Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 60

Nếu có thể bắt được tên đàn ông đó, Quí Luân chẳng phải nghe lời mình một phép sao?” Trong lòng Lí Kiều nghĩ thầm, bất quá gã vẫn hỏi không xác định:

“Quí Luân thật sự thích đàn ông? Tao đây lúc đầu đưa 1505 cho nó cũng đâu thấy nó liếc mắt qua một cái?” Thư kí lắc đầu tỏ vẻ không biết, Lí Kiều trầm tư một chút tiếp tục nói:

“Tên đàn ông của Quí Luân tao đã thấy, hình như gọi là Tô Dịch thì phải, cũng chẳng có cái gì đặc biệt, chẳng lẽ là kĩ thuật trên giường đặc biệt cao?” Nói xong hai người cười ha hả, Tô Dịch ở phía sau nghe thấy vừa xấu hổ vừa giận, tay siết chặt lại, nhưng nằm trong cốp xe cũng chẳng dám nhúc nhích, rất chi là ủy khuất.

Lí Ánh đem xe chạy ra khỏi tổng bộ Hồng bang, lần này bởi vì có Lí Kiều trên xe, mấy tên canh cửa lập tức để cho đi, lại còn chắp tay với Lí Ánh, lộ ra nụ cười cảm kích.

Ai có thể biết được Lí Ánh khẩn trương mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn thì cái đầu này cũng chẳng thấy tăm hơi.

Mục đích của Lí Kiều là muốn đi thị sát ở một nơi khác, kì thật Lí Ánh cũng không biết được có thể tìm thấy Quí Luân ở đâu, y chỉ là một con tép riu trong Hồng bang, sao có thể biết được hành tung của Quí Luân? Bất quá gã nghĩ nhất định Tô Dịch biết biệt thự của Quí Luân ở đâu, cho nên cũng không lo lắng nhiều.

Nhưng mà có điều Tô Dịch mỗi lần đến biệt thự của Quí Luân, không phải hôn mê bất tỉnh thì chính là bị nhốt trong cốp xe, căn bản chẳng thể biết vị trí chính xác biệt thự Quí Luân ở đâu.

Bất quá Lí Ánh cũng không biết, nếu phải ôm thêm một chuyện thì không bằng ít đi một chuyện, định trước tiên cứ đến chỗ Lí Kiều rồi từ từ tìm Quí Luân sau.

Chỉ là dọc đường trái tim gã đều muốn vọt ra ngoài, bởi vì mỗi lần Lí Kiều cùng thư kí của gã nhắc tới Quí Luân, chung qui đều dùng những từ mang tính chất sỉ nhục mà mắng. Trong lòng Lí Ánh trở nên cấp bách! Chỉ sợ Tô đại ca ở phía sau vì không chịu được người yêu bị sỉ nhục mà nhảy ra đánh người.

Lí Ánh trên đường run như cầy sấy khẩn cầu: “Tô đại ca anh nhất định phải nhịn nha, đợi khi tìm được Quí Luân nhất định anh ấy sẽ báo thù cho anh mà.”

Bởi vì là năm sáu giờ chiều cuối tuần, dòng xe cộ trên đường cao tốc giống như là nước đọng, tất cả bị kẹt lại thành một đống, lăm lăm tìm được một khe hở là đút đầu vào. Thật khó khăn mới nhích lên được một đoạn, tất cả đều phải dựa vào nhau mà đi, cả con đường tê liệt.

Không ngờ một lát sau, mấy chiếc xe mở đường từ phía sau đi tới! Thật đột ngột trong tình trạng giao thông bị tê liệt như thế này, Lí Ánh liếc liếc mắt một cái, chiếc xe kia nhìn đúng là đặc chế, gắt gao đem chiếc ở giữa bảo vệ, như là đang hộ tống đại nhân vật.

Ai cũng hiếu kì, Lí Ánh không nhịn được mà nhìn vào đoàn xe này một chút, lần này, hóa ra gã lại nhìn thấy Trương Siêu.

Người nào cũng biết, chỗ nào có Trương Siêu thì sẽ có Quí Luân, cho nên khả năng rất lớn là Quí Luân đang ở trong chiếc xe ở giữa!

Trong lòng Lí Ánh quýnh lên, nhấn mạnh ga muốn bám đuôi theo, đột nhiên “rầm” một tiếng, chiếc xe vọt mạnh lên đụng vào chiếc xe bên phải — đúng là chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe của Quí Luân.

Lực va đập quá lớn, gáy Lí Ảnh đụng mạnh vào cửa sổ lập tức ngất xỉu, nhưng xe sau khi mất khống chế bị giật lùi ra sau gần nửa mét, đầu xe bên phải cơ hồ bị lõm vào, túi khí “xì” một tiếng phồng lên, đem toàn bộ mặt Lí Ánh ép vào lưng ghế, may mà ghế phụ bên phải Lí Ánh không có ai ngồi, mà người trên xe của Quí Luân cũng chỉ có đầu xe bị hư, không nguy hiểm đến tính mạng.

“Oa” Tô Dịch ở phía sau bị lăn một vòng không nhịn được ke6ule6n, y sờ vào chỗ đầu bị cụng, một lát sau mới cảm thấy không đúng, vội vàng lấy cả hai tay bịt miệng.

Đầu Lí Kiều bị đụng vào lưng ghế phụ, đầu sưng lên như cái bánh bao, nhìn đến người đang ngồi ở ghế tài xế gào to:

“Thằng ngu này! Mày đang làm cái gì?”

Thư kí sau vài giây chóng mặt rất nhanh tỉnh táo lại, y ngồi ở phía sau Lí Ánh, lay lay bả vai, không nghe thấy tiếng của gì, đoán chừng chắc là bất tỉnh rồi. Gã lập tức xuống xe vòng đến bên cửa xe chỗ Lí Kiều, chuyện đầu tiên là móc súng ra đối diện với cốp xe, Lí Kiều lại càng hoảng sợ, đang muốn chửi mày định làm trò gì, thư kí cẩn thận đến bên tai Lí Kiều nói:

“Lí gia cẩn thận, tôi vừa rồi hình như nghe được phía sau có tiếng động, chắc là có người ở bên trong.” Từ khi gã mặt thẹo bị chặt đứt cánh tay, thư kí liền kiêm luôn vai trò vệ sĩ, cho nên mới lúc nào cũng mang theo súng.

Lí Kiều lúc này mới thấy đúng rồi, nghĩ thầm người trốn ở cốp xe chẳng lẽ là sát thủ!? Gã lập tức sợ đến không dám ngồi đợi trong xe, mở cửa thiếu điều muốn bò xuống đất.

Bốn chiếc xe của Quí Luân từ khi một chiếc bị tai nạn liền dừng lại, bọn họ nhìn thấy đầu xe bị xe Lí Kiều đâm bị hư rất nặng, không thể chạy tiếp, nhưng mà ngay trên đường cao tốc bốn chiếc xe cùng de lại, chẳng coi ai ra gì.

Trương Siêu xuống xe trước tiên, gã vừa nhìn thấy Lí Kiều ngồi dưới đất, kinh ngạc một chút rồi tươi cười đầy mặt bắt chuyện:

“Lí gia, đã lâu không gặp, có khỏe không?”

Lí Kiều vừa nhìn thấy Trương Siêu, kích động run rẩy đưa tay chỉ vào Lí Ảnh hôn mê trong xe nói:

“Trương Siêu nhanh! nhanh! Thằng đó là phản đồ, sau, sau xe còn có người của nó!”

Trương Siêu phái người mở cửa xe bên phía Lí Ảnh ra, đem người này kéo ra, tiếp theo gã dùng sức tát lên mặt Lí Ảnh nhưng mà người kia không có phản ứng, đoán người này bị túi khí ép đến hôn mê rồi.

Gã nhún vai với Lí Kiều nói:

“Người này ngất xỉu rồi, Lí gia có muốn lên xe chúng tôi đi trước?”

Lí Kiều chỉ vào cốp xe phía sau:

“Chờ một chút! Ở sau vẫn còn một người! Nó muốn giết tôi!”

Trương Siêu mặt nhăn một chút, nghĩ thầm thật sự là phiền phức, tao cũng chẳng phải là thủ hạ của mày để mày sai phái tao đủ kiểu? Bất quá lúc gã chuẩn bị móc súng ra, Quí Luân ở trong xe không nhịn được cũng đi xuống, vẻ mặt bực mình đứng ở xa xa lạnh lùng hỏi:

“Trương Siêu, nãy giờ có chuyện gì?”

Vài ngày không có ngủ ngon, hai con mắt thâm sì như mắt gấu mèo, khuôn mặt uể oải tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment