Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 39


Đối với Dương Cơ Nguyệt cố tình gây khó dễ, Nhất Vô Niệm cũng không hề muốn như vậy nhưng hiện tại, khi biết cô nàng này là tôn nữ của Dương Thanh sư bá, điều này làm hắn muốn chấm dứt câu chuyện hiểu lầm lại ở đây.

Trong lòng hắn cảm thấy chỉ cần tặng quà cho nàng thấy hài lòng, câu chuyện không vui giữa bọn họ liền có thể được hóa giải.
Ít nhất đây là suy nghĩ của hắn đang nghĩ.
“Đây là một chút thành ý của sư thúc đối với hai người các ngươi.” Nhất Vô Niệm từ nhẫn trữ vật cầm ra một lọ đan dược cùng với một một thanh kiếm.

“Đây là…? Sư thúc, đồ vật này quá quý giá.

Chúng ta không thể nhận được!” Dương Cơ Tử vừa mới nhìn thấy thanh kiếm này liền biến sắc, vội vàng xua tay nói.
Bên cạnh hắn còn có Dương Cơ Nguyệt vẫn chưa lấy lại tinh thần, nàng còn đang bận ngắm nhìn viên đan dược bên trong bình ngọc.

Sắc mặt nàng không khỏi biến ảo một hồi, không phải bởi vì đan dược quá phế mà ngược lại, nó quá quý giá.

Cảnh giới của nàng đang dừng tại Trúc Cơ tầng sáu đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền bước vào Trúc Cơ tầng bảy.
Tại đại lục, mỗi một đại cảnh giới đều được chia làm cửu tầng, còn được gọi là tiểu cảnh giới.

Mỗi tiểu cảnh giới thì đều sẽ chia làm những mức độ khác nhau để phân biệt rõ ràng, đó là “sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong”.

Đợi đến khi tầng thứ chín đạt tới đỉnh phong, khi đó đại cảnh giới đã bước vào viên mãn hay còn được gọi là đại viên mãn.
Quay trở lại vấn đề, ngay sau khi Dương Cơ Nguyệt phát hiện viên đan dược này bất phàm, liền không khỏi trân trối nhìn qua Nhất Vô Niệm.


Thấy nàng nhìn mình, Nhất Vô Niệm học theo trưởng bối, khẽ mỉm cười một cái kèm theo cái gật đầu để bày tỏ thành ý của mình.

Rất tiếc, trong mắt của Dương Cơ Nguyệt lại giống như hắn mỉm cười đắc ý khoe khoang, nàng không khỏi muốn tức giận.

Nhưng cảm nhận được sự tinh khiết của đan dược không khỏi nắm chặt bình ngọc, nàng tin rằng, chỉ cần nàng dùng viên đan dược này, chắc chắn sẽ bước vào Trúc Cơ tầng bảy.
Bởi vì, dạo gần đây gặp phải bình cảnh làm cho tâm trạng của nàng có chút bực bội, mà nay…
Trong đầu tranh đấu một hồi, cuối cùng vẫn bị cám dỗ của đan dược chiến thắng.

Thở dài một tiếng trong lòng, Dương Cơ Nguyệt đối với Nhất Vô Niệm hành lễ nói: “Đa tạ sư thúc ưu ái, Cơ Nguyệt rất thích món quà nhỏ này của người!”
“Nguyệt nhi, muội…” Dương Cơ Tử bất ngờ nhìn muội muội của mình, hắn không tin được vào tai mình.

Muội muội vậy mà đối với vị sư thúc này chịu thua, hắn hiểu tính tình của nàng, nếu như nàng đã chấp nhận cúi đầu, vậy liền không có để chuyện vừa nãy ở trong lòng nữa.

Cũng đúng, đồ vật trên tay hắn quả thật rất bất phàm, muội muội chắc chắn cũng nhận được đồ vật không kém gì hắn.
“Đa tạ sư thúc, Cơ Tử…”
Không hắn nói xong câu bày tỏ sự cảm động thì Nhất Vô Niệm khoát tay nói: “Không cần phải dài dòng như vậy, một chút thành ý của ta mà thôi.”
“Vô Niệm sư thúc của các ngươi đã nói vậy thì mau mau cất đi.” Dương Thanh một bên lên tiếng.
Nghe được lời của gia gia hai người liền đứng qua một bên.
Nói xong với hai đứa tôn nhi, Dương Thanh mới quay qua Nhất Vô Niệm nói tiếp: “Sư điệt, nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm ta.

Được rồi, đám trẻ tuổi các người mau đi ra ngoài đây đi.”
Bị xua đuổi ra khỏi Tàng Kinh Các, ba người không khỏi không biết nói gì.
“Được rồi, vậy ta đi trước!” Nhất Vô Niệm cảm thấy khoảng cách hai bên đã bị xóa bỏ thì nhanh chóng chuồn đi.

Hai huynh muội họ Dương không khỏi đối với vị sư thúc tiện nghi có chút cứng nhắc, không khác gì đám trưởng bối.
“Sư…” Dương Cơ Nguyệt còn muốn nói gì thì bị ca ca kéo lại, nàng không vui nhìn Dương Cơ Tử.

Bị muội muội nhìn như vậy hắn đành phải giải thích, “Sư thúc có việc gấp phải xử lý, muội nháo chuyện làm gì?”
“Muội đâu có nháo chuyện, hừ!” Hiển nhiên nàng rất không vui khí bị ca ca nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có gọi lại Nhất Vô Niệm.
“Đúng rồi ca ca, huynh biết người… à vị sư thúc này là đệ tử của ai không?” Dương Cơ Nguyệt đối với lai lịch Nhất Vô Niệm tò mò hỏi.
Trong lòng thầm nói, muội muội đổi giọng cũng thật nhanh, mới đầu còn ngươi, tiểu tử giờ đã là sư thúc ngọt xớt rồi.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không dại gì mà nói ra, còn về vấn đề mà nàng hỏi, hắn không thể nói được.

Trước mắt, có lẽ là vậy.
Không trả lời nàng, hắn quay lưng rời đi.

“Ca ca, ngươi làm gì mà quay lưng rời đi.

Mau mau nói cho muội biết…”
Bóng dáng hai người dần dần biến mất, cùng với những âm thanh huyên náo của Dương Cơ Nguyệt.

Bên này, Nhất Vô Niệm vừa đi vừa lắc đầu thở dài.

Lần này đi ra bên ngoài không nghĩ tới lại gặp phải rắc rối, cũng may không có gì nghiêm trọng chi ra chút đồ vật liền giải quyết ổn thỏa.

Hắn cũng coi như tất tay để bịt mồm hai huynh muội Dương Cơ Tử kia, một viên Thiên Trúc Đan duy nhất còn sót lại cùng với thanh pháp khí cực phẩm Hỏa Linh Kiếm.
Không nói quá khi mà hai đồ vật này rất quý giá.
Rất nhanh, Nhất Vô Niệm đã trở về Trấn U Minh.

Nhưng hắn cũng không lập tức trở về động phủ, mà đi tới chỗ của sư tôn Lăng Không để báo cáo một chút tình huống hôm nay.

Lăng Không nhìn một chút đồ đệ cũng không nói gì quá nhiều, bảo hắn trở về động phủ tu hành đi.
Trở lại động phủ tu luyện, Nhất Vô Niệm lập tức từ đống điển tịch trong nhẫn trữ vật lựa ra một cuốn, bắt đầu lật ra từng trang.

Vừa mới tiếp xúc cấp độ điển tịch cao cấp này làm hắn có chút không quen, chỉ thấy từng dòng chữ được hiện lên trên không trung, điều này làm cho hắn âm thầm cảm thán.

Đồ vật của tu chân giả, hắn càng tiếp xúc càng cảm thấy huyền diệu.
“Từ nhiều kỷ nguyên xa xưa, kiếm luôn luôn được tu chân giả ưa thích sử dụng, dần dần kiếm trở thành một trong những pháp bảo phổ biến trong Tu chân giới.

Kiếm có thể đơn giản sử dụng, dễ nhập môn nhưng… không có nghĩa là dễ dàng.

Tu sĩ thông qua kiếm sáng tạo ra vô số những kiếm chiêu, kiếm pháp.


Kiếm phổ biến nhưng đi con đường kiếm tu lại rất khó.

Thế nào là kiếm tu? Chính là tu sĩ sử dụng kiếm không đơn thuần chỉ coi đó là một pháp bảo, pháp bảo có thể thay đổi, đây là chuyện rất dễ hiểu.

Khi ngươi có được một món pháp bảo mạnh mẽ khác, ngươi có tử bỏ thanh kiếm trong tay để tiếp nhận vũ khí khác?.

Đây không chỉ là một câu hỏi đơn giản.
Nếu câu hỏi này kèm theo thực tiễn, ta dám chắc chín thành tu chân giả liền có thể từ bỏ thanh kiếm trong tay mình.

Kiếm tu chân chính thứ họ theo đuổi không đơn thuần chỉ là sức mạnh ngoại lực, thứ họ theo đuổi chính là linh hồn của kiếm, là cực hạn của kiếm.”
“Linh hồn của kiếm… Cực hạn của kiếm….

Đây chính là ý nghĩa chân chính của kiếm sao? Không ngờ vị sư tổ này lại có lý giải với kiếm như vậy.”
Nhất Vô Niệm nhìn những dòng ký tự trên cuốn điển tịch tự lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm suy nghĩ những lời lý giải vừa rồi.

Không sai, cuốn điển tịch này là những dòng tự sự cùng lý giải của một vị tổ sư của tông môn, có thể nói là một trong những người sáng lập ra Huyền Đan Tông.

Mặc dù không hiểu lắm nhưng hắn vẫn cảm thấy những lời này rất thâm ảo, có lẽ đến khi hắn mạnh hơn sẽ hiểu được những thâm ý bên trong đó.
Tiếp tục lật sang trang khác lại những dòng chữ mới xuất hiện trên không trung, ánh mắt Nhất Vô Niệm vô cùng chăm chú đọc, đôi khi còn tự mình nhẩm nhẩm giống như tự hỏi bản thân..

Bình Luận (0)
Comment