ hắn rất để ý khiếm khuyết trên người mình. Cũng có thể hiểu được, người mình thích ngây ngô trước mặt cả ngày, còn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta lấy vợ sinh con. Đổi lại là ta..."
"Chờ đã." Cố Phù Châu nhíu mày, "Người mình thích? Em đang nói ai."

"Đương nhiên là Tiêu Giới."

Cố Phù Châu sửng sốt: "Sao em lại cảm thấy Hề Dung thích Tiêu Giới?"

Lâm Thanh Vũ không hiểu: "Không phải huynh viết à? Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức, Tiêu Giới là Hề Dung."

"Ta còn viết Tiêu Ly và Hoàng hậu đấy, đừng bảo là em cho rằng đôi mẹ con ruột này có gì đi." Cố Phù Châu chậc chậc, "Nhìn không ra luôn đó nha thầy lang Lâm, không ngờ mức độ tiếp nhận của em cao như vậy! Xấu hổ quá, xấu hổ quá!"

Khó được khi Lâm Thanh Vũ nghẹn lời. Bị Cố Phù Châu nói thế này, cứ như tư tưởng của y rất là bẩn thỉu. "Không phải thích, vậy thì là quan hệ gì." Y lành lạnh nói, "Huynh đừng nói với ta, Hề Dung chỉ là cúi đầu áp tai, trung tâm nghe lời Tiêu Giới."

Cố Phù Châu nói: "Trước khi bị Hoàng đế say rượu sủng hạnh, mẹ của Tiêu Giới từng tư thông với một thị vệ, cũng ám kết châu thai. Hành cung ít người, cũng không có chủ tử nào đứng đắn, cung nữ kia che đậy bảy tám tháng, thành công sinh được một bé trai."
Lâm Thanh Vũ kinh ngạc: "Huynh nói là... Tiêu Giới và Hề Dung, là huynh đệ cùng mẹ khác cha?"

Cố Phù Châu gật đầu: "Cung nữ sinh Hề Dung ra, rồi sai người đưa hắn ra khỏi cung, giao cho họ hàng xa nuôi dưỡng. Họ hàng nuôi Hề Dung tới chín tuổi lại đưa hắn về trong cung. Sau khi Hề Dung tịnh thân thì trở thành tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Giới. Chẳng qua, hai người đó dù sao cũng chỉ là vai phụ, sách không đề cập đến nhiều lắm. Đến cùng thì Hề Dung đối đãi với Tiêu Giới ra sao, cũng chỉ có mình hắn biết."

"Vậy Hề Dung có biết thân phận của mình không?"

"Biết. Chính bởi vì biết, hắn mới bảo vệ che chở cho Tiêu Giới. Che chở riết thì có dã tâm. Dựa vào đâu cùng là một mẹ sinh ra, có người là hoàng tử, có người lại là thái giám. Nếu một ngày em trai hoàng tử của hắn leo lên hoàng vị, vậy chẳng phải hắn sẽ là hoàng huynh của vua một nước hay sao." Nói đến đây, Cố Phù Châu cho rằng có một số việc nhất định phải nói sớm cho Lâm Thanh Vũ biết. "Thanh Vũ, kết cục trong "Không hiểu được người", Hề Dung bảo vệ Tiêu Giới, cuối cùng đi về đất phong với hắn. Trước đó ta đã nói với em, Hề Dung là người thông minh, sẽ không dễ dàng để người khác kiểm soát. Một quốc quân không có lòng có dạ, lại thêm một hoạn quan khát vọng quyền thế, hai người còn có quan hệ anh em, đó không phải là chuyện gì tốt."
Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu muốn bày tỏ điều gì. Y nói: "Vậy trong sách gốc, Tiêu Tranh là Hoàng đế tốt hay sao?"

Cố Phù Châu cười châm chọc: "Tác giả không viết chi tiết, chỉ viết sơ sơ, nói sau khi Tiêu Tranh phong Thẩm Hoài Thức làm Hoàng hậu, vận mệnh Đại Du hưng thịnh, vạn nước đến bái. Thanh Vũ, nếu em là người lòng mang thiên hạ, thì nên bỏ qua cho gã đi, miễn cho làm hại đến vận mệnh quốc gia."

Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Theo lời huynh nói, vậy Kinh Kha không nên đi hành thích Tần Vương, đỡ cho Đại Tần không trễ việc thống nhất thiên hạ?"

Cố Phù Châu nhướng mày: "Ta không nói vậy."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Nếu ta thật sự có thể nâng đỡ Tiêu Giới lên thượng vị, đương nhiên cũng sẽ trông chừng hai huynh đệ bọn họ. Nếu không chịu nghe lời, thì đổi một người khác nghe lời là được. Họ Tiêu, cũng không phải chỉ có mình Tiêu Giới."
"Vậy không bằng em tự mình đăng cơ xưng đế." Cố Phù Châu lo lắng nói: "Có câu thế nào ấy nhỉ, vương hầu tướng lĩnh chẳng lẽ sinh ra đã cao quý?"

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu liếc mắt, giữa hai mày tản ra nét sắc bén: "Làm Hoàng đế, thì khi làm chuyện xấu sẽ không còn kɦoáı ƈảʍ nữa - Chán lắm."

Lâm Thanh Vũ quay về thư phòng, gọi Hoan Đồng tới: "Đưa danh thiếp đến Nam An Hầu phủ, nói ngày giỗ của Lục tiểu Hầu gia sắp tới, ta muốn đến thắp cho hắn nén nhang."

Hoan Đồng sững sờ: "Tiểu Hầu gia đã đi một năm rồi sao."

"Ừm."

Hoan Đồng nói một cách mất mát: "Thời gian trôi nhanh quá à."

Ngoài Lâm Thanh Vũ, Hoa Lộ vẫn luôn nhớ ngày giỗ của Lục Vãn Thừa, đã chuẩn bị đồ tế phong phú từ sớm. Lúc nàng chuẩn bị hoa quả, vừa hay bị Cố Phù Châu nhìn thấy. Cố Phù Châu thấy nhiều đồ, còn tưởng sắp có khách đến phủ.
Hoa Lộ không chắc mình có nên nói chuyện ngày giỗ của tiểu Hầu gia cho tướng quân biết hay không, ấp úng nhìn Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Huynh quên rồi à."

Cố Phù Châu nói: "Ta quên gì?"

Lâm Thanh Vũ chần chờ: "Không có gì."

Khoảng thời gian cuối cùng của Lục Vãn Thừa rất vất vả. Hắn bệnh đến mơ hồ, đương nhiên không biết ngày giờ. Dù là nửa ngày hồi quang phản chiếu, cũng... không nhìn thấy gì.

Cố Phù Châu không nhớ cũng tốt, đây không phải là chuyện làm người ta vui vẻ.

Một ngày trước ngày giỗ của Lục Vãn Thừa, kinh thành rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Tuyết rơi lớn đến mức rơi thành từng mảng, chỉ mới nửa ngày, trong sân đã phủ đầy tuyết trắng.

Sau khi Cố Phù Châu hạ triều thì quay về phủ, quan phục còn chưa kịp cởi đã đến thư phòng tìm Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, tuyết bên ngoài rơi dày lắm, chúng ta đi đắp người tuyết đi."
Lâm Thanh Vũ không hào hứng: "Cũng không phải lần đầu có tuyết, đắp người tuyết gì chứ."

"Ở quê ta gần như không có tuyết, với ta mà nói, tuyết rơi mà không đắp người tuyết thì sống phí quá." Cố Phù Châu duỗi tay che trước mặt Lâm Thanh Vũ, không cho y đọc sách, "Đi thôi Thanh Vũ, hôm nay chơi với phu quân của em chút đi mà, nhé?"

"Để Hoan Đồng chơi với huynh đi."

Cố Phù Châu bị đuổi cũng không đi: "Thầy lang Lâm lạnh nhạt quá đi à, xảy ra chuyện gì hở?"

Lâm Thanh Vũ dừng lại: "Không có."

Cố Phù Châu có chút lo lắng hỏi: "Ta phiền đến em à? Vậy ta đi nhé?"

Lâm Thanh Vũ giật mình, cố gắng cười: "Sao huynh lại phiền đến ta chứ. Chỉ là... ta không thích tuyết rơi."

Cố Phù Châu như có điều suy nghĩ: "Em là vì ta..."

Lâm Thanh Vũ ngắt lời hắn: "Trời có tuyết, những loại thuốc ta phơi không biết đến chừng nào mới khô. Với thầy thuốc mà nói, ngày mưa ngày tuyết không bằng ngày nắng."
Cố Phù Châu không ép y, cũng không đi tìm Hoan Đồng đắp người tuyết. Hắn lấy một cuốn truyện từ trong giá sách, lặng lẽ ngồi xem sách với Lâm Thanh Vũ.

Tuyết rơi từ sáng đến tối, chăn bông cũng như kết một lớp sương. Có lẽ là vì quá lạnh, Lâm Thanh Vũ mãi vẫn không buồn ngủ. Vất vả thiếp đi, nửa đêm lại bừng tỉnh khỏi mộng.

Trong phòng không đốt đèn, nhờ ánh trăng màu tuyết có thể lờ mờ nhìn thấy đồ đạc. Tim Lâm Thanh Vũ đập như trống, chân trần rời giường, nhìn lên giường trên.

- giường trên không có ai.

Chân tay Lâm Thanh Vũ lạnh toát, cảnh tượng trong mơ đan xen với hiện thực. Y đứng trước giường, ép bản thân phải tỉnh táo lại, tự nhủ hết lần này đến lần khác đây chỉ là mơ, nhưng cơ thể y vẫn không tự chủ cứng đơ tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng mở cửa kẽo kẹt, Lâm Thanh Vũ chợt xoay người, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

"Thanh Vũ?" Cố Phù Châu kinh ngạc nói, "Sao em cũng tỉnh rồi."

Lâm Thanh Vũ mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Cố Phù Châu dùng mồi lửa thắp đèn, đối diện với ánh mắt của Lâm Thanh Vũ, hắn biến sắc, bước nhanh đến trước mặt y: "Sao vậy?"

"Huynh đi đâu." Lâm Thanh Vũ ép mình lên tiếng, lúc này mới phát hiện giọng mình trầm khàn đến sợ.

"Nửa đêm ta đói quá nên tỉnh giấc, thế là ra ngoài nói Hoa Lộ làm cho ta bát mì." Cố Phù Châu nâng gương mặt y lên, "Sao mắt em đỏ vậy, là giận ta ăn mì một mình, rồi giận muốn khóc hở?"

Lòng bàn tay Cố Phù Châu ấm áp, làm cho đôi mắt của Lâm Thanh Vũ càng chua xót hơn. Lâm Thanh Vũ lắc đầu, rũ mi, nhẹ giọng nói: "Ta muốn... xem xem huynh còn ở đây không."
Cố Phù Châu yên lặng, rồi chợt bế y lên đi về giường. Sau đó, hắn để y lên giường.

Lâm Thanh Vũ ngây ngẩn, cảm thấy tình cảnh này như đã từng quen, y chợt có ảo giác mình vẫn còn trong mộng.

Cố Phù Châu quỳ gối trước giường, ngước nhìn y: "Ngày ta chết, trời cũng rơi tuyết, đúng không."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Không phải huynh đã nhìn thấy rồi hay sao."

Cố Phù Châu cười: "Ừm, ta thấy rồi."

Hơi thở của Lâm Thanh Vũ như cứng lại, cắn răng nói: "... Đồ lừa đảo."

Cố Phù Châu từ chối cho ý kiến: "Đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, không phải bây giờ ta vẫn ổn đây sao."

"Ta không thường nghĩ tới." Lâm Thanh Vũ do dự, nói lời trong lòng mình, "Ta... hơi sợ."

Y chưa bao giờ thể hiện sự yếu ớt của mình trước mặt người khác, cho dù là trước mặt Lục Vãn Thừa hay là Cố Phù Châu. Thì đây cũng là lần đầu tiên.
"Đừng sợ đừng sợ. Em ngẫm lại xem, lần này ta dùng thân thể của Cố đại tướng quân. Cố đại tướng quân khỏe mạnh thế này, chắc chắn sẽ không bệnh chết giống lần trước. Bây giờ ta cũng không lên chiến trường - Dù có lên, cũng chỉ đề xuất vài ý tưởng ngu ngốc trên giấy, vậy là không chết trận." Cố Phù Châu cười, mặc dù bề ngoài là đàn ông ba mươi tuổi, nhưng nụ cười vẫn rực rỡ như ngày nắng, "Cho nên, ta vẫn sẽ luôn ở đây."

Nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn không yên lòng: "Thật không."

"Thật, ta thề - Ta viết giấy đảm bảo cho em nhé?" Cố Phù Châu nói, còn thật sự đi qua bàn bắt đầu viết. Viết xong hắn lại cười, " Nhưng dù sao thì ta cũng lớn hơn em mười hai tuổi, tính ra năm mươi năm sau em còn phải tiễn tôi đi."

Lâm Thanh Vũ quay đầu, nhẹ giọng cười.

Cố Phù Châu nghe tiếng cười, ngước mắt nhìn.
Đại mỹ nhân tàn nhẫn độc ác ngồi trên giường, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nơi đáy mắt là vùng hồ sâu thẳm, dịu dàng nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment