Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 49


Sự việc đột ngột xảy ra làm cho đám người đang vô cùng hỗn loạn không khỏi ngơ ngác, bọn họ vừa thấy điều gì?
Đám binh lính trong chốc lát liền hóa thành tro bụi.
Thủ đoạn này phàm nhân có thể làm được sao?
Không thể! Vậy chỉ có một khả năng…
“Tiên nhân, cầu ngài cứu giúp chúng ta!” Lập tức có người dẫn đầu quỳ xuống dập đầu van xin, có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh tất cả dân chúng bên ngoài thành đều quỳ rạp xuống mặt đất.
Nhất Vô Niệm không dừng lại tại bên ngoài quá lâu thoắt một cái đã xuất hiện bên trong thành.

Vừa mới đặt chân bên trong thành hắn không khỏi cau mày, hiện tại, bên trong thành đang vô cùng hỗn loạn.

Đám binh lính như phát điên vậy, bọn chúng không ngừng hung hăng tàn sát người dân, chưa hết, hai ven đường không thiếu cảnh tượng nữ nhân bị đám binh lĩnh lột sạch y phục cùng lăng nhục, các quán tửu lâu và các kiến trúc khác đều bị đập tan tành.
Dù hắn không phải người tốt nhưng nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng vẫn rất phẫn nộ, không ngờ nơi đây lại hỗn loạn tới mức này.

Đi vào bên trong thành Nhất Vô Niệm khống chế thần thức quét một lượt trong đây, rất nhanh hắn liền phát hiện ra một chuyện.
Bên trong đây đúng thật là có tu sĩ, hơn nữa còn là ma đạo.
Xem ra chuyện này dù thế nào hắn cũng phải quản.
Xung quanh đều là những tiếng la hét chói tai, Nhất Vô Niệm căn bản không muốn tiếp tục nhìn nữa, vô số đường kiếm khí bay ra, những binh sĩ đang hăng say chém giết kia rất nhanh liền không có một ai sống sót.
Trong nháy mắt, binh sĩ bên trong thành đều bị hắn diệt sát không còn một ai.
Dù là như vậy, bản thân hắn cũng không cảm nhận được điều gì khác thường.
Sau khi diệt sát hết đám binh lính ở gần đây, Nhất Vô Niệm không để ý tới đám người đang cúng bái hắn mà đưa mắt nhìn về một phía.


Trong chớp mắt hắn liền phi thân lên không trung, Nhất Vô Niệm không hề nương tay, trên bầu trời trung tâm tòa thành trì không ngừng có những tia sáng nhỏ bé bay xuống, những binh sĩ bị tia sáng đánh trúng không ngoại lệ đều đã hóa thành tro tàn.

truyện tiên hiệp hay
Chỉ trong thời gian ngắn, đám binh sĩ đang hung hăng tàn sát người dân vô tội chợt hoảng sợ, bọn chúng nhìn đám huynh đệ của mình nhanh chóng biến thành tro tàn thì sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Thủ đoạn thần kỳ như vậy đã triệt để làm cho bọn họ run sợ, vô sô binh sĩ kinh hãi, bọn họ quân số rất nhiều nhưng đều chỉ là người bình thường mà thôi, gặp phải tiên nhân thì không khác gì đám bao cỏ.
Không chút do dự, đám binh sĩ lập tức ném đi vũ khí của mình nhanh chóng chạy ra bên ngoài thành.

Trong nội tâm bọn họ lúc này đều đang sợ hãi đến tột độ, cái gì lệnh của chủ thành, uy nghiêm của chủ thành, trong lúc này đều không có tác dụng chấn nhiếp bọn họ.

Đám binh lính này nhìn nhiều huynh đệ chết như vậy, trong lòng đã biết tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ có con đường chết, mà không ai muốn chết cả, vì thế tất cả đều mang tâm tư bỏ trốn.

Mong bản thân có thể thoát được kiếp nạn này.
Trên không trung giữa trung tâm tòa thành.

Lúc này, Nhất Vô Niệm vẫn còn đang niệm pháp, hắn cũng nhìn thấy được những binh sĩ này bỏ chạy.

Nhưng thế thì sao chứ!
Việc bản thân mình đã làm há có thể nói buông liền buông, nói vứt bỏ liền coi như không có chuyện gì.


Nếu Nhất Vô Niệm đã động sát tâm, hắn căn bản sẽ không bỏ qua, hơn nữa hắn đã chứng kiến tận mắt những hành vi tàn nhẫn vô nhân tính của đám binh lính này.

Nếu cứ thế bỏ qua thì thật có lỗi với người đã mất, không làm thì thôi, một khi đã làm, hắn sẽ không để tên nào còn sống.
Hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn, tay phải điểm một cái lên hư không, trong chốc lát vố số mũi tên lửa như có mắt uốn lượn trên không trung rồi lao tới đám binh sĩ.

Trong chớp mắt, âm thanh ồn ào bên trong thành trì bỗng nhiên hoàn toàn tĩnh lặng, đám binh sĩ tất cả đã hóa thành tro tàn, những người còn sống sót thì ngơ ngơ, ngác ngác.
Nhìn qua đám người còn sống trong lòng của hắn cũng có chút thương hại.
Tay trái khẽ điểm một cái, một quả tinh cầu liền xuất hiện bên trong tay của Nhất Vô Niệm.

Thu hồi tinh cầu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn nheo mắt nhìn về một phía.

Không biết từ bao giờ, cách hắn không xa xuất hiện một nữ tử, nữ tử này dung mạo xinh đẹp, mặc một chiếc váy xẻ giữa, ẩn hiện một đôi chân dài ngọc ngà trắng nõn.

Nữ tử thấy Nhất Vô Niệm nhìn qua thì một tay che miệng cười khẽ, nũng nịu nói: “Công tử, ngài thật uy phong đâu…”
“Ngươi chính là hồ ly tinh mà bọn họ đồn thổi?” Nhìn thoáng qua nàng ta, hắn nghi vấn hỏi.

Nghe được câu hỏi của hắn, sắc mặt nữ tử cũng không có thay đổi, nàng khua khua đôi tay thon dài trắng hồng của mình ra ngắm rồi đáp: “Nô gia nào dám.


Công tử, ngài đừng nghe bọn họ nói linh tinh.

Nô gia chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi, trở thành tiểu thiếp của chủ thành cũng là bất đắc dĩ.

May có công tử hiệp nghĩa đứng ra cứu giúp, nô gia cảm tạ muôn phần.”
Nhất Vô Niệm cảm thấy cô nàng này có chút buồn cười, không lẽ nàng ta cảm thấy mình hẳn là rất thông minh hay cho rằng hắn chỉ là một kẻ mãng phu.

Lắc đầu cười nhạt một tiếng, hắn lên tiếng:
“Những lời này, ngươi có lẽ đi lừa tiểu hài tử còn may ra có tác dụng.

Nói với ta mấy câu ngu ngốc như vậy, thật coi ta là đồ lên ba hả?”
Vừa dứt lời, hắn liền đánh ra một đạo hỏa cầu đã bay tới trước mặt nử tử.

Nữ tử vừa sợ vừa giận chật vật tránh né đạo hỏa cầu này, bất quá, nàng cũng không có may mắn lần thứ hai, khi mà chỗ nàng vừa di chuyển đến đã có một đạo thủy tiễn bắn xuyên tới.
“Ình…” Một đạo âm thanh vang dội.
Một thân ảnh chật vật từ trên không trung đập xuống mặt đất, bụi mù tỏa ra tứ phía.

Hai chân nữ tử khụy xuống, hai tay cũng theo đó mà chống xuống mặt đất, miệng thì không ngừng ho ra máu.

Xem ra nàng bị thương không hề nhẹ.
“Ngươi… không ngờ ngươi lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ!” Âm thanh nữ tử vô cùng ngạc nhiên, bên trong còn xen lẫn một chút khiếp sợ.
Thực lực của đối phương Nhất Vô Niệm đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, hắn đương nhiên dễ dàng giải quyết.
“Ha ha… Ngươi không thể giết ta.


Giết ta rồi ngươi cũng sẽ không sống được.” Nữ tử đột nhiên cười phá lên, giọng nói tràn ngập cỗ uy hiếp.
“Ồ! Ngươi cho rằng, hiện tại, ngươi có tư cách nói chuyện?”
Bên tai của nữ tử truyền tới âm thanh đạm bạc hời hợt của Nhất Vô Niệm.

Sắc mặt nữ tử biến sắc, nàng cho rằng đối phương đã phát hiện ra tiểu động tác của nàng rồi, nhưng làm sao có thể chứ.

Đồ vật kia là đại nhân ban phát cho nàng, làm sao một tên Trúc Cơ Kỳ có thể cảm nhận được.
Bên này, lời vừa rồi mà hắn nói ra cũng chỉ là nói thật.
Đối với một tên Luyện Khí Kỳ không có sức chống trả, hắn còn rất khinh thường lời uy hiếp của nàng ta.
Bỗng có âm thanh ba động từ đâu truyền tới lập tức gây lên sự chú ý của Nhất Vô Niệm, hắn khống chế thần thức quét qua một cái, chỉ thấy phía bên ngoài thành có một luồng mê vụ màu đen như những cột khói đang ngưng tụ đến đây.

Trong giây lát, đám mê vụ màu đen này đã xuất hiện bên trong tòa thành, cuối cùng mê vụ tan đi lộ ra một nam tử mặc trường bào màu đen.
Chỉ trong thời gian tích tắc, nam tử này đã xuất hiện trên không trung tòa thành, y đứng đối diện với Nhất Vô Niệm.

Nam tử không chút để ý tới Nhất Vô Niệm mà đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới, nơi đó chính là nơi nữ tử kia.

Cảm nhận được người tới là ai, trong lòng của nữ tử vô cùng vui mừng, vốn nàng còn định dùng đồ vật kia để chạy trốn nhưng không ngờ lại có người đến tiếp viện.

Thấy nam tử nhìn mình, nữ tử vội hành lễ, sau đó cung kính nói:
“Khổng Tuyết Liên ra mắt Ma sứ đại nhân.”.

Bình Luận (0)
Comment