Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 28

Tô Dịch mơ thấy một viên đạn bắn tới y, sợ đến bừng tỉnh, nằm trên chiếc giường mềm mại, vai trái cùng hạ thân giống như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng.

Nhắm mắt lại đau đầu, bất tỉnh cùng mờ mịt liền ngủ lại, kết quả giấc mộng nửa chùng cùng viên đạn đang bắn tới lại xuất hiện, ở vị trí đang lao tới y, một phát bắn vào y!

Tô Dịch hoảng sợ trợn mắt, hét to một tiếng không dám ngủ lại nữa!

Sợ đến mức nằm mộng vẫn thấy liên tục.

Tô Dịch nằm nghiêng người, có người từ phía sau ôm chặt eo y, muốn xoay người cũng không được. Chỉ có một đôi mắt mở to dao động, trở mình liếc một vòng, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng đơn giản tất cả đồ dùng cùng vách tường đều màu trắng, tinh xảo quí khí, không giống bệnh viện, trong không khí còn có mùi hương dễ chịu.

Cảm giác được cổ mình ngứa ngứa, hắn dùng mặt cọ xát cái gì đó đang đặt trên cổ hắn, hóa ra là một cái đầu, tóc rất mềm rất dễ chịu, rất giống đồ tơ lụa thượng hạng, không tự giác lại cọ nhẹ thêm hai cái.

“Lão nam nhân, mi mà đụng tới ta lần nữa ta liền lôi mi ra làm tình.”

Nói xong người phía sau đem một chân len vào giữa hai chân Tô Dịch, đem cả người y đặt dưới thân.

Chính là, chính là Quí Luân… Tô Dịch nghe thấy một câu liền phát run, cảm giác tiểu huyệt của mình hình như càng đau đớn.

Nhưng mà ác ma đang kề lên cổ mình, tư thế hai người rất mờ ám.

Tô Dịch cũng rất muốn nằm im, nhưng không có các nào áp chế được sự run rẩy của mình, cũng giống như con thỏ con một giây trước khi bị ăn.

Quí Luân ôm Tô Dịch cũng bị ảnh hưởng không ngủ được, đây là phòng của hắn, tối hôm qua gọi bác sĩ đến chữa trị cho bả vai cùng tiểu huyệt của Tô Dịch, mệt nên tiện thể cứ thế ôm lão nam nhân ngủ luôn, hắn thích mùi cỏ non trên người Tô Dịch.

Nhưng Tô Dịch tới nữa đêm lại sốt cao, hắn nửa đêm canh ba tức giận gào thét bác sĩ đến một lần nữa, này thì cho y uống thuốc hạ sốt, tiêm thuốc đủ cả.

Quí Luân cho tới bây giờ cũng chưa từng chiếu cố ai, khuya qua dĩ nhiên là làm lần đầu.

Nhưng Quí Luân buổi sáng thường bị tuột huyết áp, tính tình chẳng tốt lành gì, hơn nữa ngủ lại quá khuya, rất rất rất sinh khí.

Hắn sờ lên bả vai Tô Dịch lạnh lùng nói:

“Thật vô dụng, bị có 1 viên đạn sượt qua, chảy máu tới ngất xỉu, mi là đàn ông thật sao? Để cho ta kiểm tra một chút.”

Thanh âm khàn khàn của Quí Luân buổi sáng sớm phi thường gợi cảm dễ nghe, Tô Dịch sửng sốt vài dây mới hiểu được ý tứ bại hoại trong lời nói của hắn.

Nhưng tay Quí Luân đã sờ lên y để bôi thuốc, cho nên hạ thể cũng chẳng mặc cái gì.

Đàn ông buổi sáng rất dễ cương, cho dù Tô Dịch đã ba mươi, nhưng hoàn toàn không có định lực mới bị sờ vài cái đã đứng lên, sợ đến mức lăn lộn loạn xạ đụng tới vết thương trên bả vai.

Đột nhiên trong đầu y chợt lóe lên hỏi:

“Chờ, chờ một chút… Vì cái gì mà tôi lại trúng đạn… Có phải chính là ban đầu muốn giết cậu?”

Quí Luân ở phía sau nheo mắt, ngừng tay không nói chuyện.

Tô Dịch không nhìn thấy vẻ mặt Quí Luân, giống như là đang cam chịu.

Vẻ mặt Tô Dịch lập tức đen sì, không biết cái gì làm cho mình nghĩ như vậy, đạn nhắm vào Quí Luân lại trúng người mình, hình như là từ khi dây dưa với tên ác ma này chưa từng có chuyện gì tốt.

Quí Luân biết trong lòng Tô Dịch đang gào thét mắng chửi mình, hừ một tiếng, có chút giận dữ bắt đầu dùng sức vuốt ve xoa nắn tiểu đệ đệ cùng hai tiểu cầu của y.

Tô Dịch lập tức cảm nhận được phía sau có cái gì đó nặng nề khiến cho cúc huyệt của y không chịu đựng nổi, biết bây giờ nếu không làm cái gì mạng cũng chẳng giữ được, giãy dụa đồng thời tự nhiên thông minh hẳn ra nói:

“Tạm dừng tạm dựng! Tô đỡ đạn thay cậu, là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi muốn, muốn được tôn trọng!”

Quí Luân rời giường đá cơn giận dữ lên tận cung trăng chẳng còn tăm hơi, đùa lão nam nhân này thật sự rất thú vị, khó trách Trương Siêu thích gọi y là con thỏ.

“Ta đây lấy thân báo đáp nha.” Hắn liếm liếm môi, nói vào tai Tô Dịch, dùng đầu gối cọ vào cúc huyệt đáng thương.

… Thật sự là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Trương Siêu vừa vào phòng liền nhìn thấy một màn như thế này, con thỏ bị đặt ở dưới thân, vẻ mặt đỏ bừng bắn tinh trong tay Quí Luân, mà Quí Luân dạt dào hứng thú ghé vào lỗ tai y nói một đống thứ không nên nói.

Trương Siêu nghĩ muốn xem bệnh cho Tô Dịch, hơn nữa sau này vẫn còn cần y, đành cứu y một mạng, khụ hai tiếng rồi nói:

“Thiếu gia, đã xác định chính là Thiên Ưng, có cần truy nã nó không?”

Mặt Quí Luân “xoẹt” cái trở nên lãnh lệ kinh khủng, lập tức không còn hưng phấn, đứng lên đem chăn bông đắp lên người Tô Dịch.

Trương Siêu đứng ở phía sau thay hắn mặc áo chemise.

Quí Luân đứng trước gương cài lại nút áo, người ở bên trong đó mỉm cười, thanh âm lãnh khốc ra lệnh làm người nghe phát run:

“Thiếu tay thiếu chân cũng chả sao, nhưng bắt sống cho ta, tìm cho ra kẻ đứng sau.”

Tao sẽ để cho bọn mày biết cái gì được gọi là địa ngục.
Bình Luận (0)
Comment