Trên đường trở về, Thiết Thủ đã suy nghĩ rất nhiều cách để nói chuyện rõ ràng cùng thê tử. Thế nhưng hắn không sao ngờ được, người mở lời trước lại chính là vị phu nhân đã lâu không trò chuyện của mình – Phù Dung.
Hai người chưa về tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng cười trong phòng truyền ra. Nghi hoặc bước vào, Thiết Thủ trông thấy Phù Dung, Tiểu Trân và một nam nhân ngồi trong phòng, không gian tràn đầy âm thanh hoà thuận.
Nhận ra Thiết Thủ và Tiểu An, Phù Dung ban đầu có vài phần bối rối… nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, đi về phía hai người. Thiếu niên bên cạnh Thiết Thủ không hiểu sao lúc này lại lộ ra vẻ mặt rất khó dò, dường như ẩn chứa ánh nhìn thù địch.
Chú ý tới thần sắc kỳ lạ của hài tử, Thiết Thủ mơ hồ đoán được thân phận người kia – chính là thân sinh của Tiểu An và Tiểu Trân… Chỉ có y mới khiến cho thiếu niên lộ ra sắc mặt mâu thuẫn này.
“Thiếp có vài lời muốn nói với chàng, chúng ta trò chuyện một chút được không?” Phù Dung mỉm cười nhìn hắn.
Thiết Thủ gật đầu, theo nàng vào nội đường.
Vào khoảnh khắc khi vừa bước vào cửa, hắn thấy nam nhân kia lộ ra vài phần lo âu, nóng lòng… người hơi hơi ngả về phía trước nhưng một lời cũng không nói.
Vào đến nội đường, bầu không khí có chút trầm mặc.
Sáu năm qua, lần đầu tiên Thiết Thủ chăm chú quan sát người thê tử mà hắn danh chính ngôn thuận cưới về. Hắn kinh ngạc phát hiện người con gái năm xưa hoạt bát, mỹ lệ như hoa nay đã trở thành một nữ nhân âm trầm điềm tĩnh. Bất giác trong tâm trí lại hiện về hình ảnh thiếu nữ cùng Truy Mệnh chơi đùa trên phố… dường như đã mấy thế hệ trôi qua.
“Những năm gần đây, chàng không hề hạnh phúc đúng không?… Thiếp cũng vậy.” Khi Thiết Thủ chưa biết phải nói sao thì Phù Dung đã lên tiếng trước.
“Thiếp vẫn tưởng tâm ý của mình đã cảm động chàng, cho nên chàng mới lấy thiếp… nhưng cho tới bây giờ thiếp mới phát hiện rằng mình đã sai. Mặc dù đến tận lúc này thiếp vẫn không rõ vì sao sáu năm trước chàng lại đáp ứng việc thành thân, nhưng thiếp biết… tuyệt đối không phải là vì Phù Dung này.”
“Sau khi thành thân, chàng vẫn đối xử với thiếp như trước. Thiếp không biết một đôi phu thê bình thường khi sống chung sẽ như thế nào, chỉ đơn thuần nghĩ rằng thiên tính của phu quân mình là vậy, có cố gắng đến mấy cũng không thể thay đổi được gì… Bây giờ thiếp mới biết, đó là vì tâm của chàng chưa bao giờ dành cho thiếp cả!”
“Thiếp đã từng rất thương tâm, phiền muộn tưởng phát cuồng nhưng vẫn nỗ lực áp chế những tâm tình đó. Sau khi Tiểu Trân và Tiểu An tới, thiếp cũng muốn nghĩ thoáng hơn… có hai đứa nhỏ rồi, cứ như vậy mà chăm lo cho chúng cả đời là được.”
“Những ngày tháng bình lặng như vậy vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi thiếp gặp thân phụ của Tiểu Trân và Tiểu An. Người đó chỉ nhìn thoáng qua cũng biết lòng thiếp không hạnh phúc, mà bản thân thiếp cũng không thể nào ngăn cản chính mình hướng tới sự nhiệt tình đơn thuần mà như cố chấp kia… cảm thấy được lòng dạ héo tàn như hồi sinh, nghe từng khớp xương trong thân thể thét gào, dường như niềm vui sống tiêu thất năm xưa giờ đã trở lại.”
Phù Dung ngẩng đầu nhìn hắn, lòng nhiệt huyết và sự can đảm lâu ngày không gặp giờ đây đang ân ẩn trong đôi mắt nàng.
“Chàng chính là người trong mộng của ta thời còn thiếu nữ, là vị đại hiệp được người người kính ngưỡng, là người ta sùng bái nhất trên đời. Dường như ta đã quá say mê giấc mộng này nên không muốn chấp nhận hiện thực rằng nó đã tan biến từ rất lâu… Thế nhưng, cuối cùng ta đã thông suốt. Chàng không yêu ta, mà ta rốt cuộc cũng có can đảm mở lời… Ta không muốn tiếp tục sống cuộc sống lừa mình dối người này nữa. Thiết Thủ, xin chàng hãy viết hưu thư đi.”
Thiết Thủ kinh hãi nhìn Phù Dung. Thứ dũng khí gì có thể khiến cho một nữ nhân thốt lên những lời nói đó, từ lúc nào hắn lại cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng không có được sự can đảm như nàng?
Có lẽ con người càng trải nghiệm nhiều thì lại càng hoài niệm quá khứ, càng sống càng nhát gan… Cũng như từ xưa đến nay chưa từng nghe nhân gian kể thần thoại về người bất lão bất tử, chỉ tồn tại những thanh niên sẵn sàng liều mạng và các bậc quân vương sợ phải chết, phải già…
Vì quá đắn đo, vì chưa bao giờ nhận được trọn vẹn cho nên người ta mới sợ mất đi. Tuổi tác càng cao khiến họ sợ rằng ngay cả những thứ nhỏ nhặt trong tay cũng dễ dàng bị lấy mất. Thế rồi… đánh lừa ánh mắt, đánh lừa tâm tư, vọng tưởng duy trì hiện trạng để tất cả không hề thay đổi nhưng chẳng hề thấy được bản thân mình đã trở nên nhu nhược, bất trị tự bao giờ.
Yêu hay không yêu đều cần có dũng khí mới nói ra được.
Một việc đơn giản như vậy, vì sao ta lại khiến cho nó phức tạp đến thế? Gây ra thì phải chịu trách nhiệm, đạo nghĩa nào mà chẳng có khuôn khổ, nhưng do đâu bản thân mình lại giãy giụa trong bốn bức tường thành tuyệt vọng không có lối ra?
Chúng ta đều rất ngốc, không phải sao?
“Ta sẽ không viết hưu thư.” Thiết Thủ nghiêm nghị đáp.
Phù Dung kinh hãi ngẩng đầu, hết sức ngạc nhiên nhìn hắn, tâm tình cứ thế mà chìm dần. Cũng phải thôi, Thiết Thủ là đại hiệp được người trong giang hồ kính trọng, làm sao có thể để một vết nhơ tồn tại làm hoen ố thanh danh?
Thiết Thủ không nhìn nàng, chỉ đến thẳng bên bàn rồi mài mực viết chữ. Thoáng chốc đã viết xong, hắn đưa tới trước mặt Phù Dung giờ đây đang bắt đầu tái nhợt.
Phù Dung nghi ngờ đón nhận, nhìn vào những dòng chữ hiện lên trên trang giấy.
… Phu thê kết tóc, nghĩa trọng tình thâm, tam thế kết duyên, đến kiếp này mới nên tình phu phụ… Tiếc rằng nhị thể không thể đồng tâm, nay duyên ngắn sinh thành oán hận…
“Là phóng thê thư. Ta đã nợ nàng quá nhiều, sao có thể để nàng phải gánh chịu tiếng xấu thất đức được?”
Phù Dung trong lòng xót xa, nhào vào vòng tay Thiết Thủ rồi ôm chặt lấy hắn. Thiết Thủ sau khi ngẩn người giây lát, chậm rãi vòng tay ôm nàng.
“Thiết Thủ đại ca…” Vùi đầu trong lòng hắn, Phù Dung đau đớn từ biệt tuổi thanh xuân của mình. Nàng đã theo đuổi một giấc mộng rất thần tiên, trong cơn mơ nàng có một phu quân được người người ca ngợi… nàng không ngại ngần đi theo vị đại hiệp được người người kính trọng đó, trải qua cuộc sống hạnh phúc yên bình.
…
Phù Dung tỉnh táo lại, rời khỏi lòng Thiết Thủ. Những tưởng khoảnh khắc chia lìa sẽ khiến trái tim đau như dao cắt, thế nhưng nàng lại kinh ngạc phát hiện sự đau đớn chỉ là thoáng qua, trút được gánh nặng trong lòng có thể làm cho bản thân nhẹ nhõm đến lạ.
Thì ra, buông tay cũng không hề quá khó như nàng đã từng nghĩ suy.
^.^.>.<.^.^.>.<.^.^ “Tiểu An, con không đi theo chúng ta sao?” Trong giây phút cuối cùng, Phù Dung từ trên mã xa quay đầu lại hỏi thiếu niên. Tiểu An ngẩng mặt, nhìn vẻ mặt mong chờ của phụ thân cùng muội muội, dứt khoát lắc đầu. “Ta muốn ở lại làm một bộ khoái xuất sắc, mẫu thân còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được, cứ giao lại cho ta.” Phù Dung cùng người kia ngây người giây lát, nhìn nhau cười rồi nhanh chóng bình tâm. Hài tử đã trưởng thành, bọn họ cũng có cuộc sống lý tưởng phía trước, cần gì phải áp đặt ý nghĩ của mình lên Tiểu An? “Mẫu thân hy vọng con bình an, tự mình bảo vệ bản thân cho tốt.” Phù Dung mỉm cười. Nàng nhìn Thiết Thủ và Tiểu An lần cuối, vẫy tay tạm biệt rồi lui vào bên trong. Tiểu An tiến lên vài bước, khẽ kéo tay nam nhân đang chuẩn bị lên đường. “Hãy chăm sóc mẫu thân và muội muội cho tốt.” Thiếu niên trầm giọng. Nam nhân ngẩn ra, gật đầu rồi đột nhiên đưa cho hắn một khối thẻ bài, nói lớn, “Có chuyện gì cứ mang vật này đến gặp ta, ta sẽ luôn luôn tận tình chiếu cố.” Tiếp nhận thẻ bài, Tiểu An nhìn y một hồi lâu, nhẹ buông đôi bàn tay nhỏ “Người cũng phải bảo trọng.” Nam nhân vui mừng nở nụ cười, xoa đầu hắn, sau đó lui vào bên trong. Tiểu An đứng đó nhìn theo mã xa, cát bụi cuộn lên làm nhòa đi chiếc bóng đang mỗi lúc một nhỏ. Cuối cùng, tất cả đều khuất khỏi tầm mắt… Đột nhiên, bờ vai hài tử khẽ khàng trầm xuống. Ngoái đầu nhìn lại, thiếu niên trông thấy một bàn tay to lớn đang đặt lên vai mà an ủi vỗ về. “Trở về đi, bên ngoài gió lớn.” Tiểu An gật đầu, cùng Thiết Thủ quay lại phong động trần hương. Rừng trúc lao xao ngoài cửa, xào xạc xào xạc, tấm áo trắng mỏng hòa theo lá trúc bay qua lượn lại một ngày gió reo. Truy Mệnh ngồi trước cửa sổ căn nhà gỗ nhỏ, trên tay mang theo bình rượu, nghiêng lưng tựa vào tường. Đôi mắt y phiêu diêu nhìn ra ngoài, mơ hồ không chủ đích. Tuyền Châu là nơi y và nhị sư huynh đã từng sinh sống thuở niên thiếu, khi đó Gia Cát tiên sinh mang theo bọn họ rời khỏi kinh thành mà ngụ lại nơi đây hết nửa năm dài. Căn nhà gỗ nhỏ này là do y và người kia lén dựng lên để ở lại trong rừng trúc. Rượu cay theo cổ họng chảy xuống, tiết trời lạnh lẽo nhưng lại hiện hữu một cảm giác cháy bỏng như lửa thiêu, vừa khổ đau mà vừa ngọt ngào không kể xiết. Say rồi nên mắt đã hoa chăng? Dường như y trông thấy khung cảnh hai thiếu niên đang bận bịu nhặt gỗ, thỉnh thoảng lau mồ hôi rồi lại ngẩng đầu nhìn nhau cười cười, tràn đầy hạnh phúc. Chỉ cần được ở bên cạnh nhị sư huynh, y sẽ không bao giờ biết đến hai từ ‘mệt mỏi’. Cảm giác ung dung tự tại thật sự không tệ chút nào. Lúc đầu y còn có vài phần sợ hãi, sau đó phát hiện rằng mặc kệ mình có ồn ào ra sao thì người kia cũng không bao giờ trách cứ… Thế nên y ngày càng quen thói, không vì cái gì khác, chỉ là khao khát tiếng thở dài mang theo vài phần yêu thương chiều chuộng của người kia Truy Mệnh, Lược Thương… Chỉ hồi tưởng lại hồi ức năm xưa thôi mà y tựa hồ có thể nghe thấy tiếng gọi kia, thân quen như chưa bao giờ rời khỏi… Sự nuông chiều của hắn, tính cách tốt của hắn, nụ cười ôn nhu của hắn… vô luận bao nhiêu năm, dùng bao nhiêu khí lực cũng không sao quên được, dường như đã bám rễ trong lòng mà lớn lên. Nhị sư huynh! Nếu như… nếu như ta có thêm một chút dũng khí để nói cho người hay lúc đó, phải chăng lúc này không phải trả giá đắt đến thế này? Không dám nói vẫn là không dám nói. Ta thực sự rất sợ, sợ rằng khi nói ra rồi thì tất cả đều biến mất. Thế nhưng, kết quả là mọi thứ đều tự nó không còn như cũ, ngay cả những điều ta thực sự không muốn đổi thay. Vậy thì… trên đời tồn tại thứ gì là có thể bất biến? Cảnh còn người mất Câu nói tàn nhẫn đến đau lòng. Y cự tuyệt ham muốn, cố sức dốc cạn rượu nhưng lại ảo não nhận ra bình đã trống rỗng tự bao giờ. Một giọt cũng không còn, y không ngại ngần ném nó sang chỗ khác. Thời gian không còn sớm nữa… trở về thôi! Việc y muốn tới Tuyền Châu, kỳ thực là có tư tâm. Đây là nơi chứa đựng hồi ức của hai người bọn họ thuở thiếu thời, cũng là địa điểm chứng minh cho câu chuyện ngày trước. Cố ý như vậy… y còn muốn đợi chờ điều gì, hy vọng cái gì cơ chứ? Y lắc lắc đầu, chuẩn bị rời đi nhưng lại kinh ngạc phát hiện ở cửa có một người… vẫn hơi thở ấy, vẫn ánh mắt trầm ổn mang theo vài phần yêu chiều ấy… Máu đột nhiên xông lên đầu, tất cả xung quanh đều trở nên không thực Thiết Thủ lặng lẽ chăm chú nhìn y, dường như hắn muốn dùng đôi mắt mà tô lại từng đường nét, từng nỗi buồn và sự bi thương của người đang ở trước mặt mình… cứ thế mà im lặng hồi lâu. Thời gian tưởng như ngưng lại. Đã sáu năm trôi qua, vậy mà đến tận bây giờ Thiết Thủ mới có đủ dũng khí theo đuổi cảm xúc của bản thân mình, khiến sự nhớ nhung và tình cảm tràn đầy hiện lên rõ ràng trong ánh mắt. Tuy nhiên cái nhìn mang thâm tình thẳng thắn ấy lại khiến Truy Mệnh gần như không chịu nổi, không khí xung quanh chẳng mấy chốc trở nên mơ hồ mỏng mảnh, khó hô hấp vô cùng. “Ta đã chia tay với Phù Dung, nàng mang theo một hài tử đi rồi. Suốt bao năm qua, ta chưa bao giờ có đủ can đảm để đối mặt với đệ… thế nhưng bây giờ, ta chỉ muốn hỏi đệ một câu thôi…” Thiết Thủ dừng một chút, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt y rồi trầm giọng hỏi: “Lúc này ta nói yêu đệ, đệ có còn chấp nhận không?” Truy Mệnh thoáng giật mình nhìn hắn, đôi mắt càng lúc càng mở to như khó có thể tin, lại tựa hồ không kịp phản ứng lại. Thiết Thủ chú ý quan sát y, không bỏ qua dù chỉ nửa phần chi tiết. Thật chậm, khoé môi Truy Mệnh khẽ hiện một độ cung, từng chút từng chút vẽ nên một nụ cười. Ánh sáng ngập tràn màu sắc. Người thiếu niên có khuôn mặt cao ngạo và thần thái phi dương kia, một lần nữa lại xuất hiện. Những năm tháng trẻ tuổi khinh cuồng khiến nỗi lòng rung động đều phút chốc hiện lên trước mắt. Thật sự đã rất lâu… Truy Mệnh mỉm cười, đôi môi chực mở tựa như muốn thốt lên điều gì đó… lại không kìm được tiếu ý, trên khuôn mặt tươi tắn khẽ khàng rơi xuống từng giọt lệ trong veo. “Đệ chấp nhận. Dù lúc nào đi nữa, đệ cũng đều chấp nhận.” Cuối cùng y cũng có thể mở lời. Dường như âm thanh của tự nhiên đang vang vọng bên tai, Thiết Thủ bước từng bước dài xông tới trước, gắt gao ôm chặt Truy Mệnh vào lòng như muốn đưa y nhập vào trong xương tuỷ. Truy Mệnh cũng ôm lấy hắn, chủ động siết chặt vòng tay khiến cái ôm càng thêm thắm nồng. Chúng ta đều rất ngốc, đúng thế không? Bởi vì quá đắn đo, bởi vì quá cẩn thận nên đã đánh mất đi dũng khí để hỏi và cả để đáp. Tương phùng rồi ly biệt, yêu đến tận cùng mà lại phải đánh mất nhau. Điều chúng ta thiếu chính là dũng khí. Yêu hay không yêu, chỉ đơn giản như vậy thôi. Ba năm để tìm kiếm… Ba năm để trở về… Chúng ta tự đi theo con đường mình cho là đúng, không ngừng chạy trốn, không ngừng khẩn cầu nhưng càng lúc hạnh phúc lại càng rời xa. Trải qua một chặng đường dài như thế, phải bỏ lỡ quá nhiều… chúng ta giờ đây mới có thể hiểu được. Thế giới này thực sự đang không ngừng lặp lại. Ba năm lại ba năm, rốt cuộc chúng ta cũng trở về điểm khởi đầu. Từ lúc này đây, sẽ không bao giờ rời xa nữa
HOÀN