Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 73


Bị lão giả của Nguyên gia cất lời dạy bảo, sắc mặt của Nhất Vô Niệm không thể hiện ra một chút khó chịu hay biến hóa nào.

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói vô lễ cũng như hành động ngông cuồng của lão giả, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Bích Nguyệt, cuối cùng lên tiếng:
“Việc này liên quan tới thế lực phụ thuộc vào Huyền Đan Tông, ta với tư cách là đệ tử cũng phải gìn giữ danh vọng của tông môn.

Bích Nguyệt tiền bối chẳng hay sẽ giải quyết chuyện này thế nào?”
“Tiểu tử đừng khinh người quá đáng, một tên đệ tử Luyện Khí tầng 6 như ngươi vậy mà dám ngó lơ ta, chẳng lẽ các vị trưởng bối bên trong tông môn không dạy lễ nghi cho ngươi sao?” Đối với hành động coi thường, thờ ơ của Nhất Vô Niệm trước lời nói của mình, lão giả vô cùng tức giận.
“Nguyên gia các ngươi có vẻ như không coi Huyền Đan Tông chúng ta vào mắt thì phải, có cần ta trở về bẩm báo trưởng bối đến Nguyên gia các ngươi một chuyến hay không?” Nhất Vô Niệm lạnh nhạt nhìn lão giả lạnh nhạt nói ra.

Đến giờ phút này hắn cũng không cần thiết phải tỏ ra bản thân yếu thế, lần này đi ra ngoài vốn không muốn nhiều chuyện bất quá đã liên quan tới mặt mũi của tông môn, hắn vẫn cần phải đứng ra.
Hắn điệu thấp không sai, nhưng cũng không phải chịu nhịu.
Đối với công ơn dưỡng dục của sư tôn, hắn không đứng ra khó tránh khỏi làm mất mặt sư tôn.

Mặc dù người sẽ không để ý chuyện này, nhưng đã làm đệ tử thì cả đời làm đệ tử, việc cần làm vẫn phải làm.


Giờ phút này hắn nghiêm túc chưa từng có, trên khuôn mặt lộ non nớt lộ ra vẻ uy nghiêm không phù hợp với tuổi tác.
Mọi người trong phòng bất ngờ trước sự thay đổi khí chất của Nhất Vô Niệm, trong nội tâm cũng tràn ngập sự khó hiểu, nghi hoặc đối với hắn.

Không ai hiểu được rốt cuộc tại sao hắn phải đứng ra, một tên Luyện Khí Kỳ can đảm không nhìn mặt một tu sĩ Kim Đan đây thật sự khó có thể tin được.

Thế nhưng hôm nay, tại đây bọn hắn đã được chứng kiến một vị thiếu niên không kiêu ngạo, không siểm nịnh dưới sức ép của một vị Kim Đan không hề tỏ ra bối rối.
“Tiểu tử, ngươi đừng có ngậm máu phun người.

Ngươi là đệ tử Huyền Đan Tông không sai, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi có thể ngông cuồng tự đại, Nguyên gia chúng ta dù nhỏ bé nhưng cũng không phải một tên đệ tử tầm thường như ngươi có thể khinh thường.

Nếu Huyền Đan Tông không dạy bảo được đệ tử của mình, vậy để Nguyên Huyền ta dạy dỗ ngươi một phen, tránh khỏi sau này ra ngoài không giữ mồm giữ miệng gây đại họa cho tông môn.”
Nguyên Huyền nói ra mấy lời này mục đích là muốn công khai xuất thủ, từ trong lời nói của y không hề mạo phạm Huyền Đan Tông, mà cho rằng lỗi lầm thuộc về đối phương.

Lấy tư cách là trưởng bối để giáo huấn Nhất Vô Niệm một trận, xét về tình về lý thì dường như cũng không phải phạm vào điều gì.

Đây chính là điều lão muốn.

Trong lòng Nhất Vô Niệm trầm xuống, tên này không ngờ định ra tay với hắn, xét về thực lực hắn cảm thấy lão giả trước mắt không quá ghê gớm nhưng hắn cũng không định ra tay.

Một khi để lão động thủ người thiệt chắc chắn là bản thân hắn, không ra tay thì có thể bị thương, mà ra tay thì sẽ làm lộ ra tu vi thật sự của bản thân.
Nếu đã vậy, chỉ còn cách…
“Lão già, ngươi định làm gì sư… sư huynh ta?” Dương Cơ Nguyệt mắt thấy đối phương định động thủ thì lập tức đứng ra chắn trước mặt Nhất Vô Niệm, hai tay còn giang rộng ra ngăn cản, trong lúc vội vàng nàng suýt nữa thì nói ra câu ‘sư thúc’.

Bất quá, nàng cũng nhanh phản ứng cho nên không có gây ra sai lầm.
Không đợi Nguyên Huyền nói thêm câu nào nữa, Bích Nguyệt ngồi ở trên ghế chủ tọa đã mở miệng, âm thanh của nàng lạnh nhạt nhưng toát ra vẻ uy nghiêm không thể làm trái.
“Nguyên Huyền, ngươi đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.

Mặt mũi của Nguyên Diệu để các ngươi làm mất hết rồi, lui ra!”
Nguyên Huyền giật mình, lão hít một hơi thật sâu kiềm chế nỗi phẫn nộ này vào trong lòng cuối cùng không nói câu nào nữa quay người ngồi xuống ghế, bất quá ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn hai người Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt.

Xem ra lão cũng không dám làm căng với Bích Nguyệt, từ giọng nói của nàng lão liền biết lời này của nàng không phải hăm dọa.

Bích Nguyệt được mệnh danh là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thái Cực Tông, nàng không phải đóa hoa trong nhà kính mà là một bông hoa có gai, hơn nữa gai còn rất sắc bén.


Lời nàng nói ra chưa ai dám làm trái, theo thông tin mật Nguyên Huyền còn biết nàng còn có một thân phận khác, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng lão tổ của Nguyên gia bọn họ cũng phải cúi đầu trước mặt nàng.
Nghĩ lại bản thân ba lần bốn lượt đứng trước mặt nàng thể hiện quá khích trong lòng lão cảm thấy vô cùng hối hận, xem ra lần này trở về dù có giải quyết xong việc ở đây cũng không tránh khỏi bị trách phạt.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới tình huống như vậy bản thân lão đối với đám Nhất Vô Niệm càng thêm bực bội, ánh mắt ẩn ẩn có chút khó lường.
Đối với hành động của Nguyên Huyền, trong lòng Bích Cơ cũng chỉ âm thầm nói ra hai câu “ngu xuẩn” mà thôi.

Nếu không phải nàng và Nguyên Diệu, y chính là lão tổ của Nguyên gia có chút giao tình, chỉ bằng sự vô lễ của lão lúc đầu nàng đã một tay bóp chết rồi.
Vứt bỏ suy nghĩ này qua một bên, một tay của nàng chống cằm, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt có chút hứng thú nhìn chằm chằm Nhất Vô Niệm lên tiếng: “Ồ, vậy theo ngươi ta nên giải quyết chuyện này thế nào?”
“Tùy tiền bối định đoạt!” Nhất Vô Niệm lễ phép mỉm cười đáp lại.
Vẻ mặt của Bích Nguyệt có chút cứng ngắt, bất quá chỉ vài giây mà thôi.

Nàng nhìn thật sâu Nhất Vô Niệm rồi mới thu hồi ánh mắt, không nói câu nào trực tiếp bắt ấn pháp, chỉ thấy một đạo hồng quang bắn tới mặt sàn chỗ Lạc Dương đang đứng.

Chớp mắt một cái, đạo hồng quang hóa thành đồ án bên dưới thân người của Lạc Dương, Bích Cơ hai tay điểm vài cái lên hư không miệng lẩm bẩm, “Tịnh Quang Sưu Hồn Pháp!”
Một màn sáng xuất hiên ở trên đầu của Lạc Dương, ngay cả Lạc Dương người trong cuộc cũng không phản ứng kịp, chỉ nói một chữ, “Ngươi…” liền bị đồ án lực lượng cắn nuốt không còn, không có trong tưởng tượng đau đớn, không có một màn kinh dị.

Nhưng không ai còn chú ý tới tình trạng của Lạc Dương nữa, bởi vì trên đỉnh đầu của y có một màn ảnh, màn ảnh phản chiếu lại những hình ảnh của Lạc Dương, bất kể hành động gì hắn từng làm, nó trông như một cuốn phim vậy.

Bất quá, cuốn phim này rõ nét nhưng mỗi tội không có âm thanh.
Một hình ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, trên màn ảnh xuất hiện hai người, một người trong đó chính là Lạc Dương, người còn lại là một vị nam tử trung niên.

Hai người này đang mở miệng trao đổi gì đó, khi mọi người ở trong đại sảnh nhìn thấy rõ ràng tướng mạo nam tử trung niên thì vẻ mặt có chút kinh dị.

tất cả đều đồng loạt không hẹn mà nhìn qua một phía.
Lúc này, ngồi trên một chiếc ghế Hoàng Diệp – gia chủ của Hoàng gia, một trong tam gia tộc của sự kiện lần này giống như chết lặng.

Sắc mặt của y trắng bệch, y nén lại sự sợ hãi run rẩy khó khăn bày tỏ: “Ta thật sự không sai khiến hắn giết Nguyên Diệc thiếu gia, ta rõ ràng chỉ bảo hắn cướp đoạt linh thạch của hầm mỏ mà thôi.

Chuyện… chuyện này thật sự không liên quan tới ta.”
Hoàng Diệp lúc đầu giải thích còn có chút bình tĩnh nhưng càng nói giọng càng lắp bắp run rẩy, cuối cùng lắc đầu điên cuồng chối bỏ.
“Hừ, chứng cớ đã rõ rành rành rồi ngươi còn dám chối bỏ sao?” Nguyên Huyền vốn đang bực bội, lập tức xem Hoàng Diệp làm nơi trút giận.

Lão hơi đánh một chưởng vào người Hoàng Diệp khiến y phụt một ngụm máu, ngã xuống mặt sàn đại điện.

Bất quá lần này Bích Nguyệt cũng không có tỏ thái độ gì, Nguyên Huyền cũng chỉ đánh một chưởng nhẹ nhàng mà thôi, không hề thật sự làm tổn thương Hoàng Diệp..

Bình Luận (0)
Comment