Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 50

Tô Dịch hết đường chối cãi, trơ mắt nhìn Trương Siêu nói đen thành trắng, cấp bách như kiến bò trong chảo nóng, tay chụp lấy quần áo Quí Luân càng ngày càng gấp:

“Ông ông ông…”

Trương Siêu đắc ý, còn muốn tiếp tục điên đảo không tha, không nghĩ tới lúc này Quí Luân lạnh lùng cắt đứt lời gã: “Câm miệng.”

Trương Siêu lặng đi một chút, nhìn Quí Luân ở sau mở to hai mắt nhìn Tô Dịch, một ý nghĩ làm kẻ khác lạnh gáy chui ra: đáng lẽ không nên trốn đi…

Bất quá thiếu gia nhà gã cũng lên tiếng rồi, Trương Siêu nào dám manh động, lập tức im thin thít, nhìn không chớp mắt, cũng không dám chọc ghẹo con thỏ nữa.

Lâm Lâm bây giờ càng nhìn Tô Dịch càng thấy chướng mắt, các anh của cô ta cũng tính là đàn ông trong đàn ông, đã từng gặp qua cái tên nhát gan nhu nhược Tô Dịch này? Thấy Tô Dịch vẫn như cũ trốn ở phía sau Quí Luân lén nhìn mình, tưởng rằng đó là khiêu khích, quay qua lạnh lùng nói với Quí Luân:

“Anh Quí, nếu không thích thì lập tức cự tuyệt đi, miễn cho ai kia lợi dụng cơ hội.”

Tô Dịch thật vất vả mới có cơ hội nói, nắm chặt chăn kích động tiến lên chụp lấy Lâm Lâm”

“Lâm, Lâm Lâm… không phải là như vậy đâu… Tôi thích cô mà…” Kết quả Lâm Lâm nghe cũng chẳng thèm nghe, lại còn căm ghét né tránh, tay Tô Dịch để tại không trung hay thả xuống đều không xong, thật xấu hổ quẫn bách.

Quí Luân bắt Tô Dịch lại, nheo mắt hỏi: “Là ai?”

Tô Dịch nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ kia, lại nhìn thấy ánh mắt si mê của Lâm Lâm nhìn Quí Luân, đột nhiên òa khóc, ngay cả khi bị Quí Luân cùng Trương Siêu lôi lên giường cũng chẳng biết gì.

Y khóc kinh thiên động địa, khóc đến biển cạn đá món, trốn ở chăn bông rúc trong phòng Quí Luân khóc từ trưa, trừ lúc khát nước quá uống một miếng cũng không có đi đâu nữa.

Quí Luân cùng Trương Siêu ngay từ đầu không có để ý tới y, Tô Dịch đang nghĩ cái gì bọn họ đều không biết, cho dù hiểu rõ cũng không cảm thấy cần phải an ủi, nhưng mà sau khi Quí Luân làm việc trở về, phát hiện Tô Dịch vẫn đang trốn trong chăn, đáng thương hề hề khóc, một lão nam nhân khóc giống như là trẻ con, hết sức buồn cười, cũng không biết nói kiểu gì nhìn thấy trong người lại rất khó chịu.

Quí Luân đem y trong chăn cuộn lại thành một đống ôm lấy, muốn làm như thế nào an ủi y, nhưng mà hắn thiên kiêu chi tử căn bản không biết cái gì được đánh vần là an ủi, nói mấy lần đừng khóc với Tô Dịch cũng chả thấy phản ứng gì, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Còn khóc nữa tôi liền móc hai con mắt anh ra.”

Tô Dịch lập tức im re, nhưng không có cách nào ngưng được tiếng khóc, nghẹn khuất chăm chú nhìn Quí Luân.

Quí Luân thấy y ngừng khóc, hài lòng xoa lên trán y nói, sao đó đem Tô Dịch ôm lấy đặt ngồi lên đùi, vòng qua eo y ôm như đang ôm trẻ con.

Tô Dịch bị biến thành trẻ lên ba cũng chẳng phản ứng gì, bị đả kích đến hai mắt nhìn về xa xăm, y chang xác chết không động đậy. Không lâu sau, mới thì thào tự nói với mình: “Tôi thật muốn chết…”

“Hử?”

“Ba mươi tuổi rồi, nhưng lúc nào cũng mệt mỏi, lại còn thiếu xã hội đen ba nghìn vạn…”

Quí Luân sờ sờ đầu của y nói: “Tôi có thể giúp anh trả lại.”

“Tôi nhất định bị ông chủ đuổi việc…”

Quí Luân lựa một tư thế thật thoải mái ôm lấy y.

“Tôi nuôi anh.”

“Vì cái gì không cô gái nào thích tôi, tôi kém cỏi đến như thế sao…” Tô Dịch rúc trong lòng Quí Luân thành một cuộn, lại bắt đầu hít hít mũi, lại bị Quí Luân nói cho một câu nghẹn luôn:

“Tôi muốn anh là tốt rồi.”

Tô Dịch bị Quí Luân bất bình thường mà sợ đến thần trí có chút khôi phục lại, y quay đầu nhìn thấy bộ dáng đối phương không giống như là giễu cợt, trong lòng càng thêm sợ hãi giãy dụa muốn tuột khỏi đùi đối phương.

Một cú xoay này liền xảy ra vấn đề, cho dù cách một lớp chăn bông dày, Tô Dịch vẫn cảm thấy được phía dưới có cái gì ấm nóng từ từ tăng nhiệt độ, có cái gì đó đang ngỏng đầu dậy với y.

Tô Dịch sợ hãi quay đầu, nói cà lăm:

“Tôi, tôi cũng không muốn bị đàn ông mạnh mẽ abc…”

Quí Luân nhìn khóe miệng y run rẩy, như con thỏ con khóc đến đỏ hồng hai mắt, bắt đầu từ cằm liếm theo dấu lệ lên tận khóe mắc không nhịn được nói:

“Thỏ con thích khóc.” Nói xong liền dùng sức áp đảo y xoay lưng lại, cái mông nâng lên đặt trên giường, không biết tay lúc nào đã luồn vào trong chăn bông, đang vân vê khuyên bạc đeo trên đầu nhũ Tô Dịch.

Tô Dịch giật mình thì đầu nhũ đã bị kéo giãn ra, sợ đến không dám dùng sức giãy dụa, khó chịu rên rỉ ô ô, Quí Luân mang theo tiếng cười trêu ghẹo rồi nói một câu: “Thỏ con động tình.”, Tô Dịch trợn to mắt tức giận nói: “Cậu mới động tình!” Tiếp theo tiếng thở dồn dập vang lên nhưng lại cảm giác người phía sau càng thêm hưng phấn.

Họa của Tô Dịch từ miệng mà ra vội vàng bịt miệng lại, hơn nữa ý thức được tư thế của mình phi thường nguy hiểm, y kéo chăn bông lên bọc lấy cổ mình, muốn phòng ngừa cái tay kia lại xâm lấn.

Quí Luân không bởi vì y không nghe lời mà trừng phạt, hóa ra lại còn buông tay, Tô Dịch nắm chặt chăn đem mình cuộn lại thành một nhúm, nhưng vẫn còn chưa dám thở mạnh, Quí Luân nhân tiện cách một lớp chăn mỏng, từ phía sau dùng ngón tay thon dài sờ lên bắp đùi Tô Dịch, thong thả mà mập mờ sờ lên trên, tiếp theo cọ xát ở nơi nào đó giữa hai mông, càng lúc càng dùng sức.

Vết thương ở hậu huyệt Tô Dịch kể từ khi gặp Quí Luân cho tới bây giờ chưa có lúc nào được lành lại, cho dù chỉ là vuốt ve ở bên ngoài, cũng mẫn cảm đến phát run, y liều mạng lủi về phía trước, một tay nắm chặt lấy chăn, một tay muốn gạt cánh tay phiền phức của Quí Luân, miệng cắn chặt chăn ngăn tiếng cất lên, vất vả bối rối.

Ngón tay của Quí Luân càng lúc càng quá phận, từ lòng bàn chân cho tới hậu huyệt sưng đỏ ro rúm lại, cuối cùng cách lớp chăn dùng sức xỏ vào bên trong cúc huyệt.

“A!”

Cọ xát dữ dội, Tô Dịch sợ hãi té lăn quay, lộ ra phần trước cơ thể cùng nhũ hoàn lấp ló.

Quí Luân thực hiện được lập tức đè lên, đem chân người dưới thân mở rộng quấn qua hai bên thắt lưng của mình, mở ra cái hộp đã sớm chuẩn bị chu đáo, từ bên trong lấy ra hai cái nhũ hoàn làm bằng hồng bảo thạch tinh xảo vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment