Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 82

82. Thay đổi trữ quân.

Phía tây kinh thành có một căn nhà nhỏ, cách phố Vĩnh Hưng phồn hoa nhất chỉ một con phố. Vừa qua giờ tý (11-1h am), một chiếc kiệu liễn dừng ở trước cửa nhà. Một người đàn ông mặc đồ thị vệ vén màn kiệu lên, đỡ người ngồi bên trong xuống: "Thái tử điện hạ."

Tiêu Tranh ho khan hai tiếng, hỏi: "Đã tra rõ chưa?"

"Vâng, điện hạ. Vị nữ sử Thượng Nghi cục trước kia đang ở đây."

Tiêu Tranh nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt tối dần: "Đi vào thôi."

Đã sớm qua giờ giới nghiêm ban đêm, giờ phút này gia đình bình thường đang yên giấc ngủ. Trăng mờ gió nổi, trong phòng có ánh sáng yếu ớt, hắt lên cửa sổ một bóng dáng mỏng manh, có vẻ đã chờ Tiêu Tranh từ lâu.

Lý trí nói cho Tiêu Tranh hay, đây có thể là bẫy. Nhưng bây giờ, gã căn bản không quan tâm được thứ gì khác. Cho dù là bẫy, vì manh mối của Thẩm Hoài Thức, gã cũng nhất định phải nhảy vào trong. Cũng may tối nay gã mang theo một đám thị vệ, người trong phòng muốn hành thích gã thì cũng khó như lên trời, gã không có gì phải lo lắng.


Tiêu Tranh ra hiệu cho thị vệ mở cửa. Hai thị vệ một tay siết cán đao, một tay đẩy cửa. Trong yên tĩnh, tiếng cọt kẹt mở cửa rất chói tai.

Chỉ thấy một nam tử mặc bạch y đứng ngược sáng trong phòng, dung mạo tuấn mỹ, khí chất trong trẻo như băng ngọc. Y chắp tay thi lễ với Tiêu Tranh: "Điện hạ."

Đôi mắt Tiêu Tranh sâu thẳm: "Khục... là ngươi, Lâm Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười, nói châm chọc: "Sao điện hạ không gọi ta là 'Tiểu Thanh Vũ' nữa."

Tiêu Tranh vung tay lên: "Tất cả các ngươi lui ra đi."

Một thị vệ chần chừ: "Điện hạ..."

Không biết là do một kiếm kia của Thẩm Hoài Thức lưu lại bệnh tật, hay là vì nghe được giọng điệu trào phúng của Lâm Thanh Vũ, sắc mặt Tiêu Tranh vô cùng tái nhợt, nhưng lại không quên phóng khoáng cong môi: "Người này chẳng qua chỉ là một đại phu trói gà không chặt, chẳng lẽ còn có thể cho cô thêm một kiếm? Các ngươi chờ bên ngoài là được."


Sau khi thị vệ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Tranh và Lâm Thanh Vũ. Tiêu Tranh nhìn thẳng vào mặt Lâm Thanh Vũ, lúc trước gã còn từng bị cám dỗ vì mặt mũi Lâm Thanh Vũ tương tự với Tĩnh Thuần, nhưng bây giờ gã chỉ cảm thấy mình thật nực cười.

Nam tử trước mặt tâm cơ thâm trầm, âm hiểm độc ác, dưới gương mặt phong hoa tuyệt đại kia ẩn giấu bao nhiêu là mưu cầu tính toán. Bây giờ Lâm Thanh Vũ xuất hiện ở đây, phải chăng đã nói rõ y là người đẩy tay đằng sau tất cả những điều này.

Loại người này, sao có thể giống với Tĩnh Thuần.

Lâm Thanh Vũ nói: "Dường như điện hạ có chuyện muốn hỏi ta."

Tiêu Tranh gằn từng chữ: "Sợi dây lưng ngọc bội Ô Nhã lấy, không phải của Tĩnh Thuần."

Dây này có tổng cộng ba sợi, một cái của gã, hai cái còn lại đưa cho Thẩm Hoài Thức và Tĩnh Thuần, đây là minh chứng cho tình bạn thời thơ ấu của họ.


Họ gặp nhau ở chùa Trường Sinh, một hoàng tử thân phận quý giá, một thị vệ của tổ chức ám vệ, một tiểu hòa thượng không cha không mẹ. Tính cách ba người rất khác nhau - Hoàng tử cậy tài khinh người, thị vệ trung hậu trung thực, tiểu hòa thượng hồn nhiên ngây thơ. Thân phận của họ khác nhau, vốn không nên kết giao mật thiết, mẫu phi cũng dạy bảo gã, sau này gã phải làm Thái tử, làm Hoàng đế, Hoàng đế không cần bạn bè. Nhưng khi đó gã quá nhỏ, tóc còn để chỏm, dù cho có là ông cụ non thì chung quy vẫn một đứa trẻ.

Khoảng thời gian lúc bé sống ở chùa Trường Sinh tránh bệnh kia, là khoảng thời gian thoải mái thư thái nhất trong cuộc đời của gã. Gã không cần phải lục đục với anh em khác mẹ, không cần phải đoan trang cẩn thận trước mặt mẹ cả, cũng không cần phải tốn tâm tốn sức để làm hài lòng phụ hoàng. Gã chỉ muốn giống như con nhà thường dân, có hai người bạn tốt chơi thân với nhau.
Sau khi hết bệnh, gã và Thẩm Hoài Thức chia tay với Tĩnh Thuần, trở về cung. Thân là hoàng tử, gã không thể rời cung, nhưng Thẩm Hoài Thức có thể. Mỗi lần hắn xuất cung đều sẽ đến chùa Trường Sinh thăm Tĩnh Thuần, có khi về còn mang theo thư Tĩnh Thuần viết cho gã. Cho đến một ngày, Thẩm Hoài Thức không tìm được Tĩnh Thuần trong chùa Trường Sinh nữa, đến khi nghe ngóng mới biết Tĩnh Thuần được cha mẹ ruột tìm thấy, đón về nhà.

Biển người rộng lớn, hai đứa trẻ nhỏ tuổi muốn tìm Tĩnh Thuần cũng không phải chuyện dễ. Gã và Thẩm Hoài Thức cũng không ngờ rằng, lần tiếp theo nhìn thấy Tĩnh Thuần lại là ở trong cung.

Một nhóm tiểu thái giám đứng xếp hàng bên ngoài Ti Lễ giám, chờ lão thái giám tịnh thân cho họ. Khi Thẩm Hoài Thức đi ngang qua, nghe được một tiếng khóc quen thuộc, dừng lại nhìn thì thấy hảo hữu của mình và điện hạ bận đồ rách rưới, nước mắt đầy mặt, mũi cũng đỏ bừng lên vì khóc.
Thẩm Hoài Thức cứu Tĩnh Thuần, mang hắn đến gặp Tiêu Tranh. Quy củ trong cung nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể chứa người lai lịch không rõ ràng. Tiêu Tranh muốn đưa Tĩnh Thuần ra cung, Tĩnh Thuần lại vùi mặt trong lòng Thẩm Hoài Thức, khóc đến thở không ra hơi, nói không muốn ra cung, càng không muốn về nhà bị cha mình đánh đập. Hắn muốn ở trong cung, ở chung với hai người bạn của mình.

Thái giám thường cách một khoảng thời gian sẽ nghiệm thân một lần, Tĩnh Thuần thoát được bây giờ, không thoát được một đời. Hai người không nỡ để Tĩnh Thuần tịnh thân, Tiêu Tranh đành dùng một số cách, để Tĩnh Thuần thay thế một cung nữ đột nhiên bị bệnh mà chết. Tiêu Tranh nhỏ tuổi không biết những gì gã làm đã chôn xuống bao nhiêu tai họa trong tương lai, thậm chí còn tự mãn về sự sắp xếp kín đáo của mình.
Kể từ đó, tình bạn của ba người họ vẫn được tiếp tục trong cung cấm, một năm rồi một năm, lặng lẽ thoi đưa, dần dần biến chất.

Sau khi lớn lên, gã vì vị trí Thái tử, có thể nói là không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Một tộc Thiên Ngục môn trung thành tận tâm với gã, gã nói vứt là vứt. Nhưng mà, chỉ có tình nghĩa ngày bé kia, gã làm sao cũng không dứt bỏ được.

Vì Thiên Ngục môn trung tâm với gã, phụ hoàng muốn diệt cả nhà Thiên Ngục môn, gã lên kế hoạch cho mọi việc, dù cho cuối cùng mềm lòng do dự vì Thẩm Hoài Thức, nhưng cũng không ngăn cản mọi chuyện phát sinh. May mắn thay, gã cứu được Thẩm Hoài Thức. Nhưng cũng vì sự nhẹ dạ do dự của gã, phụ hoàng bất mãn, đến nỗi khi Tĩnh Thuần được Bắc Cảnh vương cầu hôn, gã cũng không làm được bất cứ chuyện gì.
Gã đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu gã không giữ mạng của Thẩm Hoài Thức, liệu có phải gã đã có thể giữ Tĩnh Thuần bên cạnh mình hay không.

Kỳ lạ là, gã nghĩ thì nghĩ, nhưng gã chưa từng hối hận về quyết định của mình.

Đêm trước ngày Tĩnh Thuần xuất giá, ba người bí mật gặp nhau. Tĩnh Thuần rưng rưng ôm gã và Thẩm Hoài Thức. Tay siết chặt sợi dây tượng trưng cho tình bạn thời ấu thơ, nói hắn sẽ tự sát trước khi Bắc Cảnh vương phát hiện hắn là nam nhi, thậm chí ngay cả thi thể cũng không để lại Bắc Cảnh. Như vậy sẽ không liên lụy đến bọn họ, Đại Du và Bắc Cảnh sẽ không vì hắn mà khai chiến.

Ngày Tĩnh Thuần xuất giá, gã tận mắt nhìn Tĩnh Thuần mang theo sợi dây lưng ngọc bội kia gả đến Bắc Cảnh xa xôi. Sau đó, từ Thiên Cơ doanh gã biết được, Tĩnh Thuần sống ở Bắc Cảnh rất tốt, Bắc Cảnh vương yêu thương hắn mọi bề. Gã không biết Tĩnh Thuần đã bại lộ thân phận hay chưa, chuyện này trở thành tảng đá nặng có thể đè áp gã bất cứ lúc nào. Chỉ khi gã đăng cơ càng sớm càng tốt, mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ Thẩm Hoài Thức nếu ngày sau có xảy ra chuyện gì.
Sợi dây lưng ngọc bội Ô Nhã lấy ra không phải của Tĩnh Thuần, cũng không phải của gã, vậy nó chỉ có thể là của Thẩm Hoài Thức. Sau khi Tĩnh Thuần đi, Thẩm Hoài Thức độc lai độc vãng, cắm đầu làm việc cho gã, Lâm Thanh Vũ là người duy nhất từng tiếp xúc với hắn.

Lâm Thanh Vũ... biết nơi ở của Thẩm Hoài Thức.

Hai mắt Tiêu Tranh sáng rực, như muốn nhìn thấu người trước mắt: "Hắn ở đâu."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu: "Ta không biết."

"Nói dối!" Tiêu Tranh thở dồn dập, "Nếu ngươi không gặp hắn, thì làm sao tìm được sợi dây lưng ngọc bội này?"

"Điện hạ đang nói gì vậy." Lâm Thanh Vũ nói, "Sợi dây lưng ngọc bội kia, là do Ô Nhã tìm được trong phòng sau khi Tĩnh Thuần quận chúa xuất giá."

Tiêu Tranh nở nụ cười nham hiểm: "Ngươi gạt được người khác, nhưng không gạt được cô. Sợi dây lưng ngọc bội của Tĩnh Thuần đã được hắn mang theo đến Bắc Cảnh. Dù cho ngươi có bản lĩnh ngất trời cũng không thể lấy được. Cái ngươi đưa cho Ô Nhã, là của Thẩm Hoài Thức."
Lâm Thanh Vũ cũng nở nụ cười: "Điện hạ nói chắc chắn như thế, vậy tại sao không nói với Hoàng thượng để trị ta tội khi quân."

Tiêu Tranh nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Thanh Vũ....!"

Dung mạo của Lâm Thanh Vũ rực rỡ, nhưng y nở nụ cười lại mang theo cảm giác quỷ quyệt khó tả: "Đúng rồi, dù sao Trần quý phi... À không, bây giờ phải gọi bà ta là Trần thị. Trần thị đã nhận tôi, luôn miệng nói việc này do một tay bà ta gây nên, điện hạ không hề biết gì. Nếu ngươi đến trước mặt Thánh thượng vạch trần ta, bại lộ mình là người biết chuyện, vậy chẳng phải lãng phí một phen khổ tâm của Trần thị hay sao."

Trong miệng Tiêu Tranh đầy mùi máu, hận không thể thiên đao vạn quả, nghiền xương mỹ nhân rắn rết này thành trăm mảnh. Bờ môi trắng bệch của gã cũng trở nên đỏ hồng, lạnh giọng nói: "Cô hỏi ngươi lần nữa - đến cùng thì Thẩm Hoài Thức đang ở đâu."
"Ta cũng trả lời điện hạ một lần nữa, điện hạ nghe cho kỹ." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta không biết hắn ở đâu. Còn sợi dây lưng ngọc bội này, là hắn nhờ người khác mang đến cho ta."

Lồng ngực Tiêu Tranh phập phồng kịch liệt: "Không thể!"

"Sao lại không thể." Lâm Thanh Vũ bước lên trước một bước, bức ép gã, "Điện hạ cho rằng ta biết được sự thật năm đó thế nào? Một kiếm của Thẩm Hoài Thức không lấy được mạng ngươi, cũng không đoạt được vị trí Thái tử này của ngươi, nên chỉ có thể nghĩ cách khác, đúng không."

"Câm miệng!" Tiêu Tranh ho sù sụ kịch liệt, hai mắt đỏ ngầu, "Cho dù Thẩm Hoài Thức có hận ta thế nào, cũng không thể thực sự muốn lấy mạng ta!"

Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả thân phận tôn quý của mình Tiêu Tranh cũng quên mất, cách mất kiểm soát cũng không còn bao xa.
Lâm Thanh Vũ "ha" lên cười lạnh. Một kiếm ngày đó của Thẩm Hoài Thức không lấy được mạng của Tiêu Tranh, là thất thủ, hay là mềm lòng, có vẻ như đã có đáp án.

"Sợi dây lưng ngọc bội này quả thật là do Thẩm thị vệ tự nguyện giao cho ta. Thân thủ của Thẩm thị vệ bất phàm, giỏi ẩn nấp, ngay cả Thiên Cơ doanh cũng không tìm được tung tích của hắn, kẻ hèn ta đây chỉ là một đại phu trói gà không chặt, sao có thể ép buộc hắn." Lâm Thanh Vũ dùng cặp mắt tương tự Tĩnh Thuần, lạnh lùng nhìn 'nhân vật chính' có vầng sáng, "Ngươi nói hắn không thể thực sự lấy mạng của ngươi, nhưng ngươi lại vì một kiếm của hắn trở thành bộ dạng ốm yếu, còn không bằng Lục tiểu Hầu gia năm đó, rốt cục thì đây là mềm lòng, hay là lòng dạ độc ác?"

Tiêu Tranh trừng to hai mắt, gương mặt tuấn mỹ phong lưu ngày xưa nay lại cực kỳ dữ tợn, phụ bạc ngã ngớn trong mắt xưa kia nay chỉ còn lại yêu hận tình thù mãnh liệt.
Lâm Thanh Vũ nở nụ cười: "Có lẽ, hắn thật sự không muốn gϊếŧ ngươi. Ngươi cứu hắn, nhưng cả nhà Thiên Ngục môn của hắn cũng vì ngươi mà chết. Kể từ khi ngươi cứu hắn, ngươi có đối xử tử tế với hắn không? Ngươi xem hắn như cấm luyến, làm nhục hắn trên giường không chút kiêng kỵ. Hắn xuống giường còn phải bán mạng cho ngươi, vô số vết thương to nhỏ trên người đều vì ngươi mà chịu, còn mấy lần suýt nữa mất mạng. Một kiếm gϊếŧ ngươi thì có là gì, nhìn ngươi chịu mọi tra tấn, bị phản bội, bị Hoàng đế vứt bỏ, bị Đại vứt bỏ, biến thành cỏ rác, chẳng phải sẽ càng khoái chí hơn hay sao?!"

Tiêu Tranh không tự chủ được lui bước, dựa vào cột trong phòng, môi run rẩy, ngơ ngác: "Không... sẽ không..."

"Sự thật thế nào, ta đã nói hết cho điện hạ rồi." Lâm Thanh Vũ bình tĩnh, "Điện hạ tin hay là, là do điện hạ lựa chọn."
Sắc mặt của Tiêu Tranh trở nên tím tái, gã giương mắt nhìn nốt ruồi bên khóe mắt của Lâm Thanh Vũ, ọc một tiếng, khóe môi trào máu. "Người, ngươi đâu..." Máu tràn không ngừng ra khỏi miệng gã, thấm ướt con trăn bốn móng trên ngực áo, "Người đầu!"

Thị vệ chờ ngoài cửa nghe thấy tiếng động, xông vào ngay lập tức: "Điện hạ!"

Hai người một trái một phải đỡ Tiêu Tranh. Người thứ ba rút kiếm gác lên đầu vai của Lâm Thanh Vũ: "Thích khách to gan, ngươi đã làm gì điện hạ!"

Lâm Thanh Vũ nhìn Tiêu Tranh từ trên xuống: "Nếu ngươi làm tổn thương ta dù chỉ một chút, đời này cũng đừng mong gặp lại hắn."

Tiêu Tranh nhắm nghiền hai mắt: "... Hồi cung."

Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Điện hạ đi thong thả, thứ cho không thể tiễn xa."

Đã qua canh ba, Cố Phù Châu lặng lẽ chờ ở phòng bên cạnh, nghe hết vỡ tuồng này. Hắn biết tối nay chỉ có đấu văn không có đấu võ, nhưng vì để đề phòng lỡ như, hắn vẫn mang theo thân tín bao vây quanh tòa dinh thự này.
Lúc thị vệ xông vào, hắn vẫn có chút bất an. Nhưng vợ hắn không hổ là vợ hắn, nói hai ba câu đã có thể toàn thân trở ra.

Lâm Thanh Vũ đẩy cửa nhà kế bên, Cố Phù Châu ngáp dài chào: "Xong việc chưa?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Tiêu Tranh nôn ra máu."

Ói máu hẳn là một vấn đề nghiêm trọng. Năm đó sau khi hắn bắt đầu nôn ra máu, cơ thể suy kiệt nhanh chóng, không được mấy tháng đã chết trước mặt của Lâm Thanh Vũ.

Cố Phù Châu cởϊ áσ choàng, khoác trên người Lâm Thanh Vũ, nhẹ nhàng để tay lên tóc y: "Xong việc thì về nhà thôi."

Sau khi Tiêu Tranh trở về Đông cung thì bệnh không dậy nổi, mọi người đều cho rằng gã đau khổ vì chuyện Trần thị bị đưa vào lãnh cung. Tuy nói Thái tử đã trở thành cái ấm sắc thuốc sau lần 'bệnh đột ngột' vào năm ngoái, nhưng thái y cũng dặn, chỉ cần gã an tâm tĩnh dưỡng thì vẫn có thể sống thêm mấy chục năm. Lần này gã nổi giận đùng đùng, làm cho vết thương cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Tiêu Tranh bị bệnh nặng, đương nhiên không thể xử lý triều chính, Hoàng đế hạ lệnh thu hồi lệnh bài Thiên Cơ doanh từ tay gã. Lúc này, Ninh vương Tiêu Giới đang được lệnh điều tra mật thám Tây Hạ, đang cần nhân lực, nên tổ chức ám vệ chuyên bán mạng vì Hoàng gia đến tay Tiêu Giới.

Họa vô đơn chí. Đông cung ảm đạm u ám, Cần Chính điện cũng đã nhiều ngày không thấy bóng dáng thiên tử. Sau khi lập hạ, trời dần nóng lên, bệnh tình của Hoàng đế chẳng những không chuyển biến tốt, còn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Toàn bộ Thái y viện, gồm cả Lâm Thanh Vũ không có chức quan cũng vì bệnh tình của hai người này mà sứt đầu mẻ trán, nhưng trước sau vẫn luôn không có kết quả.

Hoàng đế bị chứng đau đầu tra tấn đến thoi thóp. Lão cảm giác như trong đầu có một cái xẻng đâm bang bang vào não lão. Trong tẩm cung rền vang những tiếng rêи ɾỉ của Hoàng đế không quản ngày đêm, càng về sau, ngay cả kêu lão cũng không kêu được.
Chúng thái y bó tay hết cách, Hoàng đế chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Lâm Thanh Vũ. Lão trông mong Lâm Thanh Vũ có thể cứu lão lần thứ hai, thậm chí còn cho y chức phó Viện phán Thái y viện. Lâm Thanh Vũ không cô phụ kỳ vọng của lão, mở cho lão một phương thuốc mới. Sau khi Hoàng đế dùng quả thật thấy không đau nữa, nhưng kéo theo đó là ngủ mê man. Lão ngơ ngơ ngác ngác cả ngày, lần nào tỉnh lại cũng không biết sớm chiều sáng tối - cũng như không còn cảm giác đau.

Lâm Nhữ Thiện thân là người đứng đầu Thái y viện, Hoàng đế dùng thuốc gì đường nhiên không qua mắt ông. Ông tìm Lâm Thanh Vũ, hỏi do dự: "Thanh Vũ, con cho bệ hạ dùng thuốc..."

Lâm Thanh Vũ nói: "Bệ hạ nói lão không muốn đau nữa, nên con cho lão hết đau. Con chỉ đang làm việc theo thánh chỉ, cha không cần lo lắng."
Lâm Nhữ Thiện vẫn lo lắng không thôi: "Con có biết con đang làm gì không? Thái tử và Trần thị thôi không nói đến, nếu Hoàng hậu và Ninh vương biết chuyện này, bọn họ có cho phép con làm không?"

Lâm Thanh Vũ cười trấn an: "Cha yên tâm, trong lòng con biết rõ. Việc này, cha cũng đừng quản nữa."

Lâm Nhữ Thiện thở dài: "Được rồi, ta không quản được con. Con phải cẩn thận."

Hoàng đế và Thái tử lần lượt bị bệnh, trách nhiệm giám quốc đương nhiên rơi xuống vai Ninh vương. Xưa kia Tiêu Giới chẳng qua chỉ là một công tử bột, mẹ đẻ hèn mọn, bản thân cũng không có tài đức, không ai ngờ rằng có một ngày giang sơn Đại Du lại rơi vào tay hắn. Đại thần thân cận với Tiêu Tranh ngày đầu còn không phục, nhưng Hoàng thượng giao việc cho Tiêu Giới, chuyện nào hắn làm cũng rất tốt, bọn họ không thể không phục.
Quốc sự bận rộn, đã nhiều ngày Tiêu Giới chưa về phủ Ninh vương. Hắn mang theo Hề Dung vào thiên điện Cần Chính điện, cả ngày trăm công nghìn việc còn không quên lo bệnh của phụ hoàng, thỉnh an mẹ cả. Dưới ánh trăng kia, Tiêu Giới trên lo việc nước, dưới lo hiếu thuận, lấy được danh song toàn.

Ngày hôm đó, Lâm Thanh Vũ được Ninh vương mời đến Cần Chính điện. Người đến truyền nói rằng Ninh vương chợt cảm thấy không khỏe, để y đi nhìn xem. Lúc y đến Cần Chính điện, thì thấy Tiêu Giới đang nằm trên bàn ngủ say, tay còn cầm bút, mũi dính nước mực.

Lâm Thanh Vũ nói khẽ: "Vương gia?"

Giọng Hề Dung từ sau truyền đến: "Lâm thái y đến rồi."

Lâm Thanh Vũ xoay người lại nhìn. Trong khoảng thời gian này, y và Hề Dung thường gặp mặt trong cung. So với lúc còn ở vương phủ, Hề Dung bận rộn hơn rất nhiều, nhưng không thấy vẻ mệt mỏi trên người hắn đâu, ngược lại còn thấy thần thái sáng láng, mặt mày rạng rỡ hơn. Có vẻ hắn rất hưởng thụ khoảng thời gian lúc này.
Lâm Thanh Vũ nở nụ cười không rõ ý vị. Hề Dung tự rót chén trà cho y, nói một cách khách khí: "Lâm thái y cười gì."

"Ta cười Hề quản gia và tướng quân là hai thái cực." Lâm Thanh Vũ nhận chén trà Hề Dung đưa tới, "Hề quản gia càng bận, tinh thần càng phấn chấn. Nếu đổi lại là vị kia nhà ta, sợ là chưa đến hai ngày đã lớn tiếng kêu ca, vung tay không làm."

Màu sắc kì dị lóe nhanh trong mắt Hề Dung. Lâm Thanh Vũ nói đổi thành vị kia nhà y, chỉ là thuận miệng, hay là có ý riêng.

"Cố đại tướng quân vì giang sơn xã tắc, vì an bình của Tây Bắc vất vả đã lâu. Vì để cho Đại tướng quân an tâm tĩnh dưỡng, Vương gia đã miễn tảo triều mỗi ngày cho hắn." Hề Dung cười, "Hay là nói, Lâm thái y có yêu cầu gì khác?"

"Không có, như vậy là được rồi." Lâm Thanh Vũ nhìn Tiêu Giới, "Hề quản gia cứ để Vương gia ngủ như vậy à? Tuy đã vào hè, nhưng sớm tối vẫn có hơi lạnh. Vào thời điểm này, Vương gia không nên ngã bệnh."
"Lâm thái y chờ một lát."

Hề Hàn đi đến trước mặt Tiêu Giới, cúi người ôm ngang hắn lên. Tiêu Giới tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn thấy mặt Hề Dung, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "A Dung". Hề Dung dịu giọng: "Ta bế em vào tẩm điện ngủ."

Tiêu Giới gật đầu, ôm cổ Hề Dung, nhắm mắt lại lần nữa.

Hề Dung sắp xếp cẩn thận cho Tiêu Giới xong xuôi, quay lại thiên điện, nhận lỗi với Lâm Thanh Vũ: "Để Lâm thái y chờ lâu."

Chén trò nhỏ của Lâm Thanh Vũ đã uống một nửa: "Hề quản gia có chuyện gì quan trọng, cứ nói đừng ngại."

Hai người đều có nhu cầu, kết minh lâu ngày, lúc nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng giống như ngày trước. Hề Dung nói: "Vương gia giám quốc cũng đã được một khoảng thời gian, không biết Lâm thái y có hài lòng hay không?"

"Lời này của Hề quản gia thật thú vị." Lâm Thanh Vũ nói, "Hài lòng hay không, hẳn phải hỏi Thánh thượng, hỏi ta làm gì."
Hề Dung cười: "Vậy Lâm thái y cho rằng, ai sẽ là người đi mở cái miệng ấy của lão."

Lâm Thanh Vũ giương mắt nhìn hắn: "Ý của ngươi là?"

"Chúng ta cần một người ra mặt. Người này tốt nhất nên là quan văn được bệ hạ tín nhiệm, không quá thân thiết với Thái tử và Ninh vương." Hề Dung nói, "Bệnh của bệ hạ mỗi ngày một nặng, thời gian thanh tỉnh cũng ngày càng ít. Ta hi vọng lúc bệ hạ thanh tỉnh, cho Vương gia được danh chính ngôn thuận. Lâm thái y thông minh, hẳn là hiểu ý ta là gì."

Lâm Thanh Vũ nói chậm rãi: "Hề quản gia ngủ đông nhiều năm, sao giờ phút này lại mất kiên nhẫn rồi?"

Hề Dung mặc hoa phục, rõ ràng là hoạn quan, lại như thể sinh ra đã hơn người một bậc, còn giống thân vương hơn cả Tiêu Giới: "Chính vì ngủ đông nhiều năm, chờ lâu rồi, nên bây giờ không muốn chờ nữa."
Lâm Thanh Vũ nói: "Dục tốc bất đạt, Hề quản gia cứ an tâm chớ vội."

Hề Dung khom mình hành lễ, quả nhiên là khiêm tốn kính cẩn: "Vậy thì, đa tạ Lâm đại phu."

Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu đã lên kế hoạch lâu ngày, kế sau chờ kế trước, bây giờ chỉ cách mục đích còn một bước. Hề Dung muốn danh chính ngôn thuận, chẳng qua chỉ là một di chiếu lập trữ mà thôi.

Đây cũng không phải là việc khó. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, bè phái của Thái tử đã không còn gây ra được sóng gió gì. Cho dù thánh thượng nhớ tình phụ tử, giữ vị trí Thái tử lại cho gã, nhưng với cơ thể bây giờ của gã thì có thể ngồi được bao lâu. Cho dù Hoàng đế đi trước Thái tử, Thái tử có thể đăng cơ, nhưng một tân đế không thể sống lâu, thì sao có thể ngồi vững vạn dặm giang sơn Đại Du. Bây giờ chỉ là lấy chuyện lập một người khác làm trữ quân ra nói mà thôi.
Cố Phù Châu bên võ quan rất được người ủng hộ, chỉ cần hắn mở miệng là được, nhưng chỉ sơ suất một tí là có thể rơi vào tội danh binh biến bức vua thoái vị. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, Lâm Thanh Vũ không quan tâm người khác ra sao, nhưng y không thể chịu được phu quân của mình bị người lên án. Lựa chọn tốt nhất không ai khác chính là Nam An Hầu lúc trước thỉnh phong cho Tiêu Giới. Hề Dung đang ám chỉ y, đến tìm Nam An Hầu để có được sớ dâng thay đổi trữ quân.

Hề Dung vội vàng như thế là có thể thấy dã tâm của hắn. Nhưng lúc này Lâm Thanh Vũ lại không vội. Bây giờ Tiêu Giới giám quốc, mà phía sau y lại có Cố Phù Châu và Hoàng hậu, trong tay còn nắm một Hoàng đế đang bệnh nặng, thế lực hai bên xem như ngang nhau, cho nên Hề Dung mới có gan đến đây dạy y làm việc. Chờ khi Tiêu Giới lên làm Thái tử, không ít lâu sau cánh chim lướt gió, đến lúc đó y có muốn ngồi ngang hàng với hắn cũng chỉ có thể nằm mơ.
Y và Cố Phù Châu hao tổn tâm cơ kéo cha con Hoàng đế xuống nước, cũng không phải là vì đôi huynh đệ khác cha Tiêu Giới và Hề Dung này.

Lâm Thanh Vũ đặt chén trà xuống: "Ta còn chưa nói xong, Hề quản gia cảm tạ ta cái gì."

Hề Dung nhíu mày: "Ý của Lâm thái y là...."

"Ta có thể cho Vương gia danh chính ngôn thuận, nhưng ta có ba điều kiện."

"Mời Lâm thái y nói."

"Một, ta muốn lệnh bài của Thiên Cơ doanh."

Sắc mặt Hề Dung khẽ biến, cười như không cười: "Tiếp nữa thì sao?"

"Thứ hai, trừ thiết kỵ doanh của kinh sư, cấm vệ trong cung cũng phải đưa về dưới trướng cho Cố đại tướng quân." Lâm Thanh Vũ nói, "Thứ ba, nếu Vương gia thành công đăng cơ, có thể để đương kim Hoàng hậu, tương lai là Thái hậu, buông rèm chấp chính."

Ý cười còn sót lại trên mặt Hề Dung mất sạch, nói từ từ: "Lâm thái y dã tâm bừng bừng như thế, sao lại không đích thân Hoàng đế?"
Lâm Thanh Vũ: "Ngươi cũng gọi ta là 'Lâm thái y'. Một thái y, sao có thể trở thành cửu ngũ chí tôn."

Hề Dung mỉm cười: "Chỉ sợ lời Lâm thái y nói không phải là lời thật lòng thôi."

"Ta đã nói hết, Hề quản gia và Vương gia tính toán rồi cho ta câu trả lời cũng không muộn." Lâm Thanh Vũ nói, "Chẳng qua tốt nhất đừng để ta và tướng quân chờ quá lâu. Đêm dài lắm mộng, lỡ như ngày nào thánh thượng tỉnh táo lại thì sao."

Hề Dung đưa mắt nhìn Lâm Thanh Vũ đi tới cửa, bỗng nói: "Xin Lâm thái y dừng bước. Ta còn có một chuyện, muốn hỏi ý của Lâm thái y và tướng quân."

"Nói."

"Chuyện của Tĩnh Thuần quận chúa ở Bắc Cảnh, phải chăng triều đình nên đánh đòn phủ đầu? Vương duy nhất khác họ ở Đại Du, chung quy vẫn là một tai họa ngầm."

"Không cần, bây giờ binh lực triều đình không đủ, thiếu lương thảo, toàn lực ứng phó chiến sự Tây Bắc thì được." Lâm Thanh Vũ nói, "Chừng nào Tĩnh Thuần còn ở bên cạnh Bắc Cảnh vương, Bắc Cảnh sẽ không xâm chiếm triều đình."
Hề Dung hỏi: "Sao Lâm thái y biết?"

Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến. Y cũng hỏi Cố Phù Châu một câu tương tự, Cố Phù Châu nói với y thế này:

"Nếu nói chuyện của Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức là một thùng ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành, gặm lại cỏ cũ; Vậy thì Bắc Cảnh vương và Tĩnh Thuần quận chúa lại là một cái bánh ngọt từ đâu đến cuối. Với họ mà nói, yêu đương là điều quan trọng nhất."

Tác giả: Nhị tráng ráng lên, tranh thủ sống lâu thêm chút!!!

Có cmt Tấn Giang =>

Bình Luận (0)
Comment