Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 172


Nhất Vô Niệm cũng không phải loại người hiếu sát, bất kể là yêu tộc, nhân tộc, yêu ma… chỉ cần có ý đồ bất lợi cho hắn, hắn đều sẽ loại bỏ.

Hắn không lựa chọn làm người tốt nhưng không có nghĩa hắn sẽ làm ra những chuyện hoang đường, không từ thủ đoạn.

Thu hồi ánh mắt, hắn đang tính suy tính nên ném nhỏ huyết đằng này vào đâu thì con rùa đã lên tiếng trước.
“Nhỏ dây leo, ta nhớ vừa rồi ngươi có nhắc tới chủ nhân ngươi trong đây.

Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Nam Phương Trường Sinh hơi tò mò nhìn gốc huyết đằng.
Đột nhiên bị con rùa hỏi vấn đề này, huyết đằng không khỏi im lặng.

Trong lòng nó có chút hối hận, không uy hiếp được đối phương đã đành nay còn bị bọn hắn uy hiếp moi móc tin tức.

Việc này tương đối hệ trọng, nội tâm nhỏ huyết đằng vô cùng xoắn suýt, nó không biết nên lấp liếm chuyện này như nào.
Nhất Vô Niệm nghe thấy lời con rùa trên mặt lập tức hiện ra vẻ hứng thú, chờ đợi huyết đằng nói chuyện.

Bất quá đợi một lúc mà vẫn không thấy huyết đằng lên tiếng, khiến hắn không khỏi ghé mắt nhìn qua.

Huyết đằng đang có phần lo âu đột nhiên bị Nhất Vô Niệm ghé mắt nhìn qua, trong lòng lập tức chột dạ.

Con rùa đa mưu quỷ kế làm sao không phát hiện ra huyết đằng có điều giấu giếm, sự tình bất thường chắc chắn là có uẩn khúc.


Vì thế, con rùa lập tức nhảy từ trong túi linh thú qua chỗ gốc huyết đằng, vừa vặn bấu lên đỉnh đầu thân cây.

Vừa mới đáp cánh an toàn con rùa giơ một chi trước vỗ một cái thật mạnh vào gốc huyết đằng, truyền âm thì thào với nó:
“Nhỏ dây leo, ta nói cho ngươi một bí mật.

Cái tên trước mặt ngươi, đúng, chính hắn, chủ nhân mới của ngươi.

Hắn chính là một tên biến thái chính hiệu, những kẻ không có giá trị hoặc chống đối hắn, hắn đều sẽ tra tấn đối phương, muốn chết cũng không được.

Hơn nữa, mấy tên giấu giếm hay nói dối đều sẽ bị hắn cắt lưỡi, giống như ngươi bây giờ mặc dù chỉ là thực yêu nhưng hắn cũng không buông tha.”
Nhìn thấy tâm tình của huyết đằng bắt đầu có chút dao động, con rùa tiếp tục truyền âm:
“Hắn sẽ từng chút một cắt đứt những nhánh dây leo, từng chút… từng chút một.

Ta biết ngươi thức tỉnh linh trí chưa bao lâu, đối với những người bên ngoài còn chưa nhận biết rõ ràng…”
“Hừ, ngươi tính lắc lư ta sao? Tiểu gia từ khi thức tỉnh linh trí đã sớm nhìn thấu bản chất nhân tộc, ngươi đi cùng hắn, dù là yêu thú ta cũng không dễ mắc lừa.”
Huyết đằng lập tức thể hiện ra trí tuệ của mình, tu sĩ nhân tộc chết dưới tay nó không ít ký ức nó hấp thu không có mấy trăm cũng phải mấy chục người.

Đối với những lời mà con rùa nói ra nó cũng không có tin tưởng lắm, bất quá nhìn về phía Nhất Vô Niệm vẫn rất e ngại.

Đối phương nhìn qua không giống kẻ ác, thích tra tấn người khác…

Bất quá, những kẻ mà nó giết đa số chẳng phải như vậy!
Mặt ngoài thì đạo mạo, nhưng một khi gặp nguy hiểm liền đồng bạn cũng không màng quan tâm, có khi còn dùng chính tính mạng của huynh đệ để kéo dài thời gian trốn chạy.

Ban đầu không thực sự tin lời con rùa nhưng khi nghĩ tới những ký ức bản thân hấp thu được, trong lòng nó lại không còn bình tĩnh như trước.
Con rùa cũng biết nhỏ huyết đằng này cũng hấp thu không ít ký của nhân tộc cho nên chắc chắn có tính cẩn thận, nhưng đây chính là điều mà nó muốn.

Không sai, nó chính là muốn dẫn dắt suy nghĩ của nhỏ huyết đằng kia hướng theo những lời nó nói.

Một khi trong lòng nghĩ tới lập tức sẽ phóng đại rất nhiều, con rùa cũng gặp không ít tu sĩ nhân tộc, cũng hiểu rõ không kém.
Cảm nhận được tâm tình của nhỏ huyết đằng có ba động, con rùa lập tức tung ra tuyệt chiêu.

“Ta vốn là bị hắn cầm tù một tia thần hồn cho nên mới đi theo hắn, vốn nể mặt chúng ta cùng xuất phát từ yêu tộc mới chỉ điểm ngươi một, hai.

Nếu không ta đã mặc kệ ngươi, đợi chút nữa tên đại ma đầu này mất kiên nhẫn dù tiểu tử ngươi có hối hận cũng đã muộn.

Ta đã bốc lên nguy hiểm như vậy, hây… mặc kệ ngươi!”
Cắt đứt truyền âm, con rùa lập tức biểu hiện ra vẻ hung hăng:
“Ngươi có nói hay không hả, ta nói cho ngươi biết chủ nhân lựa chọn tha thứ cho ngươi đã là đại ân huệ, ngươi còn giấu giếm quả thật quá đáng!”
Nhất Vô Niệm có chút không hiểu nhìn qua con rùa, trong lòng đang suy đoán nó lại tính giở trò gì.


Bất quá bởi vì huyết đằng im lặng hơi lâu khiến cho hắn cảm thấy tốn hơi nhiều thời gian, vẻ mặt cũng lộ ra chút không kiên nhẫn.

Vừa hay điểm này bị huyết đằng nắm bất được, trong nội tâm chấn kinh.
“Tên chó má chủ nhân này có vẻ như đã bắt đầu mất kiên nhẫn…”
Nghĩ tới những lời của con rùa, lại nghĩ tới cảnh những nhánh dây đằng bị đối phương từng chút cắt đứt, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
“Ta… ta, ta nói.”
Khó khăn lắm huyết đằng mới nói ra câu này, nói xong cả người có chút hối hận.

Bất quá tên đã ra khỏi cung há có thể nói quay đầu liền quay đầu, không nói chắc chắn sẽ bị đối phương cho rằng nó đang đùa nghịch, đến lúc đó thảm.
Cuối cùng huyết đằng lựa chọn thỏa hiệp.
Nói cho cùng, hiện tại tính mạng của bản thân cũng nằm trong tay đối phương, nói hay không cũng chỉ là sớm muộn.

Nếu đã thế thà rằng bản thân tự chủ nói ra, vừa tranh thủ tình cảm vừa bớt chịu khổ đau.
Đứng một bên, Nhất Vô Niệm nghe được lời của huyết đằng trong con ngươi có chút kinh ngạc, nhìn qua con rùa lập tức hiểu.

Xem ra nhỏ huyết đằng này có thể tự nguyện nói ra chắc chắn là bị con rùa uy hiếp, bất quá vừa rồi con rùa cũng chỉ lớn tiếng đe dọa, hiệu quả mạnh như vậy?
Không hiểu.
Bất quá hắn cũng không lăn tăn vấn đề này quá lâu, đưa ánh mắt nhìn về phía huyết đằng muốn nghe ngóng đối phương sẽ nói ra thông tin hữu ích nào không.

Đã làm ra lựa chọn huyết đằng cũng không dài dòng, nó nhỏ giọng nói:
“Bên trong đây vốn là huyệt mộ.”
Nói xong còn không quên nhìn qua Nhất Vô Niệm bất quá thấy hắn không biểu lộ ra cảm xúc nào, hơi có chút thất vọng tiếp tục nói tiếp.

Bởi vì huyết đằng vẫn chỉ là một gốc dây leo, căn bản không có biểu hiện ra được cảm xúc, Nhất Vô Niệm cũng không căn cứ vào sự ngập ngừng của nó mà phán đoán được.
Một lúc sau, Nhất Vô Niệm có chút thất vọng.


Thông tin mà huyết đằng cung cấp cũng không quá nhiều, đại khái bên trong đây là một mảnh phần mộ chứa đựng rất nhiều quan tài.

Đặc biệt chủ nhân trong lời nói của nó cũng chỉ là một người thần bí đã chết, mọi chuyện cũng chỉ là lời lão tổ tông đời trước của nó kể lại.
Hắn cũng cảm nhận được những lời của huyết đằng đều là thật.
Nghĩ tới đoạn đường phía trước có vẻ sẽ ẩn chứa nguy cơ, bất quá chỉ suy tư ba giây hắn lập tức cất bước ngự kiếm phi hành tiến về phía trước.

Dù phía trước có nguy hiểm hắn cũng phải thử, không ra được đây hắn thực không can tâm.

Trên vai, phân biệt trái phải đều b con rùa cùng với nhỏ huyết đằng thu nhỏ chiếm giữ.
Không phải hắn có sở thích bị đám yêu tộc này bấu lên vai, cơ bản con rùa thì hắn đã quen thuộc, về phần nhỏ dây leo là do nó khá quen thuộc trong đây bởi vậy hắn mới lựa chọn cho nó lưu lại ở bên ngoài.
Một người hai yêu nhanh chóng tiến về phía trước.
Thời gian trôi qua, bọn hắn dần dần tiến vào phạm vi chỗ sâu của huyệt mộ.

Điều làm cho Nhất Vô Niệm có chút kinh ngạc, nơi đây không hề là một mảnh âm u đen tối, mà là một mảnh khu vực màu xanh tươi tốt, thảo nguyên bát ngát…
Nhất Vô Niệm có chút không tin được, thậm chí còn liên tục hỏi hai tên bên cạnh xem có phải bản thân rơi vào huyễn cảnh không.

Cuối cùng vẫn là nhỏ huyết đằng mẫn cảm xác nhận không hề có, Nhất Vô Niệm hơi an tâm một chút.

Nghĩ tới đoạn đường âm u đen tối, hắn còn cho rằng phía trước cũng chính là một mảnh như vậy.
Một mảnh phần mộ âm u, tăm tối nhưng xem ra hắn đã nhầm.
Nhìn không gian trong đây hắn chỉ muốn hỏi huyết đằng một câu, “Nơi đây thật sự là phần mộ như ngươi nói.”
Đừng nói tới tử khí, ngay cả một phần mộ hay quan tài đều không cảm nhận được..

Bình Luận (0)
Comment