Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 58

Tô Dịch không nghĩ đến lần đầu tiên có mĩ nữ chủ động nắm tay y lại trong hoàn cảnh như thế này.

Người phụ nữ cúi người, ôn nhu nói với y: “Xin mời đưa tay ra.”

Y ngây ngốc muốn đưa tay, bất quá ngay lúc nhìn thấy ống tiêm liền vội vàng rụt trở lại, vì không muốn bị tiêm, y thậm chí để tay chân không lòi ra miếng thịt nào, đều đem tất cả nhét vào trong bộ đồ ngắn, cuộn tròn lại giống như quả banh, chỉ còn chừa lại hai con mắt.

“Tôi, tôi không muốn dính vào thuốc phiện.” Trong đầy y là một mảnh hỗn loạn, chỉ nhớ rõ được những lời cảnh báo trong tv thường lải nhải.

Nữ bác sĩ nhăn mày, lộ ra vẻ mặt phiền não quay đầu nhìn Quí Tam gia.

Quí Tam gia hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cừ kì giống vẻ mặt Quí Luân mỗi lúc không hài lòng, làm cho Tô Dịch ngây người mất một lúc.

Nghĩ đến Quí Luân, Tô Dịch không biết vì cái gì lại có cảm giác muốn khóc, Quí Luân xấu xa, nhưng ít nhất sẽ không thật sự muốn giết y, có đôi khi còn có thể nói là… Ôn nhu?

Thế là y càng thêm đau lòng, đem chính mình cuộn lại thành một đống.

Nghe thấy Quí Tam gia hừ lạnh, không cần ra lệnh, hai gã vệ sĩ bên cạnh lập tức tiến lên dùng sức đạp Tô Dịch một cái, Tô Dịch đáng thương hét lên, nhưng vẫn như cũ vẫn không dám thò đầu ra, chỉ tiếp tục rúc lại càng ngày càng nhỏ.

Nhìn thấy y nhu nhược đáng thương như thế, vệ sĩ lại càng xem thường, đưa tay chụp lấy quần áo y từ phía sau.

Nhưng mà Tô Dịch đột nhiên lúc này phản công! Dùng sức đạp mạnh vào gã vệ sĩ — cố gắng đem thân hình cao lớn của gã đánh ngã, đáng tiếc là gã kia giống như chả cảm thấy xi nhê gì, không động đậy mà cũng chả nhúc nhích, rất nhanh tiến lên đè Tô Dịch ra mặt đất.

Trong lòng Tô Dịch đóng băng, dựa vào sức của mình chống lại bọn xã hội đen này, giống như là gà con chiến đấu với đại bàng, cuối cùng tay cũng bị chộp lấy kéo lên trước mặt nữ bác sĩ.

Chuyển động cũng chẳng thể chuyển, trốn cũng trốn không thoát, Tô Dịch chỉ có thể nhìn mũi kim đi đến gần, tưởng tượng đến mình như đang trên đường đi xuống địa ngục, giọng nói y run rẩy, ngẩy đầu khẩn cầu người phụ nữ trước mặt.:

“Xin cô… Đừng, đừng mà…”

Ngay thời điểm mấu chốt, đột nhiên có người vọt vào kêu to.

“Tam gia không tốt rồi!”

Tam gia quay đầu, tức giận hỏi:

“Cái gì mà ồn ào la lối vậy?”

Người chạy vào là Lí Ảnh một mực nhìn lén ở bên ngoài, thấy Tô Dịch nguy hiểm tới nơi, mặc kệ liền xông vào ngăn cản, nhưng gã bây giờ vào được rồi, lại không biết làm như thế nào để cứu y.

Tựa như bị đẩy lên đoạn đầu đài trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, tất cả đều nhìn gã, nhất là ánh mắt muốn giết người của Quí Tam gia, biết cưỡi hổ khó xuống, không thể làm gì khác là cà lăm nói:

“Phu, phu nhân xảy ra chuyện, vừa mới phải đưa vào bệnh viện.”

Quí Tam gia cùng phu nhân của lão trong giới thuộc dạng một cặp rất có tình cảm, có thể nói, bên ngoài Hồng bang, người duy nhất có thể khiến Quí Tam gia phiền lòng ngoại trừ Quí Luân, chính là phu nhân của lão. Quả nhiên, vừa nghe Lí Ánh nói xong, Quí Tam gia biến sắc lập tức đi ra ngoài, cũng không trông nom Tô Dịch có chết hay chưa.

Tất cả mọi người bị biến cố đột ngột mà không biết phải làm sao, người hầu cùng vệ sĩ tùy thân của Quí Tam gia lặng đi một chút, cũng vội đi theo, chỉ còn lại nữ bác sĩ trong tay cầm ống xi lanh thuốc ở lại.

Cô ta nhìn Tô Dịch khóe mắt rớm lệ, không biết mũi tiêm này có làm được hay không?

Tô Dịch bừng tỉnh lại, căn bản không để ý đến mình vừa tránh được một kiếp, ngơ ngác nằm trên mặt đất. Đột nhiên — Tiểu Mạnh bên cạnh mở mắt, nhảy lên như mãnh hổ đem người phụ nữ đè lên mặt đất! Nữ bác sĩ lại càng hoảng sợ, nhẹ buông tay, xi lanh còn nửa ống thuốc cứ thế rơi xuống đất.

Tô Dịch nhìn thấy cái xilanh liền xanh mặt, ánh mắt dính lấy chuyển động của nó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó y dùng sức vỗ mạnh vào đầu của mình: Tô Dịch mi con mẹ nó còn đứng đây làm gì? Tiếp theo liền chụp lấy ống tiêm đứng dậy.

Y quay đầu lại nhìn Tiểu Mạnh, người đó hai mắt đã đỏ quạch đè lên trên người nữ bác sĩ, dùng sức xé rách quần áo của cô ta.

“A! A!”

Nữ bác sĩ ở bên dưới liều mạng vùng vẫy, lại vừa đánh vừa cào người ở trên, nhưng Tiểu Mạnh bị tiêm ma túy giờ chẳng khác gì dã thú, khí lực lớn vô cùng, quần áo trên người cũng bị gã ra sức xé, toàn bộ nát thành mảnh vụn, không bao lâu nữ bác sĩ nửa thân trên đã trần trụi.

“Tiểu, Tiểu Mạnh?” Tô Dịch nhìn thấy bộ mặt kinh khủng của gã bị hù dọa tới nơi, sợ hãi thụt lùi vài bước, đứng xa xa gọi tên của gã.

Tiểu Mạnh đang chuẩn bị lột đồ của mình ra, nghe thấy giọng nói của Tô Dịch liền quay đầu lại, tiếng gầm rít phẫn nộ thoát ra khỏi cổ họng, nhưng khi gã nhìn thấy ống tiêm trong tay Tô Dịch, nhãn tình sáng lòe lòe, đột nhiên vứt bỏ người phụ nữ, nổi điên phóng nhanh về phía y.

Cho dù Tô Dịch đã lui ra xa, nhưng sau khi Tiểu Mạnh bị ma túy khống chế, tốc độ còn nhanh hơn báo đen, một phát liền bắt được Tô Dịch.

Tiểu Mạnh giơ tay phải lên, một đấm chuẩn bị giáng lên mặt Tô Dịch, Tô Dịch sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, nhưng— một đấm đó mãi không thấy nện xuống.

Y mở một mắt nhìn lenle1n, phát hiện Tiểu Mạnh co quắp ôm lấy cơ thể dựa vào tường, hai con mắt trắng dã chăm chú nhìn xilanh trong tay y, trong miệng lại nói thều thào:

“Tao… đáp ứng anh Siêu… không làm mày bị thương… Biến! Cút mau!” Nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt gã, không cách nào ngừng lại được.

Mà Lí Ánh ở một bên cũng không yên, bao nhiêu giác quan của gã đều đơ ra, trong đầu trống rỗng. Gã không thể tin được mình vừa mới lừa Quí Tam gia.

Đợi, đợi Quí Tam gia phát hiện ra còn không chém gã ra thành từng mạnh đem cho chó ăn hay câu cá sao? Y làm sao lại làm ra loại chuyện như thế này?

“Lí Ánh, Lí Ánh!”

Tô Dịch gọi Lí Ánh từ nãy giờ không có nhúc nhích, sau khi kêu mấy lần gã mới tỉnh lại, nhìn thấy Tô Dịch như thấy cứu tinh, chụp lấy tay Tô Dịch kích động nói:

“Tô đại ca, anh nhất định phải giúp em nha! Em vì cứu anh nên mới lừa Quí Tam gia! Anh nhất định phải nói Quí thiếu gia cứu em nha!”

Tô Dịch nhịn không được gỡ tay gã ra nói:

“Đừng nói nữa, chính tôi còn khó bảo toàn bản thân mà.” Chính y nghĩ đến mà đau hết cả đầu. Người nào nhanh nhanh một chút dẫn y thoát khỏi cái biển khổ tên là “Quí gia” này đi.

Lí Ánh luôn luôn sùng bái Tô Dịch nghe thấy y ủ rũ nói như thế này, trái tim cũng đóng băng, đột nhiên gã nhìn thấy Tiểu Mạnh cố rút túi ta, lanh trí chụp lấy Tô Dịch một lần nữa.

“Em biết rồi! Vừa rồi gã mới xuống xe, chúng ta xem chìa khóa xe của gã có trong túi không, có xe, chúng ta xông ra tìm Quí thiếu gia là được rồi!
Bình Luận (0)
Comment