Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 120


“Tiểu nhân có chút vui mừng quá mong tiên sư không trách phạt.” Lão già ngửa đầu cười to một tiếng sảng khoái, bất quá nhớ tới ở đây còn có Nhất Vô Niệm lập tức thu liễm nụ cười vội vàng xin lỗi hắn.

Lão không biết Nhất Vô Niệm thế nào, nhưng khi xưa lão cũng từng gặp qua một vị tiên sư, đối phương cơ bản không coi phàm nhân bọn họ ra gì.
Bởi vậy, lão cũng rất sợ bản thân lại làm gì khiến cho Nhất Vô Niệm cảm thấy không vui, nghĩ đến vậy thôi mà mồ hôi sau lưng lão ướt đẫm.

Nhất Vô Niệm khoát tay, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không có chuyện gì.

Ta hiểu cảm giác vui sướng của ngươi bây giờ, thế này đi.”
Dừng lại một chút, hắn nhìn qua chỗ thiếu niên gầy gò mở miệng hỏi: “Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Bẩm… bẩm tiên sư, tiểu nhân được gọi là Lăng Cửu.” Thiếu niên hơi mất tự tin đáp.
“Lăng Cửu sao? Để ta nói với ngươi một chút liên quan tới tu hành, cái được gọi là tiên duyên chẳng qua là tầm mắt các ngươi thấp mà thôi.

Để bước vào con đườn tu hành, phàm nhân cần có linh căn.

Về phần linh căn là gì sau này ngươi sẽ hiểu, nói tóm lại, bây giờ ta đưa ra cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Liếc qua Lăng Cửu, hắn trầm giọng nói tiếp: “Đầu tiên đó chính là ta chỉ điểm cho ngươi, bất quá sẽ chỉ giúp ngươi nhập môn sau này cần ngươi tự cố gắng.

Thứ hai, đó chính giúp ngươi giới thiệu cho một tông môn, ở đó sẽ có các vị tiền bối chỉ dạy.

Ngươi muốn lựa chọn nào?”

“Chuyện này…” Lăng Cửu nhìn qua hướng phụ thân, thấy lão hơi nháy mắt lập tức hiểu ý ngay tức khắc quỳ gối xuống trước mặt Nhất Vô Niệm cầu khẩn: “Tiên sư, xin người hãy thu ta làm đồ đệ.”
Nhìn Lăng Cửu như vậy, Nhất Vô Niệm không khỏi lắc đầu.

Hắn khoát tay từ chối: “Đáng tiếc ta sẽ không thu ngươi làm đệ tử, thế này đi.

Nếu như ngươi đã không muốn gia nhập tông môn, vậy thì ta sẽ chỉ bảo ngươi một chút để nhập môn.”
Nói xong, Nhất Vô Niệm từ nhẫn trữ vật cầm ra một túi trữ vật đưa cho Lăng Cửu, sau đó nói với mấy người khác: “Tạm thời đứa nhỏ này ta mượn một chút!”
Ném ra mấy cái trận kỳ, Nhất Vô Niệm hai tay nhanh chóng thao túng, rất nhanh trận pháp hoàn chình được hoàn thành.

Thân ảnh của hai người bọn họ đột nhiên biến mất, điều này làm cho mấy người đang chăm chú nhìn không khỏi kinh hãi.

Lão già nhìn một màn này mặc dù có kinh ngạc nhưng không có thất thố, trong lòng lão hiện tại đang vô cùng vui sướng.
Không ngờ, hắn -- Lăng Bạch Kiêu cũng có một đứa nhi tử trở thành tiên nhân.
Đây chính là nguyện vọng duy nhất là lão hằng mong ước bất lâu nay, xem ra bây giờ đã có thể thực hiện được rồi.

Khi chết, xuống dưới kia cũng có thể ăn nói với phụ mẫu rằng lão đã khiến cho Lăng gia nở mày nở mặt, bọn họ cuối cùng cũng có người bước vào con đường tiên nhân.

Rạng danh gia tộc!
Đối với mấy việc này, Nhất Vô Niệm hoàn toàn không biết dù biết hắn cũng cẳng quan tâm.

Lúc này, hắn đang truyền thụ những kinh nghiệm của mình khi mới bước vào con đường tu hành, khi đó hắn còn tự mò mẫm rất nhiều, hiện tại đứa nhỏ này coi như rất may mắn khi có thể tiếp cận những kiến thức và con đường đúng đắn nhất.

“Ngươi hiểu rồi chứ?” Nhất Vô Niệm nhìn thẳng vào mắt Lăng Cửu hỏi.
Lăng Cửu mặc dù còn chút ái ngại, rụt rè thế nhưng vẫn gật đầu.

“Ngươi hiểu, vậy biểu diễn lại cho ta xem!” Đối với cái gật đầu của thiếu niên, hắn có chút bất ngờ.
Nghe được lời của Nhất Vô Niệm, Lăng Cửu hít một hơi thật sâu trong đầu nhanh chóng tưởng tượng những động tác, lời nói trước đó của Nhất Vô Niệm.

Rất nhanh, Lăng Cửu bắt đầu động, hai tay bắt đầu dựa theo những gì nhớ được mà làm, mặc dù có chút trắc trở cùng cứng ngắt thế nhưng lại để cho hai mắt của Nhất Vô Niệm tỏa sáng.
Trong lòng thầm nói: “Thiếu niên này không đơn giản!”
Lăng Cửu dựa theo trí nhớ làm một lượt, sau khi làm xong liền mở mắt ra hỏi: “Tiên sư, tiểu nhân không làm được như những gì ngài vừa làm, để tiên sư thất vọng rồi.”
Nhất Vô Niệm dùng một tay khẽ vuốt vuốt sống mũi, trong lòng thầm nói: “Nếu như không phải biết tên tiểu tử này không hiểu gì về tu hành, ta đã đánh cho phụ mẫu cũng không nhận ra rồi.”
Bất quá, ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Nhìn Lăng Cửu đang cúi mặt nhìn xuống mặt đất, hai chân còn không ngừng chà vuốt vào nhau xem ra tiểu tử này có vẻ rất căng thằng.

Lắc đầu một cái, Nhất Vô Niệm trầm ngâm nói: “Ngươi biết bản thân mình thiếu sót là tốt, không thể bởi vì mình có linh căn mà coi thường người khác.

Tiểu tử, ngươi phải biết bước vào đại lộ tu chân không đơn giản chỉ là tu hành, thế giới này khốc liệt hơn so với tưởng tượng ngươi rất nhiều.
Ngươi dám giết người sao?”
Đột ngột Nhất Vô Niệm hỏi một câu như vậy, Lăng Cửu có chút không phản ứng kịp nhất thời sắc mặt có chút hoang mang.

Lăng Cửu không biết phải trả lời Nhất Vô Niệm thế nào, y chưa từng giết người mà cũng không dám trả lời bừa, ấp úng không dám trả lời.


Nhất Vô Niệm nhìn biểu tình của y thì cũng không mấy ngạc nhiên dù sao tiểu tử này cũng còn nhỏ tuổi, hơn nữa môi trường sống cũng lạc hậu, thốn thốn.

Mặc dù tồn tại ở đại lục tu chân thế nhưng cuộc sống giữa phàm nhân và tu chân giả hoàn toàn tách biệt, có chăng phàm nhân trong mắt tu chân giả chỉ như sâu kiến.
Hơi động một chút liền diệt!
“Ngươi sau này sẽ hiểu, đôi khi có những chuyện không phải do bản thân thích làm mà chẳng qua không thể không làm.” Nhất Vô Niệm nhẹ nhàng nói với Lăng Cửu một câu, sau đó quay lưng rời đi.
“Tiên sư…” Lăng Cửu muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, cuối cùng đành ngơ ngác nhìn thân ảnh Nhất Vô Niệm hóa thành độn quang biến mất khỏi chân trời.
Nhìn trong tay cầm chiếc túi trữ vật tay không khỏi nắm thật chặt, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tâm.

Hắn muốn giống như vị tiên sư kia, có thể tự do bay lượn trên không trung nhìn ngắm cảnh vật từ trên xuống.

Đang lúc hắn thất thần thì có âm thanh bên tai truyền tới: “Cửu nhi, sao rồi.

Mọi chuyện thế nào rồi?”
Lăng Bạch Kiêu phát hiện thân ảnh của Lăng Cửu lập tức tiến lên dò hỏi, âm thanh cũng hết sức nhẹ nhàng, ân cần.

Nếu thường ngày lão không mấy quan tâm đứa nhi tử út thì hiện tại tỏ ra trìu mến bấy nhiêu, đây cũng là việc dễ hiểu.

Lăng Cửu có thể trở thành tu chân giả, Lăng Bạch Kiêu nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Bây giờ thì tốt rồi, lão chẳng coi Lăng Cửu trở thành tiểu tổ tông mà đối đãi.
Nghĩ tới việc gì, lão quay đầu lại lấy tay chỉ vào đám nhi tử của mình quát mắng một hồi.

Đám người kia, bình thường luôn được lão coi trọng, đắc ý hiện tại liền bị mắng nhiếc không thương tiếc.


Bất quá, đừng nhìn Lăng Bạch Kiêu đã cao tuổi mà khinh thường dù tất cả người ở đây xông lên cũng không làm gì được lão, bởi vậy trong lòng đám nhi tử hình tượng phụ thân luôn luôn uy nghiêm.

Dù hiện tại có bị quát mắng cũng không nói gì, chỉ là ai nấy đều có chút buồn phiền.
Cũng dễ hiểu, khi mà Lăng Cửu ban đầu luôn là đứa không được coi trọng trong gia đình nông phu như bọn chúng, thế những chỉ một bước ngoặt liền trở mình.

Đến ngay cả phụ thân cũng không dám quá phận với hắn, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, còn tỏ ra rất quan tâm.

Điều này khiến có Lăng Cửu có chút bồi hồi, cảm giác hơi không chân thật.

Từ nhỏ tới lớn hắn chưa được phụ nhân quan tâm bao giờ, nay thấy Lăng Bạch Kiêu hiền hòa như vậy trong lòng không khỏi bùi ngùi cảm xúc.

Bất quá, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không hề trách cứ phụ thân hay mọi người, quả thật hắn chính là gánh nặng của gia đình.

Bởi vì sinh ra đã gầy gò, thế nên thường xuyên sinh bệnh.
Lăng Bạch Kiêu dù có thế nào cũng là một người phụ thân, hổ dữ không ăn thịt con.

Dù bình thường lão không quan tâm nhưng bất kể khi nào Lăng Cửu sinh bệnh hay ốm yếu đều không chần chừ gọi đại phu, hay cả mấy huynh đệ của Lăng Cửu.

Mặc dù bình thường ăn nói chua ngoa, độc miệng hay khinh thường Lăng Cửu ốm yếu.
Thế nhưng, đến khi hắn bị bệnh cũng không có nói gì, hoàn cảnh đã nghèo khó mỗi khi Lăng Cửu sinh bệnh càng làm gia đình bọn họ khốn đốn hơn.



Bình Luận (0)
Comment