Lại ba năm nữa trôi qua, Truy Mệnh không một lần quay về Lục Phiến Môn, chỉ cho người báo bình an, cuối cùng nói vẫn còn vụ án phải giải quyết. Không chỉ các vị sư huynh đệ mà ngay cả Gia Cát Thần Hầu cũng thở dài. Người đệ tử suốt ngày chỉ biết gây hoạ không sao lớn nổi đó vì sao lại rời khỏi kinh sư? Khiến cho những người trưởng thành, mạnh mẽ như họ mỗi lần nghĩ tới lại phải thở dài ngao ngán.
Thiết Thủ càng ngày càng trầm mặc, có khi đến mười ngày nửa tháng cũng không hề mở miệng nói một câu.
Tiểu An cùng Tiểu Trân là hai đứa nhỏ mà hắn cùng Phù Dung nhận nuôi, mỗi ngày một thêm khôn lớn. Trẻ con đúng là lớn nhanh như thổi, mới mấy năm thôi mà tiểu nam hài ít nói xưa kia giờ đã trở thành một thiếu niên mạnh mẽ vô cùng. Mỗi ngày hắn đều chăm chỉ tập võ rồi đi theo Thiết Thủ làm việc.
Lúc trước lưu lạc khắp giang hồ, cuộc sống hạ lưu nơi đầu đường xó chợ đã làm cho Tiểu An sớm hiểu sự đời, trong lòng khắc sâu dấu ấn. So sánh mình với những đứa trẻ bằng tuổi khác, hắn lại càng hiểu rằng cơ hội đến được không hề dễ dàng cho nên lại càng chăm chỉ học hỏi kiến thức cùng võ nghệ. Hắn biết rõ, chỉ khi nào bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được gia đình và hảo hảo tồn tại.
Thiết Thủ và Phù Dung ngày càng hiếm khi nói chuyện, số lần gặp mặt cũng ít đến đau lòng. Hơn phân nửa thời gian của hắn là ở các nơi phá án, quanh năm suốt tháng khuyết vị trí của đấng trượng phu… mà Phù Dung từ sau lần sảy thai kia, thân thể so với trước đây vẫn không thể nào bằng được, chỉ có thể ở trong nhà, chịu cuộc sống hậu hôn nhân của một nữ nhân đơn điệu khô khan. Ngược lại Tiểu An thường xuyên cùng hắn ra ngoài, thời gian phụ tử bên nhau thật không hề ít.
Trong ba năm qua, thân phụ của Tiểu An, Tiểu Trân đã tìm tới. Thiết Thủ không có ở nhà, cũng không gặp mặt, mọi việc đều một tay Phù Dung giải quyết chăm lo. Nàng không nhiều lời, hắn cũng chẳng buồn hỏi.
Còn tính cách của Tiểu An thì quả thực chẳng giống ai. Hắn là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, ít lời. So với những hài tử cùng tuổi, hắn có thể gọi là đã trưởng thành, thoạt nhìn có chút ngang bướng nhưng bên trong lại như có lửa cháy mãnh liệt phi thường. Mẫu thân vì bệnh mà qua đời, Tiểu Trân còn nhỏ, Tiểu An đã phát thệ sẽ bảo vệ thật tốt muội muội của mình. Đây vừa là sở nguyện vừa là quyết tâm ẩn sâu dưới đáy lòng, theo thời gian chậm rãi chuyển thành một loại nhiệt huyết.
Tiểu An đã từng nói với Thiết Thủ rằng, hắn nhất định sẽ tìm được người xứng đáng để mình yêu, sau đó sẽ vì tình yêu ấy mà bất chấp tất cả… vì người ấy mà thiêu đốt ngọn lửa này, dùng chính nhiệt tâm này để giành được hạnh phúc thực sự.
Trước lời tuyên bố đó, Thiết Thủ chỉ có thể gượng cười. Tình yêu và hạnh phúc, nếu chỉ đơn giản như thế thì tốt biết bao. Hắn không rõ tiểu hài tử này vì sao lại nuôi dưỡng thứ tình cảm sâu đậm mà nồng cháy đến thế. Thiết Thủ muốn sửa lối suy nghĩ đó của Tiểu An, nhưng vừa nhìn thấy sự bướng bỉnh, nhiệt tình và ngoan cố hội tụ trong tiểu hài này thì hắn lại cảm thấy phá tan mộng tưởng của một người quả thật quá tàn nhẫn.
Có lẽ hắn đã bắt đầu già rồi… giang hồ rất nhanh sẽ thuộc về những người trẻ tuổi, cần gì phải đem những quan niệm của mình mà áp đặt lên Tiểu An? Rốt cục hắn cũng không nói gì, chỉ khích lệ nam hài hãy vì lý tưởng của mình mà nỗ lực.
Thế nhưng, chỉ có chính bản thân Thiết Thủ hiểu rõ nhất nguyên nhân cốt yếu khiến hắn không muốn phá vỡ giấc mộng của Tiểu An. Mỗi khi nhìn thấy cặp mắt ẩn giấu nhiệt huyết đó, hắn đều nhớ tới một đôi mắt trong veo ngập tràn tình cảm, nét mặt sinh động thỉnh thoảng lại hất lên mang đầy cao ngạo. Không nhớ tới thì thôi, mỗi lần nghĩ đến là một lần những hình ảnh đó đè nén nơi trái tim khiến tâm hồn buốt đau lại càng thêm trĩu nặng.
Đã từng dụng tâm chỉ cưng chiều một mình y, muốn đem toàn bộ thế gian này dâng tới trước mặt y, đã từng muốn giấu y sau lưng mình, bảo hộ y trong lòng mình, ôm y thật chặt… khát khao vò nát, nuốt trọn huyết nhục của y vào người, lại bị y hung hăng rạch hết vết dao này tới vết dao khác.
Chết lòng.
Đớn đau.
Cặp mắt đã từng ngưng đọng lưu quang, ngày sau chỉ còn chất chứa những bi thương không sao hoá giải… nhất chuyển nhất khiêu, tràn đầy bi ai cùng bất đắc dĩ, ép tới hô hấp cũng hóa vô phương.
“Phụ thân làm sao vậy?”
Tâm tư bị cắt ngang. Tiểu An có chút băn khoăn nhìn hắn. Bên ánh lửa, nét mặt Thiết Thủ tràn đầy bi thống, tiếc nuối và xót thương, khiến cho ngay cả hài tử đứng bên cũng cảm thấy áp lực.
“Không sao.” Thiết Thủ khẽ giật mình, liền định thần lại. Lần này Tiểu An cố ý theo hắn phá án, mọi chuyện sẽ sớm xử lý xong xuôi nên không cần chiếu cố thêm nữa, đã đến lúc bảo hài tử về nhà. Qua tối nay, phụ tử hai người sẽ chia tay ở cánh rừng này, Tiểu An sẽ về trước để báo cáo tình hình cho Thần Hầu nắm rõ.
“Phụ thân, có chuyện này…” Tiểu An có chút ấp úng, tựa hồ như muốn nói chuyện gì đó nhưng lại không biết phải mở lời ra sao.
“Là chuyện gì, cứ nói.” Thiết Thủ nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như có thể đỡ lấy tất cả gánh nặng trên thế gian nhưng lại thêm phần kiên định khiến người khác cảm thấy yên tâm tin cậy, bất chấp tất cả mà đắm chìm vào.
“Phụ thân… Con đang nói chuyện thân phụ của con và Tiểu Trân, Người biết chưa?” Tiểu An không hiểu từ đâu nói đến thân phụ kia, nhấn rõ từng từ mà hiện ra vài phần địch ý. Khi Thiết Thủ không ở nhà, thân phụ vốn định tới thăm rồi đưa họ đi, không biết vì sao sau khi thấy Phù Dung thì lại đổi ý muốn ở kinh thành dài dài, thỉnh thoảng lại lui đến.
Thiết Thủ khẽ động ý. Tiểu An thoạt nhìn trầm lặng ít nói nhưng trong lòng vẫn là rất yêu mến người phụ thân là hắn đây. Thấy hài tử nói chuyện có vẻ ngại ngần, hắn cũng minh bạch.
Nữ nhân đã có chồng lại cùng nam tử khác gặp gỡ thân mật, tin đồn ấy cũng đã sớm truyền tới tai hắn… ngay cả đại sư huynh cũng đã từng bóng gió nhắc hắn phải chiếu cố nhiều hơn cho gia đình, chuyên tâm công việc nhưng cũng phải chú ý tới phu nhân. Khi ấy Thiết Thủ chỉ cười cười, không hề đáp lại.
“Tiểu An, con không nên hận người đó.” Thiết Thủ sờ đầu hắn an ủi, “Y lúc đó không biết các con lưu lạc nơi nào, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức đó thôi.”
Có kẻ nói, người kia lúc đó lưu luyến thê nhi nhưng do không chịu nổi sự oán trách của mẫu thân nên phải vào kinh ứng thí. Không ngờ trên đường vì bệnh nặng mà bị trì hoãn, ba năm sau thi cử, áo gấm về quê thì đã không còn thấy nhi tử cùng ái thê… Dò hỏi thế nào cũng không có người hồi đáp, mãi tới tận năm trước, lúc lão phu nhân tạ thế, hạ nhân mới dám bẩm báo lại rằng sau khi y rời đi không lâu, phu nhân đã bị mẫu thân của y đuổi đi nơi khác.
“Con biết, nhưng dù gì cũng không thay đổi được việc thân mẫu đã qua đời.” Thần sắc Tiểu An thoáng buồn bã, trầm mặc một hồi mới khôi phục được tâm trạng rồi tiếp tục hỏi, “Phụ thân tính sao đây?”
“Ta tin tưởng mẫu thân con.” Thiết Thủ nhàn nhạt trả lời, không ngờ trong mắt Tiểu An lại hiện ra một tia xúc động. Sau đó câu chuyện này cũng kết thúc.
“Sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Đống lửa ấm áp nhẹ sưởi bên người nhưng Thiết Thủ không sao chợp mắt. Thật ra, đã từ lâu hắn không còn cảm giác được một giấc ngủ ngon là thế nào… Mỗi lần khép mắt lại, hình ảnh người kia rời đi trong đêm trăng hôm ấy cứ mãi chờn vờn trong thâm tâm. Bóng người đơn bạc giữa tinh quang, mùi máu tanh hoà cùng đau thương khiến não bộ như muốn điên cuồng gào thét.
Tin tưởng Phù Dung?
Thiết Thủ đau khổ tự trào… Quả thật là một cái cớ hoàn mĩ.
Thật sự ra, hắn căn bản không có khả năng quan tâm tới bất cứ chuyện gì, ngoài người đó. Bất kể là ba năm trước hay ba năm sau, chỉ có duy nhất mỗi một hình bóng người kia chất đầy trong tâm khảm. Những ưu điểm của y, nụ cười của y, sự ngây thơ của y, cảm nhận trong lòng y, sự đau thương của y… từ lâu đã sớm kết thành một khối cự thạch chế ngự trái tim hắn, lấp đầy thật đầy, đâu còn một góc nhỏ nào để hắn có thể lưu tâm đến những chuyện khác nữa.
Trái tim hắn đã chết rồi, chỉ khi đối mặt với y, nó mới có thể nhói lên sự buốt đau chân thật. Nỗi đau này khiến hắn thoả mãn, khiến hắn có thể cảm nhận được mình vẫn còn tồn tại trên đời.
Còn sống, thật tốt.
Thực ra, không dứt ra nổi chính là hắn. Hắn đã mang theo tất cả hình ảnh của một Truy Mệnh hào sảng hoạt bát cùng nét mặt xán lạn ấy chất chồng trong tim.
Phù Dung trên danh nghĩa là thê tử của hắn, kì thực tâm nàng cũng đã chết từ lâu rồi.
Ba năm trước đây nàng còn có thể lặng lẽ hỏi thăm Tiểu An ngày hắn quay về, có thể thẹn thùng bắt chuyện hay nỗ lực cải biến tình hình hiện tại của gia đình, nhưng bây giờ đã không còn nữa
Ba năm sau, nàng đã từng cố gắng ngầm gợi ý bọn họ có thể sinh hoạt phu thê như bình thường, nhưng trong phòng ngủ, đối mặt với thê tử thanh khiết ngây thơ, hắn quả thật không sao chạm vào nàng được.
Mùi son phấn nồng nặc trong phòng ngủ khiến hắn muốn chạy trốn.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi như hoa ấy,
…hắn lại muốn chỉ yêu thương dáng vẻ hao gầy của người kia,
tấm thân sạch sẽ ấy,
… khi đau thương hoà uyển chuyển, cùng với mùi máu nặng nề…
…dưới đáy lòng vĩnh viễn tràn ngập.
Giật mình tỉnh lại, cảm thấy bản thân bỉ ổi vô cùng.
Thì ra, hồi ức là một điều kỳ diệu…
Ba năm nay, hắn không phút giây nào không đắm chìm trong hồi tưởng, rõ ràng chỉ một mình, nhưng lại cảm thấy như hai người cùng tồn tại bên nhau. Trong ba năm, mỗi một khắc hắn đều cùng người kia trải qua, cùng vùng vẫy trong kỷ niệm của hắn và y, cùng nhau vượt qua hết thảy.
Nếu như nói ba năm trước đây, Thiết Thủ không để ý đến cảm xúc của bản thân mình, bỏ mặc nó quá lâu đến mức đã trở thành một thói quen che dấu đi tình cảm ấy… thì trong cơn mộng mị này, bi thương lãnh tuyệt đã nói rõ, chính bản thân hắn đang đào bới kiếm tìm dưới những tầng dĩ vãng xa xăm. Đã từng lắng nghe, đã từng nhìn thấy, đã từng cảm nhận tình thương say mê nhiệt thành… Thiết Thủ đã cảm nhận thật rõ ràng, tình cảm đó trong lòng đã thâm căn cố rễ, ngày hôm nay, sau ba năm, đã nảy mầm từ mảnh đất cằn khô.
Nhưng hắn đã chẳng thể quay đầu.
… chỉ có thể không ngừng nhớ nhung và hoài niệm.
Những kỷ niệm chung giữa hai người, hắn vẫn hoài tưởng nhớ. Theo đuổi xúc cảm của chính mình, Thiết Thủ ngỡ ngàng nhận ra tình cảm mãnh liệt đó đã sâu sắc và mạnh mẽ đến mức suy nghĩ trong đầu hắn không thể phân biệt được rõ ràng.
Làm thế nào mới có thể trở lại như ngày xưa…?
Khi thứ cảm xúc mà trước đây hắn không hề nhận thức được đột ngột bị vạch trần, tâm tư ấy đã không ngừng trỗi dậy rồi đổi thay, để giờ đây hắn biết rằng mình đã yêu quá đậm sâu, không có cách nào thoát khỏi một từ ‘tình ái’.
Sau chuyện bi thương kia, Thiết Thủ không ngừng hồi tưởng rồi lại suy tư, những cử chỉ kỳ lạ xuất hiện gián đoạn cùng với nỗi oán giận không lý giải nổi. Thân ảnh nhạt mờ rời đi trong đêm trăng ấy, tiếng thở dài hoà lẫn trong cơn gió đêm, âm thanh cõi lòng tan nát vang lên thật êm tai… mọi bí ẩn đều có lời giải đáp.
Bản thân cũng đã tới cực điểm rồi…
Nhưng vì sao chứ?
Vì sao mãi cho tới lúc này, khi bị nỗi đau đớn thấu xương kia chỉ rõ mới hiểu những điều khác lạ?
Vì sao?!
Truy Mệnh, vì sao đệ không nói cho ta biết? Vì sao hết lần này tới lần khác không cho ta biết?
Âm thanh trong đầu lặp đi lặp lại, vĩnh viễn vang vọng, tựa như muốn bức ta đời này hoá điên
Dù cho đệ không như mọi khi dùng giọng nũng nịu, dù cho đệ có mở miệng bướng bỉnh… chỉ cần đệ nói một câu thôi, nhị sư huynh ta đây sẽ không thành thân. Như thế thì ngay cả phải chịu cô độc trọn kiếp, ta cũng sẽ không liếc mắt với bất kỳ nữ nhân nào. Chỉ cần đệ nói, chỉ cần đệ mở miệng, cho dù là một câu oán giận vô cớ thôi… ta nhất định, nhất định sẽ không đáp ứng bất cứ việc hôn sự nào hết.
Ta chỉ sợ làm lỡ tiền đồ của đệ, khiến đệ bị bó buộc mà sau này hận ta, cho nên thà đau lòng cũng phải buông tay để đệ được tự do, nhưng lại không thể kịp thời hiểu được tình cảm của đệ, ý tứ của đệ… Tuy nhiên, ta làm tất cả, tất cả… cũng chỉ vì đệ thôi! Từ trước tới giờ đều chỉ vì một mình đệ!
Thế nhưng, vì sao… vì sao… vì sao không nói cho ta biết?
Vì sao không nói cho ta biết?
Thiết Thủ vùi mặt dưới hai tay, từng đêm từng đêm đáy lòng cứ gào thét trong im lặng như thế, mệt mỏi đến tưởng như không thể tiếp tục duy trì. Hắn trầm mặc, hắn trốn chạy, hắn tự tay cắt đứt sai lầm của hai người… Ngoại trừ câm lặng, hắn còn có thể nói gì được nữa đây?
Phù Dung không sai, là ta đã kéo nàng vào vòng xoáy bi kịch này. Ngoại trừ danh phận ra, ta không thể cho nàng bất cứ điều gì khác. Hối hận đến đâu, đau thường cách nào cũng không thay đổi được việc nàng là thê tử của ta.
Truy Mệnh, đệ bảo ta phải làm sao đây? Vì sao mãi tới lúc này, khi tất cả mọi chuyện đã không còn vãn hồi được nữa, đệ mới nói cho ta biết… cho ta biết rằng đệ yêu ta?!
Đệ nói đệ đã khắc cốt ghi tâm, đã từng liều lĩnh mà yêu một cách tuyệt vọng… thế nhưng đệ có biết, ta cũng không cách nào kìm nén được nỗi đau đến tận xương tủy để yêu đệ hay không?
Vẫn luôn kỳ diệu như thế, con người của đệ, lời nói của đệ, tất cả mọi thứ thuộc về đệ đều khiến ta không thể nào trốn tránh được bùa mê. Mỗi một lời đệ nói đều như mũi kim châm vào nơi yếu ớt nhất trong ta, đớn đau đến bật máu
Yêu đến tuyệt vọng, phải vậy không?
Hôm nay, ta đã cảm nhận được sự ngổn ngang trong lòng, trong thân thể…Tất cả! Đó chính là thứ tình cảm sâu sắc có thể khiến người ta trượt ngã xuống tận cùng khổ đau.