Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 68

Tôi nhớ từ khi ta bắt đầu biết nhớ, thì lúc nào cũng phải chịu đói, cha của tôi vốn là một kẻ lưu manh côn đồ, mẹ chỉ là một cô gái quê nghèo, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, không dám chống đối. Cuộc sống trôi qua rất khổ cực, ăn hôm nay không biết ngày mai có mà ăn nữa hay không, thùng gạo hình quanh năm suốt tháng trống rỗng.

Cha đánh bài, mỗi lần mẹ đi làm ở nhà máy lãnh được mấy đồng tiền lương, thường thường đều bị cha lấy đi nướng vào những trận sát phạt, nhưng không ai dám nói với ông ta một câu.

Tôi lúc ấy nhiều lắm cũng chỉ có thể được ăn hai cái bánh bao, nhưng trong trí nhớ thì hình như chưa lúc nào được ăn no, thật là đói, chẳng có hàng xóm nào tình nguyện nói chuyện với nhà tôi, càng đừng nói là hỗ trợ. Bọn họ bắt con cái không được đến gần tôi, những đứa trẻ gần đó cũng nói tôi là “con hoang”, “lưu manh”, nhưng mà tôi rất đói, chỉ có thể đi loanh quanh kiếm chút đồ ăn thì liền bị ném đá, thậm chí tôi còn đi theo một gã ăn mày đến các tiệm ăn lấy đồ ăn còn thừa lại, còn biết người đi đường trong túi ai có tiền để cho tôi có thể ăn một bữa no say.

Mỗi lần về nhà đều nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải khẩn cầu hôm nay cha đánh bài thắng, nếu thua, tôi cùng mẹ nhất định sẽ gặp họa, hai người sẽ bị đè ra đánh, quanh năm suốt tháng, trên người rất khó tìm được chỗ nào lành lặn chưa từng bị đánh tới.

Lúc đầu tôi còn khóc, ra sức khóc thật to, nhưng mà từ khi tôi phát hiện điều này chỉ càng làm cho cha hưng phấn, từ khi rút ra được bài học, sau này mặc kệ bị đánh đau đến thế nào, tôi cũng không một tiếng nhẫn nại mới có thể bị đánh ít một chút.

Không biết trẻ con nhà khác có bị giống như vậy hay không? Tôi thường thường nhìn thấy bọn nó mặc quần áo khác xa mình, còn được người lớn ôm trong lòng cho ăn kẹo, bọn nó chăm chú nhìn tôi đầy tò mò, như là thấy quái vật ngoài hành tinh.

Tôi thường nghĩ có phải sau khi về nhà, đứa nhỏ dễ thương đó cũng sẽ bị dùng thắt lưng quất vào khóc oa oa?

Mãi cho đến năm 8 tuổi, trí nhớ của tôi khắc sâu về năm ấy, đêm đó tôi ở trong căn nhà rách, ôm cái bụng đói, thật khó mới ngủ được, không ngờ “pằng” một tiếng, thật nhiều người phá cửa xông vào, tôi cùng mẹ bị đánh thức dậy, lui hết cả vào góc tường, vẫn nhìn thấy được người cha lưu manh kia bị rất nhiều gã bưu hãn đè lên mặt đất đấm đá thật mạnh.

“Con mẹ mày không trả tiền! Mày định giỡn mặt hả! Có trả hay không!?”

“Tôi không dám, tôi không dám nữa!”

Bình thường luôn làm một bộ dáng hung tợn trước mặt tôi và mẹ, nhưng hôm nay tôi lại nhìn thấy chả khác gì con chó hoang bị mấy đứa trẻ con ngược đãi ngoài đường, nằm trên mặt đến kêu gào.

Mẹ run rẩy ôm tôi vào trong người, hoàn toàn không dám nói bất kì một câu nào, có mấy gã lưu manh để ý đến mẹ đang sợ hãi, thậm chí còn vươn tay tới hoặc dùng ngôn từ tục tĩu đùa giỡn, mẹ cũng không dám phản khác, chỉ có thể tấm tứt khóc.

Mãi cho đến khi cha bị những kẻ đó đá đến hộc máu, mới giận dữ bỏ đi, trước khi đi còn tàn nhẫn nói, nếu không trả lại tiền sẽ đem tất cả chúng tôi bán đi, ngôn ngữ cực kì hạ lưu thô lỗ.

Cha thật vất vả mới ở nhà an phận được vài ngày, nhưng tâm tình cực kì hung bạo, đánh mẹ con tôi còn nặng hơn cả so với lúc trước, mẹ mấy lần bị đánh không thể ngồi dậy được, tôi ở phía trước bà ngăn cản cha, đầu bị đánh tét ra chảy máu xối xả ngất đi, trong lòng dâng lên suy nghĩ ác độc, hắn ta tới khi nào mới bị đám côn đồ kia đánh chết?

Không ngờ lần đầu tiên ông trời nghe được lời của ta, chẳng bao lâu, cha tính nết không chừa lại đi đánh bài, lần này nửa đêm lết về đã bị chặt đứt hai tay, trên người dính đầy nước tiểu, nước miếng cùng nước mắt đầy mặt như con quái vật kinh tởm.

Mẹ sợ hãi khóc lớn, đámngười kia cười đến đắc ý đem cha như thứ rác rưởi ném xuống đất, còn nói muốn cắt khí quan của hắn đem đi bán, lại bắt đầu kéo mẹ và tôi.

“Thằng chồng mày thiếu một núi tiền, còn dám xài tiểu xảo, bọn tao đang nghĩ chém luôn cái chân chó của nó, nhưng mà nó nói lấy hai đứa mày trừ nợ.” Gã đàn ông đó cười không hề có ý tốt, bắt đầu xé quần áo trên người mẹ: “Bọn tao kiểm tra trước một chút.”

Mẹ bị đè trên mặt đất khóc lóc, gào to “đừng mà!” đám người kia càng thêm hưng phấn, tôi nhào lên đánh cắn bọn đó, nhưng tôi 8 tuổi vừa gầy vừa nhỏ, một đấm đã đánh tôi ngã bay ra đất, tôi liều mạng cào cấu, lại bị tống vài đấm, muốn bò dậy cũng không được, tôi trong miệng gọi mẹ, mãi cho đến khi khàn cả tiếng vẫn liên tục gọi, nhưng đám người đó cũng không buông tha cho chúng tôi.

Tới sáng, tôi hung hăng nhớ lại vẻ mặt của từng gã trong đầu, cho dù có phải đi vào địa ngục, tôi cũng phải kéo bọn đó theo cùng.

Sau đó tôi không gặp lại mẹ nữa, ngày hôm sau đám người đó bắt bà đem đi bán, nhưng nhiều năm sau, khi tôi đem đám chó đó đánh cho quì xuống run rẩy, bọn họ răng va lách cách vào nhau lắp bắp nói, sáng ngày thứ hai tỉnh lại sau khi bị cưỡng gian, mẹ đã tự sát.

xxxxx

Qua đêm đó, cơ hồ đã nửa tàn phế tôi bị đưa đến một sòng bạc kiêm câu lạc bộ đêm tên “Cực Lạc”, mới 8 tuổi tôi không hề có sức để chống cự, dọc đường đi tôi đau đến toàn thân co quắp, bị đánh ngã, trong lòng ngập tràn phẫn nộ nhưng lại bất lực. Thật hi vọng có thể nhắm mắt lại rồi chết đi, nhưng trong khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê đó, tôi nhìn thấy người sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi.

Trương Siêu, Trương Siêu —

Tôi bị làm sao vậy?

Gã đàn ông đem tôi đến đây vứt tôi lên mặt đất, nhìn bóng người trong phòng nói:

“Này! Trương Siêu, phiền toái mày bò ra khỏi người nhỏ y tá coi, chỗ này có người cần cứu này.”

Tiếp theo nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy một người phụ nữ gần như trần trụi nửa người chạy vội ra khỏi cánh cửa phòng.

Tiếu theo là người đàn ông tên Trương Siêu vò vò tóc từ trên giường ngồi dậy, nhìn với gã đàn ông sau lưng tôi thở dài:

“Tao thật vất vả mới gặp được một người phụ nữ ngây thơ, mày không thể để tao hưởng thụ một chút sao?”

“Ha! Lại còn nói, bị thương mà còn có thể động dục, bây giờ thì hay rồi, mày đem nhỏ y tá duy nhất ở đây hù chạy tuốt rồi, thằng nhỏ này chỉ có thể giao cho mày xử lí thôi.”

Trương Siêu là một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi, cũng không tính là anh tuấn đẹp trai, thậm chí còn có bộ mặt nhìn chả giống xã hội đen chút nào, bụng gã bị băng gạc quấn đầy, vươn tay nắm lấy cằm tôi, kinh ngạc nói:

“Sao nhỏ vậy? Mày đem nó tới Cực Lạc làm cái gì?”

“Anh Bằng chẳng phải nói gần đây có mấy tên khác thích trẻ em sao, vừa vặn thằng cha của nó thiếu chút ta một khoản nợ, vậy thì cứ để cho nó tới đây đi.”

Sắc mặt Trương Siêu trở nên khó coi, sau đó lại nói vài câu với gã đàn ông kia, tiện thể đuổi gã ra ngoài.

Tôi đau đến ngay cả nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể nằm co trên mặt đất không bò dậy được, nhưng đôi mắt vẫn nhìn gã phẫn hận, đối với tôi mà nói đám người bọn họ đều cùng một giộc, đều có phần khi dễ mẹ cùng đánh đập tôi!

Trương Siêu thoáng nhìn tôi từ đầu tới chân, sau đó đem tôi ôm lên, mặc kệ hai chân hung hăng đá loạn xạ vào gã, nhưng tôi cũng không nhịn được sợ hãi mà run rẩy, nghĩ đến giây tiếp theo gã sẽ quăng tôi xuống đất, không biết sẽ có bao nhiêu đau đớn nữa?

Tôi nhắm mắt lại tim đập “bình bịch”, chờ đợi cơn đau sắp đến, nhưng chỉ nghe gã nói:

“Gầy như thế này thì làm được gì, thiếu gia nhà anh so với nhóc tuổi cũng chẳng khác biệt lắm, nhưng béo hơn nhóc nhiều.”

Gã đem tôi đặt lên giường, lấy ra hộp thuốc nhìn một chút, đổ thuốc nước lên vết thương trên mặt, trên người tôi, tôi tưởng rằng gã bắt đầu làm, dùng sức lực cuối cùng nhảy lên người gã cào cấu, chỉ nghe gã nói “đừng, đừng”, sau đó đem tôi đè xuống dưới người chế phục.

“Anh thua rồi được chưa? Nhóc ngoan ngoãn bôi thuốc đi!” Ngữ khí nghe ra rất ủy khuất.

Tôi bị đè bên dưới cũng đã chuẩn bị cho giây phút ẩu đả tiếp theo, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy, đối phương vẻ mặt nghiêm túc giúp tôi bôi thuốc, khi đó tôi chưa từng có loại thể nghiệm này, trên người cho tới bây giờ chưa từng có bạn để chơi đùa, thật đúng là có chút bán tín bán nghi tưởng rằng gã sợ tôi.

Cái tên đàn ông gọi là Trương Siêu kia ép tôi phải uống một viên thuốc, còn định ôm tôi vào lòng, nhưng là mẹ vỗ vỗ lưng tôi, trong miệng còn nói “ngoan nào ngoan nào”. Lúc đầu tôi còn vùng vẫy, nhưng mà rất lâu rồi chưa từng có người nào đối đãi với tôi ôn nhu như vậy, cơ thể đau đến không nhúc nhích được, tôi mơ mơ màng màng dựa vào ngực gã, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại vì đói, nhìn thấy trong phòng trắng toát, người kia đã không có ở đây, trên đầu giường chỉ có nửa chén cháo đã nuội, tôi ngấu nghiến nuốt trọng nó, dùng lưỡi liếm mấy hạt cháo còn dính lại, phát hiện cho tới bây giờ cũng chưa khi nào được ăn qua thứ gì ngon đến như vậy, sờ vào cái bụng căng căng, hài lòng thở một hơi.

Thật lâu sau này tôi nghĩ lại, lần đầu tiên trong đời tôi được ăn no, người đàn ông bị thương đó lại chăm sóc tôi như một con thú hoang, nhớ trên khăn trải giường đó cũng lấm tấm máu đỏ… Tôi đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng nóng, bất quá tôi nói với chính mình, bất quá chỉ là do vết thương trước đó.

Trương Siêu không xuất hiện nữa, nhưng người đàn ông lúc đầu đem tôi đến đây, mang theo nụ cười lạnh đi vào trong phòng, tôi cảnh giác trừng trừng nhìn gã, chỉ nghe thấy gã dùng ngữ khí khinh thường nói:

“Thằng nhóc mày đúng là chó táp phải ruồi, tên Trương Siêu vừa mới lập công lớn, hóa ra lại mở miệng đề nghị với Quí Tam gia nhận mày làm con nuôi, mày không cần phải đi liếm kê kê của đàn ông nữa.”

Tôi khi đó cũng không cảm giác được gì nữa, bởi vì con nuôi của Quí Tam gia có hơn chục người, đều là những đứa trẻ được chọn lựa kĩ càng, đơn giản mà nói chính là người mà Hồng bang bồi dưỡng, bọn họ đem một đám trẻ con tập trung lại một chỗ huấn luyện, từ sức khỏe đến trí lực, năng lực không đủ hay có lòng dạ khác người, sẽ bị đánh chết tươi trước mặt người khác, năng lực tốt thì có thưởng, roi da cùng dĩa mật, những người này sau khi lớn lên, sẽ thành tinh anh và tâm phúc của những người lãnh đạo trong Hồng bang, đối với bang phái vô cùng trung thành và tận tâm.

Tôi khi đó chỉ cảm thấy cuối cùng không cần mỗi ngày phải chịu đói, chỉ cần cố gắng học tập biểu hiện thật tốt sẽ không bị đánh, so với cuộc sống trước kia tốt hơn rất nhiều, chỉ bất quá trong lòng tôi vẫn không buông tha cho việc báo thù, những kẻ lăng ngược mẹ tôi tôi đều nhớ kĩ mặt mũi, thỉnh thoảng sau này, cho dù tôi đã đi trên con đường chẳng thể quay đầu lại, nhiệt độ cơ thể ấm áp ngày đó cùng hương vị cháo ngọt ngào vẫn không bao giờ mờ nhạt trong trí nhớ.

Năm tôi 14 tuổi, những đứa con nuôi được nhận vào cùng đợt chỉ còn lại duy nhất một mình tôi, mà tôi cũng bị đưa đến trước mặt Quí Tam gia.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Quí Tam gia, một đứng trên cao cao không giận vẫn uy, người huấn luyện của tôi, đem tôi dẫn đến trước mặt Quí Tam gia, cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu không dám nói lời nào, lúc trước họ luôn luôn nói với tôi, chính nhờ Quí Tam gia Hồng bang mới có tôi ngày hôm nay, Tam gia nói đông, tôi tuyệt đối không được đi tây.

Bao nhiêu năm bồi dưỡng tôi sớm không còn là cái đứa vô dụng lúc trước, cúi đầu chớp mắt nói một tiếng Tam gia khỏe.

Quí Tam gia hớp một miếng trà sau đó nói:

“Mi phải hiểu được lễ nghĩa liêm sĩ, có ơn báo đáp, sau này mi phải trả lại gấp bội. Sau này đi đến chỗ Quí Luân mà làm việc, nhưng phải nhớ kĩ không được để lộ thân phận, có bất kì dị động nào cũng phải báo lại cho ta.

Trong lòng tôi lạnh lùng nhớ lại, sớm nghe nói Quí Tam gia cùng Quí Luân không hợp nhau, từ khi Quí Tam gia cưới người vợ thứ hai Quí Luân liền dọn ra ngoài, quan hệ càng thêm lãnh đạm, phái đi nằm vùng kiểu này căn bản chỉ là chuyện nhỉ, không biết chỗ Quí Luân có bao nhiêu người như tôi đây?

Để dễ dàng xâm nhập vào bên trong, thủ hạ tâm phúc của Quí thiếu gia tôi đều cẩn thận nghiên cứu, mà trong tài liệu đầu tiên, liền nhìn thấy cái tên khiến lòng tôi kinh ngạc — Trương Siêu.

Tôi không phủ nhận nhìn thấy cái tên này thì trong lòng rối loạn, khi đó tôi đã hiểu rõ, trong giới xã hội đen, một người không quen giúp đỡ ai cũng đều có mục đích, nhưng mà người đàn ông gọi là Trương Siêu kia sau khi cứu tôi cũng không thấy xuất hiện.

Không sai, anh đã cứu tôi, dù trong cuộc sống dài đằng đẵng khi huấn luyện, không biết đã gặp qua bao nhiêu đứa trẻ khác nhau, nhưng cũng không ai có may mắn như tôi. Nếu như lúc đầu Trương Siêu không có mở miệng đề nghị cho tôi làm con nuôi, bây giờ tôi tám phần đã bị những kẻ cặn bả lăn ngược đến chết, thành một cô hồn dã quỉ trong bãi tha ma.

Tôi một mực tự hỏi với chính mình: “Anh ta vì cái gì mà giúp tôi?” nhưng không có câu trả lời, càng làm tôi nhớ kĩ về anh ta.

Rất nhanh, Quí Tam gia cho người cài tôi vào phạm vi thế lực của Quí Luân trở thành một kẻ không học vấn không nghề nghiệp như bao kẻ trong đó, cái này đối với tôi mà nói không có chút nào khó khăn, ngay từ đầu khi chỉ là một kẻ tép riu tôi liền tỏ ra không sợ sống chết, chém người cũng là hạng nhất, vì đồng bạn mà bất chấp nguy hiểm, đối với các đại đường chủ biểu hiện lễ phép sùng bái, xã hội đen rất thích những người tài giỏi như thế, không bao lâu tôi đã được đề bạt, trong một lần bang phái tụ tập, bị một đường chủ đưa đến trước mặt Trương Siêu.

Trong nháy mắt khi tôi nhìn thấy Trương Siêu lúc đó, trái tim không nhịn được đập nhanh vài cái, người đó so với sáu năm trước đã trưởng thành hơn không biết bao nhiêu, nhưng mà tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh.

Khi đó toàn thân tôi phát run, không ngừng nghĩ đến “vạn nhất anh ta nhận ra mình thì sao?”, tôi không ngờ kí ức nhiều năm trước đều trở thành kỉ niệm, ảnh hưởng đến tôi thật sâu.

Nhưng Trương Siêu chỉ hời hợt hỏi tên tôi.

“Mạnh Lễ?” Sau này gọi Tiểu Mạnh được rồi, nhớ kĩ ở chỗ này Quí Thiếu gia là chủ nhân, phải cố gắng theo mọi người mà học tập.”

… Anh ta không nhận ra tôi, tôi không thể phủ nhận khi đó trong lòng cảm thấy thất vọng thật lớn, giống như quả bóng da bị đập nát, tôi đột nhiên có ý nghĩ kích động muốn chụp lấy cổ áo anh ta, lớn tiếng gầm lên: “Anh tại sao có thể quên tôi?”

Tôi trở thành thủ hạ của Trương Siêu sáu năm, không thể phủ nhận, tôi luôn muốn tạo sự chú ý với anh ta, luôn gắng sức biểu hiện, Trương Siêu trở nên phi thường tín nhiệm tôi, chuyện lớn nhỏ gì cũng để cho tôi làm, tôi thành tâm phúc của anh ta, thành kẻ đáng tin tưởng trong mắt mọi người, dần dà, chỉ cần Trương Siêu ở đâu thì nhất định sẽ có người gọi là Tiểu Mạnh đi theo bên trái.

Trương Siêu vốn là một người mâu thuẫn, sinh ra trong xã hội đen, một bụng xấu xa, làm ra không ít chuyện xấu, thậm chí lúc giết người cũng không thấy anh ta chớp mắt, nhưng mà người này đối với người già và trẻ em đặc biệt thân thiện, lại còn đặc biệt nói nghĩa khí, mặc dù thích khi dễ người, nhưng huynh đệ gặp nạn anh ta nhất định hỗ trợ, giống như Quí thiếu gia thiếu thốn tình cảm, mi cũng có thể thấy được như vậy trên người Trương Siêu.

Thậm chí tôi còn không ít lần nhìn thấy anh ta len lén đem tiền ra ngoài đi quyên góp, khiến cho cuộc sống bình thường của anh ta so với những kẻ thủ hạ như chúng tôi còn nghèo hơn.

Anh ta luôn cười hì hì, nếu không biết bên trong là một bụng đầy âm mưu quỉ kế, thoạt nhìn rất giống như một người tốt bụng.

Ở chung với anh ta bao năm, tôi vẫn tránh nhắc đến quá khứ của mình, nhưng mà nhìn thấy anh ta yên lặng trợ giúp cho rất nhiều người hoàn toàn không để lại tên tuổi, phát giác ra mình bất quá chỉ là một trong những người được anh ta thiện tâm cứu giúp, tôi không tin anh ta thật sự còn nhớ tôi, có một ngày cuối cùng không nhịn được mà hỏi.

“Anh Siêu, anh còn nhớ… Có một lần sau khi lập công, từng thỉnh cầu Tam gia nhận một đứa trẻ còn con nuôi không?”

Trương Siêu nhíu mày.

“Hình như là có thì phải…” Anh ta nói không nhớ rõ lắm, tôi không hài lòng, dĩ nhiên không để ý đến việc phải che dấu thân phận, kiên trì hỏi tới cùng, anh ta lúc này mặt mũi nhăn tít nói:

“Ai da… ai mà nhớ cho được chứ? Già rồi trí nhớ cũng chẳng còn tốt nữa.”

Anh ta không già một chút nào, trí nhớ cũng tốt lắm, theo anh ta mấy năm, tôi sớm biết rằng khi anh ta nói như vậy tức là thật sự anh ta không có ấn tượng.

Anh ta chỉ là tiện tay.

Tôi đột nhiên cảm thấy không được công bằng, dựa vào đâu mà ngày ngày đêm đêm ta nhớ về anh ta bao nhiêu năm, anh ta lại căn bản không nhớ về tôi?

Trong người của tôi chia làm ba phần, một phần là dùng để cống hiến cho Hồng bang, một phần là cho Trương Siêu, phần cuối cùng là lưu lại cho bản thân, nhưng ngay cả phần cuối cùng này, cũng sắp bị anh ta chiếm mất.

Ngay cả kinh nghiệm yêu duy nhất của tôi, cũng là để dành cho anh ta.

Duy nhất một lần, ngay cả anh ta cũng không hiểu *** là gì.

Đó là một buổi tối rất bình thường, Trương Siêu uống say đến không còn biết gì, khi tôi đỡ anh ta về anh, anh ta lại đem tôi trở thành phụ nữ đặt dưới thân, tôi vùng vẫy vài cái cũng không phản kháng nữa, nhưng rồi cuối cùng anh ta dựa lên người tôi nằm ngủ, cái gì cũng không làm, ngay cả lúc anh ta ngủ say sưa, tôi lại như bị ma nhập đem cái quần của mình tuột ra, như một người phụ nữ, cẩn cẩn thận thận ngồi bên trên người anh ta đem thân thể của mình ra đùa giỡn, nhìn anh ta cau mày tôi vội vàng dừng lại, một bên lo lắng anh ta tỉnh lại, một bên cảm thụ sự vui thích của khoái cảm.

Cuối cùng tôi phát tiết qua loa, bắn lên người anh ta, ngày hôm sau anh ta cảm thấy kì quái, vẻ mặt trấn định nói với anh ta, vốn là tôi đưa anh ta về rồi đi, anh ta lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng không có nghi ngờ.

Đó là bí mật cả đời này tôi không bao giờ tiết lộ.

Người bên Tam gia chưa từng liên lạc với tôi, như là đã quên mất bên này có người. Tôi tưởng rằng cứ sẽ trải qua cuộc sống như thế này, có thể yên lặng đứng sau Trương Siêu cả đời mà nhìn anh, nhưng mà một người xuất hiện làm cho cuộc sống của chúng tôi đảo lộn —

Tô Dịch, món đồ chơi mới mà Quí Thiếu gia thích nhất, người duy nhất có thể làm hắn thay đổi suy nghĩ.

Trương Siêu vẫn luôn là người quan tâm nhất, vì Quí Luân, đoạn cuộc sống ấy ánh mắt của anh vẫn theo dõi Tô Dịch, gia tăng thêm một đống phiền toái cùng thống khổ, nhưng tuy là như vậy, tôi có thể cảm thấy Trương Siêu cười nhiều hơn trước rất nhiều, tâm tình cũng trở nên càng ngày càng tốt.

Tôi không biết.

Tôi không biết!

Cái loại phế vật hoàn toàn không có cách nào tự bảo vệ mình đến tột cùng thì có cái gì hay ho? Đầu óc Quí Thiếu gia bị hỏng rồi sao? Vì cái gì còn đem nhiều chuyện phiền toái đến cho Trương Siêu như vậy?

Trong chốc lát quả nhiên đã xảy ra chuyện, Quí thiếu gia vì gã đàn ông đó, liền đắc tội không ít nguyên lão trong Hồng bang, hơn nữa quá mức bành trướng thế lực, làm cho lợi ích phân chia không đều, làm cho không ít kẻ cuống quít.

Tam gia phát hiện tính chất nghiêm trọng của sự tình, kì thật từ khi Tô Dịch xuất hiện đã có người báo cáo với lão, lão cuối cùng nhớ tới tôi, một con tốt thí đã thả đi từ lâu, liền ra lệnh cho tôi đem Tô Dịch ra khỏi Quí Luân.

Tôi biết mình đã đến nước này, bại lộ thân phận, phản đồ trong bang chính là tội danh bị ghê tởm nhất, sẽ không còn cách nào quay đầu lại.

Trong lúc tôi do dự không quyết, bên Quí Tam gia truyền đến tin đồn muốn làm cho thế lực của Quí Luân suy yếu, người nào cũng biết Quí Tam gia không có khả năng tác động đến Quí Luân, muốn khai đao nhất định phải bắt đầu từ Trương Siêu.

Vừa nghĩ đến Trương Siêu sẽ xảy ra chuyện, tôi ngay cả không ngủ cũng gặp ác mộng, tôi nghĩ đến hết thảy mọi chuyện đều là do cái tên đàn ông yết đuối tên Tô Dịch kia, cuối cùng tôi hạ quyết tâm, đem tai họa này cách xa bọn họ, tôi không hi vọng Trương Siêu có bất kì nguy hiểm nào.

Đem Tô Dịch về tôi nghĩ ra hàng loạt phương pháp để hành hạ y, muốn đem y ra nấu chín, hoặc chém thành trăm mảnh cho chó ăn, nhưng một cú điện thoại của Trương Siêu đã cắt đứt tất cả kế hoạch của tôi.

“Tiểu Mạnh, tôi không ngờ phản đồ lại là cậu…” Lòng tôi căng thẳng, lúc đầu còn nghĩ rằng cái người tốt bụng này sẽ mở miệng chửi mắng, tôi nghĩ thật không dễ dàng, có thể cho anh ta phát giận, có cái gì còn quan trọng nữa đâu? Anh anh ta vẫn mang ngữ khí thản nhiên như cũ nói: “Giao cho cậu nhiệm vụ cuối cùng… Không được làm tổn thương Tô Dịch.”

… Trương Siêu, trong mắt anh, tôi đến tột cùng là cái gì?

Tôi không nghe Tam gia giết Tô Dịch, ngược lại còn đem y nuôi thành heo. Tam gia sau khi biết đột nhiên giận dữ, cho rằng tôi đối với lão hai lòng.

Tam gia nói: “Tiểu Mạnh, nếu mi thật sự biết sai, vậy thì dùng Zumanity đi.”

Lúc nhìn Zumanity bơm vào trong máu, trong lòng tôi cười khổ, đến lúc tôi đang tới lằn ranh sống chết này, có thể còn có người thương tâm vì tôi?

Tôi nghĩ đáp án có lẽ là không, sẽ chẳng có ai.

Rất nhanh, tôi không cách nào duy trì ý thức, chỉ cảm giác thật nóng, nóng quá, hạ thể trướng vô cùng! Con mẹ nó tôi muốn phát tiết!

Tôi điên cuồngnhảy đến trên một người, nhưng mà trợn mắt nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tô Dịch, lập tức kinh hoàng!

Tôi đáp ứng Trương Siêu rồi! Tôi đáp ứng Trương Siêu nhất định phải làm cho bằng được! Tôi đẩy y ra, trong miệng gào lên “Anh Siêu”, toàn thân trên dưới như muốn nổ tung, đầu đau đớn vô cùng.

Trong lúc mơ màng, tôi bị tiêm các loại thuốc khác nhau, thời gian cũng đã mất đi ý nghĩa, tôi mỗi ngày chỉ mong đến giờ làm thí nghiệm, có đôi khi hạ thân sưng trướng không chịu được, trong đầu tôi chỉ còn gương mặt của một người đàn ông, chỉ muốn nhớ lại tình ái của đêm hôn đó.

Mộng cùng tỉnh táo cứ thế luân phiên nối tiếp nhau… Kì thật như vậy không có gì là không tốt, trong một tôi không còn phải đứng sau lưng người đó, mà có thể cùng Trương Siêu ăn cơm, đi dạo, nắm tay nhau, tự như những đôi tình nhân bình thường… Mà hạnh phúc tỉnh táo là thời gian thống khổ nhất, phải chịu đựng cơn nghiện đói khát đối với thuốc của cơ thể này cùng sự đau đớn, chờ đợi giấc mộng đẹp tiếp theo.

Có một đêm xung quanh tôi đặc biệt ồn ảo, tôi mở mắt nhìn thấy mấy người bác sĩ bị túm lại, người phụ nữ đem tôi trở thành chuột thí nghiệm đang bị nghiêm khắc tra hỏi, lại nghe thấy xung quanh có người nói: “Có cứu được không? Cứu được không?”

Tôi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt kích động của Trương Siêu, tưởng rằng lại đang nằm mơ, vươn cánh tay vói lấy thân hình anh, làm chuyện *** tà trong giấc mộng.

… Thân thể hôm nay… Cảm giác vô cùng chân thật… những sợi râu cọ lên mặt… đôi môi thơm mát mềm mại… Dán lên cơ thể cường tráng co giãn… Tôi không chịu nổi đang muốn phát tiết — lại bị hung hăng đẩy ra!

Có người lay tôi không ngừng kêu to:

“Tiểu Mạnh cậu tỉnh lại! Tôi là Trương Siêu!”

Thật lâu thật lâu, tôi cũng không nhúc nhíc, cho dù thần chí tôi không rõ, nhưng trong nháy mắt cũng biết đã tỉnh mộng, Trương Siêu trong mộng rất ôn nhu với tôi, đem tôi ôm vào trong lòng, nắm tay tôi, Trương Siêu của thực tại, chỉ biết đem tôi trở thành phản đồ hận không thể giết được tôi.

Tôi không dám tưởng tượng đến bộ dáng tàn nhẫn của anh.

Nhưng mà ngoài dự liệu tử vong không có đến, tôi được đưa đến chữa trị ở bệnh viện tốt nhất, nhân sinh đúng chẳng thể đoán trước được, tựa như tôi vĩnh viễn không thể biết được năm tôi lên 8, tất cả mọi người đều xem tôi như là chó hoang, vì sao Trương Siêu lại tốt với tôi như vậy?

Tôi đã không hề nằm mơ, chỉ là mê man, cũng rất khó khăn để duy trì ý thức rõ ràng, dù sao ma túy kia cũng đã sớm xâm nhập vào mỗi tế bào của tôi, thường thường mở mắt ra trong đầu vẫn chỉ là một mảnh hỗn loạn, ngoài ý muốn là mỗi lần mở mắt ra đều nhìn thấy Trương Siêu, thật hạnh phúc đúng không?

Mặc dù nhiều lần anh ngồi trước mặ tto6i, tôi đều không thể nhận ra anh, chuyện như vậy ngày càng nhiều, hơn nửa thời gian tôi tỉnh táo ngày càng ngắn đi.

Tôi sợ cứ như vậy tôi sẽ quên anh, đối với một người dù đã quên đi mình là ai, cũng không muốn quên anh, anh là ý nghĩ để tôi còn sống đến bây giờ, tôi phải làm cái gì đây?

Có một lần xế chiều anh đến gặp tôi, khó có được chính là ngày đó đầu óc tôi tỉnh táo dị thường, thật lâu không có trạng thái tốt như thế này, tôi cố gắp sắp xếp suy nghĩ, nói một số việc cần phải nói, nếu không tôi sợ sau này quên rồi, sẽ chẳng ai còn nhớ.

“… Có một đứa trẻ từ nhỏ luôn bị đánh đập…” Anh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi, dù sao từ rất nhiều ngày trước dù ở bất kì chỗ nào, tôi cũng phải mang theo dụng cụ hỗ trợ hô hấp, không thể nói chuyện nhiều với anh:

“Tám tuổi, cha của nó đánh bài thiếu nợ mà bị chém đứt hai tay… tận mắt nhìn thấy mẹ bị… luân phiên cưỡng ***, nó bị bán vào câu lạc bộ đêm, trong lúc tuyệt vọng nhất, có người cứu nó…”

Tôi dừng lại một chút, thật lâu cũng chưa từng nói nhiều như vậy, có điểm thở không nổi, chung qui cảm giác được bản thân đang nói lộn xộn, nhưng vẻ mặt Trương Siêu vui mừng vỗ vỗ tay tôi, cổ vũ tôi tiếp tục nói.

“Đứa trẻ cùng người đàn ông nhiều năm không gặp lại, nhưng mà đứa trẻ cũng không có quên anh ta, đợt đến khi gặp lại được, đứa trẻ đã trở thành nội gián… Người đàn ông lớn tuổi hơn nó nhiều, kì thật đứa trẻ đã từ rất lâu rồi, đã thích người kia… Cho dù người kia căn bản không nhớ rõ nó.”

Tôi thấy cơ thể Trương Siêu cứng lại rồi.

“Đứa trẻ không dám nói ra tâm ý của nó, mãi cho đến khi nó trở thành kẻ bị xử lí, nhưng mà cuối cùng không biết là tu bao nhiêu kiếp… Vận khí tốt được người kia cứu trở về chăm sóc, nhưng đầu óc nó đã hỏng rồi, trở thành phế vật, cũng không có mặt mũi nào gặp người kia nữa… Nó muốn xin người kia quên đi một kẻ bỏ đi như nó… Nhưng mà lại hi vọng người kia có chút quan tâm đến nó, ít nhất ít nhất khi nó chết rồi sẽ ngẫu nhiên nhớ về nó… chỉ ngẫu nhiên nhớ lại là tốt rồi.

Tôi quay đầu nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng thất thần của anh, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt thương tâm của anh như vậy, cho dù toàn thân vô lực không thể nhúc nhích, nhưng mà trái tim nóng lên nhịn không được muốn cầm lấy tay anh, tôi nghĩ đây làm lần đầu tiên tôi lớn mật như thế, cũng có thể là lần cuối cùng rồi.

Nơi đó thô ráp, mang theo cảm xúc thật rõ ràng, tựa như con người của anh chững chạc mà ấm áp, tôi cuối cùng cũng cảm giác được.

“Anh Siêu, anh… Lần này có thể nhớ kĩ em? Có chút… Đem em đặt ở… trong lòng…”

Anh gắt gao nắm lấy tay tôi, tôi cảm giác được chất lỏng ấm áp chảy trên mu bàn tay, tôi nghe thấy giọng anh thật trầm, mang theo thanh âm nghẹn ngào nơi mũi nói:

“Sẽ mà… sẽ mà… tôi sẽ không quên cậu.”

Tôi cảm giác mũi chua xót, cảm giác mặt trời bên ngoài cửa sổ hôm nay đặc biệt rạng rỡ
Bình Luận (0)
Comment