Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 18

Tô Dịch bị liếm vào lỗ tai, toàn thân tê dại, không thể làm cho huyệt khẩu của mình khép chặt lại, cảm giác được nam căn Quí Luân di chuyển trong nội bích tràn ra khắp các mạch máu, dịch thể tràn đầy bên trong cũng bị đẩy ra.

Quí Luân vẫn chưa buông tha y, đè lại bụng dưới đang sưng to, dùng thứ thật lớn của mình ngăn chặn ngay cửa động khẩu, làm cho bạch trọc trong cơ thể Tô Dịch không có chỗ trốn.

Tô Dịch sắp hỏng mất rồi, hạ thân chứa đựng quá nhiều thứ của người kia, y liều mạng lắc đầu nức nở: “Đi ra ngoài đi ra ngoài!” Cho dù là bắp đùi vẫn còn gác lên tay đối phương vẫn muốn vùng vẫy về phía trước muốn rời xa hắn càng xa càng tốt.

“A!”

Đột nhiên tiểu đệ đệ đang ủ rũ của y chợt đau đớn, nhìn xuống dưới, Quí Luân cầm lấy con dao găm lúc này kề sát bên tiểu đệ đệ y, lưỡi dao liếm chung quanh tiểu đệ đệ chảy ra một giọt máu, nhưng cũng đủ làm cho Tô Dịch đau muốn chết và hù dọa muốn bể tim, Tô Dịch lập tức sợ đến không dám lộn xộn, ngồi ở trong lòng Quí Luân yếu ớt hỏi.

“Cậu, cậu muốn làm làm làm gì đó…”

Quí Luân nghe thấy nhiều chữ làm như vậy bật cười, một tay cầm dao kề sát đùi non y, nam căn tiếp tục chôn trong hậu huyệt y nói: “Làm mi.”

Tô Dịch khóc “ô” một tiếng, cũng không dám lộn xộn, quái thú chạy loạn trong cơ thể, nhưng y bị quây chặt trong lòng Quí Luân cũng chỉ có thể run rẩy, chỉ sợ người nào kia không cẩn thận, tiểu đệ đệ thật tốt của y liền biến mất khỏi thế gian.

Lưỡi dao hướng thẳng vào tiểu đệ đệ Tô Dịch, chỉ cần cắt nhẹ một cái, Tô Dịch có thể ngay lập tức biến thành thái giám duy nhất ở thế kỉ này, thân thể y cứng lên sợ hãi nói:

“Nguy… nguy hiểm… bỏ ra đi… a a! Quí Luân cố ý nâng cao bắp chân Tô Dịch làm cho trọng tâm của y bị lệch qua bên cạnh, tiểu đệ đệ của Tô Dịch thoáng hôn nhẹ vào lưỡi dao.

Tô Dịch nín thở nhìn theo động tác của Quí Luân, chỉ sợ Quí Luân còn có âm chiêu gì.

Nam căn của Quí Luân bị kẹp chặt không chịu nổi, dùng sống dao kề lên vận mệnh Tô Dịch nói: “Thả lỏng.”

Tô Dịch nào dám từ chối, nhưng con dao kề lên ngay sinh mệnh y, y làm sao có thể thả lỏng xuống, hậu huyệt liền co thắt kịch liệt nuốt chửng lấy nam căn của Quí Luân.

Quí Luân sướng đến rống to, kéo lấy “tóc” của tiểu đệ đệ Tô Dịch, đau đến Tô Dịch muốn tắt thở.

Đột nhiên Quí Luân ghé vào lỗ tai y hỏi:

“Mi muốn ta bỏ chỗ này —”, hắn trêu xoắn xoắn “tóc” của tiểu đệ đệ Tô Dịch, sau lại dùng sống dao kề lên tiểu đệ đệ hỏi: “Hay muốn chỗ này?”

Thần kinh Tô Dịch căng cứng, cảm giác được sự lạnh lẽo trùm lên tiểu đệ đệ, liều mạng lắc đầu, Quí Luân chỉ nhẹ nhàng nói: “thì ra đều phải gọt hết.” làm cho Tô Dịch cực kì hoảng sợ.

“Kia, chỗ kia…”

“Nói rõ ràng, mi muốn ta gọt chỗ nào?” Quí Luân ác ý đùa bỡn tiểu đệ để phát run của Tô Dịch.

“Bỏ, bỏ…”hai chữ sau Tô Dịch nói lí nhí như muỗi kêu, Quí Luân thong thả liếm vào trong lỗ tai y, sống dao lại quẹt lên tiểu đệ đệ hai cái, Tô Dịch sợ đến gào to: “Lông! Bỏ lông của tôi!” sau đó khóc nấc lên khuất nhục.

“Khóc cái gì? Chính mi yêu cầu mà.” Quí Luân liếm lên sau cổ Tô Dịch, nơi đó phản phất mùi vị cỏ non, thật khác với mùi nước hoa gay mũi, làm cho tâm tình hắn tốt dị thường.

Quí Luân mặc kệ là súng hay dao đều rất thành thạo, hắn một bên abc Tô Dịch, một tay cấu lấy đùi y vẽ loạn, một tay giơ lên chém xuống, làm cho bộ lông thưa thớt của Tô Dịch thoáng cái sạch sẽ, lộ ra tiểu kê trắng trẻo cúi đầu ủ rũ.

Tô Dịch phía trước bị dao uy hiếp, phía sau hậu huyệt bị Quí Luân xoay vòng vòng, thân thể bị banh ra, nghẹn ngào nhìn thấy hạ thân trắng trơn, trên mặt đất đọng lại từng sợi từng sợi lông, mặc dù không nhiều, nhưng mà cái này cũng đã theo y ba mươi năm lẻ ba ngày… Cũng không phải là không…

“Ác ma…” Toàn thân Tô Dịch ngồi phịch trong lòng Quí Luân, chỉ có thể dùng một từ như vậy để hình dung hắn.

“Hử?”Quí Luân đang kéo chân y lên cao kiểm tra xem còn để sót sợi nào hay không, chỉ nghe thấy lão nam nhân mắng hắn. Nhưng hắn không tức giận, cái này thật giống như là bị thỏ con cắn lại một cái, thầm nghĩ chỉ cần bắt nó lại hung hăng mà “vuốt ve” xỏ xuyên.

Tô Dịch chính là một con thỏ, một con thỏ đáng thương bị cạo trụi lông.

Tô Dịch nghe thấy hắn “Hử?” một tiếng, môi run rẩy không dám nói lời nào, nhưng cô vợ nhỏ đáng thương thụt lui vào trong lòng Quí Luân.

Nhìn bộ dạng như bị thiếu nợ ngược đãi của y, Quí Luân buông dao không kiểm tra nữa, đem cánh tay bị trói chặt của y vòng qua cổ mình, làm cho Tô Dịch như là con búp bên lớn đu trên cổ.

Quí Luân dừng lại chuyển động ở hậu huyệt, đột nhiên đem hai chân Tô Dịch mở rộng đặt lên trên hai tay mình, một điểm báo hiệu cũng không có dùng sức đem Tô Dịch đứng dậy, mượn sức nặng cơ thể của Tô Dịch đè xuống, đâm vào chỗ sâu nhất của y.

“A a! Chậm —” thình lình bị đâm sâu vào, Tô Dịch không khép nổi miệng, nước miếng chảy ra: “Buông ta…” từ tôi còn chưa nói ra, y đã khóc không thành tiếng, bị đâm vào đến không thể hô hấp.

Trong một đêm tiền liệt tuyến của Tô Dịch bị chà đạp làm cho y vừa bắn tinh vừa cương đến hai lần, nhưng mà chưa tới hai mươi giây như đã bị rút cản, kho dự trữ của y đã dùng hết tất cả vốn liếng, tiểu đệ đệ vừa nóng vừa đau, ngay cả một giọt dịch thể cũng chẳng thể rỉ ra nỗi, khi đó cuối cùng Quí Luân mới lần thứ ba bắn vào trong cơ thể y…

Quí Luân trước khi Tô Dịch bất tỉnh nói: “Cái mông già mi dám ngất xỉu, lần sau đừng mong được bắn tinh nữa.”

Nhưng ân ái liên tục mấy tiếng đồng hồ, Tô Dịch thật sự không chống đỡ nổi, mắt mũi tối sầm, ngủ thiếp đi dưới thân Quí Luân.
Bình Luận (0)
Comment