Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 179


Nhất Vô Niệm trông thấy biểu tình của con rùa thì khẽ hừ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường liếc qua nó.

Bất quá vài giây sau, hắn cũng phải một tay ôm trán.

Bởi vì sao?
Là do biểu tình của nó có chút đặc sắc, phạm sắc.

Hắn lại quên mất tên này mê muội mỹ nữ (¬_¬").
Không sai! Bên trong quan tài không có pháp bảo bản mệnh, cũng chẳng có nhẫn trữ vật.
Duy nhất chỉ có một vị nữ tử đang nằm.
Mà đặc biệt, nữ tử này sắc mặt hồng hào trông không khác biệt chút gì so với người bình thường.

Bất quá để hắn kinh ngạc hơn, đó chính là trên người nữ tử lại tản mát ra sinh mệnh chi lực.


Sinh mệnh còn, tức là người này chưa chết!
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn ẩn hiện một cỗ cảm giác lạnh lẽo.

“Ta nghĩ chúng ta có lẽ nên di chuyển quan tài trở về trạng thái ban đầu!”
Nhất Vô Niệm không dám chần chừ giây phút nào, vừa nói hai tay cũng vận chuyển chân nguyên trong người hành động.

Thế mà lần này con rùa cũng không có phản đối hơn nữa nó còn nhanh tay hơn cả Nhất Vô Niệm, xem ra nó cũng nhận ra điều không ổn.
Bất quá khi hai người bọn họ quay qua đậy nắp quan tài vào thì sắc mặt đại biến, cả người Nhất Vô Niệm đồng thời xuất hiện quang mang hộ thể, lực lượng tràn ngập cơ thể của hắn.

Thần thức cũng theo đó mà phóng ra, rà soát một lượt không gian bên trong động phủ, thế mà vẫn không phát hiện ra tung tích của nàng.
Sắc mặt con rùa cũng khó coi không kém, bất quá hắn cũng biết tình hình bây giờ không tốt để phàn nàn.

“Bên trong đây hầu như mọi ngóc ngách đều đã bị chúng ta kiểm tra, người này rốt cuộc ở chỗ nào?”
Trong lòng Nhất Vô Niệm tràn ngập mối nghi vấn không có lời đáp, đúng ngay lúc này, từ bên dưới mặt đất chồi lên một bàn tay.

Gần như không để cho Nhất Vô Niệm có cơ hội phản ứng, một bàn tay liền giữ chặt cổ chân của hắn.

Lực lượng kiềm giữ quá mạnh khiến cho Nhất Vô Niệm dù bộc phát hết lực lượng cũng vô ích, không có cách nào thoát khỏi trói buộc của đối phương.

Sắc mặt của hắn không khỏi khó coi, đối phương che giấu khí tức quá sâu khiến cho hắn không tài nào phát hiện ra bóng dáng của nàng.

Hắn đoán không sai, người đang kiềm giữ hắn chính là nữ tử trong quan tài.


“Ầm!”
Mặt đất tung tóe, sau đó cả thân hình của Nhất Vô Niệm liền bị đối phương kéo thẳng xuống bên dưới mặt đất, chui hoàn toàn vào trong lòng đất.

Bên trong lòng đất, Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng nhìn rõ đối phương, nữ tử này kề sát ngay trước mặt hắn.

Đúng như trước đó hắn từng đánh giá, đối phương quả thật là một vị mỹ nữ.

Mỹ nữ đúng là không hiếm gặp thế nhưng điều để hắn ngạc nhiên chính là khí chất của nàng.

Khí chất cao quý, hiên ngang, cuồng vọng từ sâu trong ánh mắt của nàng khiến cho hắn có chút bối rối.

Nữ tử này không đơn giản!
Ngay khi hắn đang cố gắng thoát khỏi lực lượng giam cầm của đối phương, chợt nghe thấy một tiếng “phập!” thật mạnh vang lên.

Từ cánh tay truyền tới đau đớn, giờ thì không thể nhầm được nữa, tiếng vang vừa rồi chính là do đối phương cắn vào bắp tay của hắn.
Nhất Vô Niệm cúi đầu nhìn qua nơi phát ra đau đớn, chỉ thấy nữ tử kia đang liên tục hấp thu máu của hắn.


Muốn mở miệng chửi thô tục đối phương nhưng lại nói không lên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn nử tử từng chút hấp thu máu trong cơ thể.

Thời gian trôi qua, Nhất Vô Niệm có thể cảm nhận được lượng máu lưu thông bên trong cơ thể đang ngày càng giảm, sắp tới mức báo động.
Cơ thể ngày càng suy nhược, ý thức mỗi một lúc lại trở nên mơ hồ.
Trong nội tâm của hắn lúc này…
“Đám con rùa cùng huyết đằng tại sao vẫn chưa cắt đứt hành động của đối phương.”
Nhưng mà hắn đâu biết rằng, bên ngoài phạm vi của hắn đã bị một lực lượng màu đỏ bao trùm, nó giống như kết giới ngăn cản đám con rùa cùng huyết đằng quấy rối.

Một mực dùng tất cả những thủ đoạn của mình, bất quá vẫn không thể công phá được một góc của lực lượng màu đỏ.

“Không ổn, cứ như thế sớm muộn tiểu tử kia chẳng mấy chốc sẽ trở thành một cỗ thi thể khô quắt.”
Con rùa không khỏi lo lắng, trong lòng cũng hối hận không thôi (>_.

Bình Luận (0)
Comment