Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 11

Khi cha con Lưu Học Uyên trở lại thôn Thiên Thương đã là chiều muộn, từng nhà trong thôn bốc lên khói bếp lượn lờ.

Ruộng đồng hai bên có không ít tốp năm tốp ba người lao động khiêng nông cụ đi về, nhìn thấy Lưu Học Uyên ai cũng khách khí chào hỏi một câu.

Thư viện Vân Trung không đuổi những người tới nghe ké đi, lúc rảnh rỗi chỉ cần tới ngồi ở bên ngoài cũng nghe được tiếng giảng bài, cho nên người trong thôn rất cảm tạ Lưu Học Uyên, gặp mặt luôn kính trọng gọi một tiếng viện trưởng Lưu.

Cha con hai người về đến nhà, Triệu thị và Lý thị đang bận rộn nấu nốt bữa tối, bát mì bọn họ ăn ở huyện thành sớm đã tiêu hóa xong hết rồi, bụng Lưu Trạm lại kêu vang, chờ được ăn cơm.

Nhưng mà đến lúc chuẩn bị ngồi vào mâm vẫn không thấy Lưu Học Uyên đâu, lúc này trời đã tối, đợi thêm một lúc vẫn không đợi được người, lão thái thái làm chủ bảo mọi người ăn cơm trước, dặn Triệu thị để lại một ít đồ ăn trong nồi cho Lưu Học Uyên.

Sau khi ăn xong, Lưu Trạm vét ít cơm thừa canh cặn đi ra sau nhà cho Vượng Tài, con sói nhỏ kia đã lớn lên không ít, cơ thể cường tráng, đương nhiên, quanh năm ăn cơm thừa không thể khỏe mạnh như vậy được, thỉnh thoảng Lưu Trạm còn phải đưa nó lên núi cho nó tự săn động vật hoang dã ăn.

Cho Vượng Tài ăn xong, lúc đi về phòng, Lưu Trạm vừa mở cửa đã giật mình.

Lưu Học Uyên nói trước hắn một bước: “Trạm Nhi, con tới đúng lúc, mau đi mời Trương đại phu ở trong thôn tới đây, bảo là đệ đệ của con bị ốm.”

Lưu Trạm không nhiều lời, lập tức ra cửa.

Được lắm! Cha mình vậy mà dám vô thanh vô tức đón người về nhà, đồng nghĩa với việc hắn không nhìn lầm, hai người kia đúng là hoàng thân quốc thích bị sung quân!

“Phu nhân, làm phiền bà đun một ít nước ấm.” Lưu Trạm vừa ra khỏi cửa, Lưu Học Uyên lại nhờ vả vợ mình.

“Vâng, được, sẵn tiện để tôi đi lấy một bộ đồ của ông và Trạm Nhi cho bọn họ thay.” Triệu thị gật đầu.

“Cảm ơn phu nhân.”

Người đàn ông trên giường nhúc nhích, muốn đứng dậy cảm tạ, Lưu Học Uyên đè người nằm xuống, “Tống huynh, mau nằm xuống, vết thương của huynh rất nặng.”

Chỉ chốc lát sau Lưu Trạm đã trở lại.

Là đại phu lâu năm trong thôn, Trương đại phu đã xem bệnh cho rất nhiều phạm nhân lưu đày, vừa nhìn là biết bị dụng hình, nhìn nhiều nên cũng không thắc mắc, đầu tiên ông xem mạch cho người bệnh, sau đó xem xét vết thương ở chân.

“Cơn sốt dễ xử lý, uống thuốc là có thể hạ sốt, nhưng mà vết thương ở chân này…” Trương đại phu lắc đầu, “Thứ cho tôi nói thẳng, đây là phải chịu dụng hình đúng không?”

Tống Nghi Quân sầu thảm gật đầu: “Tôi biết đôi chân này không trị được nữa.”

Ở bên cạnh, Tống Phượng Lâm quật cường cắn răng để nước mắt không rơi xuống, nhưng vẫn không nhịn được nghẹn ngào.

Gia tộc của y hơn phân nửa là chết trong ngục vì dụng hình, những người may mắn sống sót cũng bị phán chém đầu, nếu không nhờ cô mẫu là hoàng hậu của Nhân đế, dùng cái chết để bức ép Tuyên Đế thì cha con hai người bọn họ cũng không có khả năng sống sót.

Có một vài lời không thể nói trước mặt người ngoài, Lưu Học Uyên thở dài một hơi, nói với Trương đại phu: “Làm phiền Trương đại phu trị bệnh và giảm đau cho Tống huynh trước.”

Trương đại phu tuy được gọi là đại phu, thật ra cũng chỉ là một đại phu của một thôn nhỏ, xem bệnh cho mọi người rồi dùng những phương thuốc dân gian được tổ tiên truyền lại. Vừa rồi Lưu Trạm cũng cẩn thận nhìn hai chân của Tống Nghi Quân, không cần sờ cũng đủ nhìn ra xương cốt đã dập nát hết, Trương đại phu cùng lắm chỉ có thể dùng phương thuốc dân gian giảm đau cho Tống Nghi Quân, không thể nối xương nối gân, đôi chân này bị phế là điều không thể nghi ngờ.

Lưu Học Uyên thanh toán cho Trương đại phu mấy chục đồng tiền thuốc, Trương đại phu là người thông minh, cũng không muốn ở lại thêm, dặn dò một ít điều cần chú ý rồi rời đi.

Lúc này, Triệu thị gọi Lưu Trạm xuống bếp bưng lên hai chậu nước ấm, còn bà về phòng tìm hai bộ quần áo.

“Nhà chúng tôi thất lễ, không biết có khách tới chơi nên không chuẩn bị cơm tối, tôi xào ít thịt khô và rau, nấu một nồi cháo, hai người ăn tạm một bữa nhỏ này vậy.”

“Tẩu tử khách khí rồi, Tống mỗ vô cùng cảm kích.” Tống Nghi Quân vừa nói vừa chắp tay thi lễ với Triệu thị.

Lưu Học Uyên vội nói: “Tống huynh không cần đa lễ, đều là người lưu lạc chân trời như nhau, những chuyện khác về sau hẵng nói, bây giờ Tống huynh nghỉ ngơi đi, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Lưu Học Uyên không nói thêm nữa, dẫn vợ con mình ra khỏi phòng. Đêm nay Lưu Trạm ngủ tạm ở nhà kho một đêm, nhưng mà hắn không vội đi ngủ ngay mà đi theo Lưu Học Uyên.

Triệu thị xuống bếp bưng đồ ăn để lại lên cho Lưu Học Uyên, Lưu Học Uyên ngồi ở trên giường đất ăn, Lưu Trạm ôm Tông Nhi chơi đùa, Triệu thị lấy kim chỉ ra tiếp tục may quần áo cho con trai nhỏ.

“Cha, hai vị kia thật sự là hoàng thân quốc thích à?” Lưu Trạm hiếu kỳ hỏi.

Lưu Học Uyên gật đầu cảm khái: “Đúng là con trai thứ hai của quốc trượng* của Nhân đế, An Quốc công Tống Nghi Quân, còn có con trai trưởng của Tống Nghi Quân, Tống Phượng Lâm.”

(*quốc trượng: cha vợ của vua)

“Cha, An Quốc công đắc tội đương kim hoàng đế hả?” Lưu Trạm ôm Tông Nhi đung đưa, thỉnh thoảng nhéo bàn tay mập mạp của nó.

Lưu Học Uyên nói: “Nguyên nhân cụ thể thế nào cha cũng chưa hỏi, tám chín phần mười là thánh thượng giận chó đánh mèo, năm đó ông nội con nói thẳng với tiên đế không nên lập hoàng thái đệ làm thái tử, về sau đã bị hoàng đế xử lý, thực ra còn một người nữa cũng phản đối chuyện năm đó, chính là quốc trượng ở phủ An Quốc công, chỉ là nhờ gia thế lớn nên phủ An Quốc công chưa bị thánh thượng xử lý ngay.”

Nếu hỏi người Tuyên Đế hận nhất là ai, trong số này đương nhiên có nhà họ Tống ở phủ An Quốc công, hoàng hậu của Nhân Đế là trưởng nữ của nhà họ Tống. Nhà họ Tống ở thời Nhân Đế có thể nói là nắm trong tay không ít quyền lực, Tuyên Đế lúc ấy chỉ là thân vương nên vẫn luôn bị nhà họ Tống chèn ép.

Nhà họ Lưu và nhà họ Tống đều là cựu sủng thần của tiên đế, nhà họ Lưu đã bị Tuyên Đế xử lý xong, nhà họ Tống cũng không thể may mắn thoát được.

Đổi tư thế ôm Tông Nhi trong lòng, Lưu Trạm cười nhạo: “Hoàng đế thù dai ghê, sau khi ông ta đăng cơ xử lý được không ít người mình chướng mắt, ngay cả nhà quốc trượng cũng tan tác chim muông.”

Lưu Học Uyên vừa ăn vừa nói: “Năm đó khi Thái Tổ chọn lựa hoàng tử làm thái tử đã từng nói qua, tính cách của Tuyên Đế quá nóng nảy cố chấp, bất luận là ngoại hình hay tính cách, đều giống mình như đúc.”

Cuối cùng Thái Tổ cũng không lập Tuyên Đế làm thái tử, trong triều lén lút lan truyền một tin đồn là quốc sư ở chùa Đại Vân xem mệnh cho các hoàng tử, Tuyên Đế có mệnh cách Trụ Vương nhà Thương, bởi vậy Thái Tổ mới quyết định đổi sang lập con trưởng.

Về sau Nhân Đế mắc bệnh, chết bất đắc kỳ tử không lưu lại được huyết mạch, cuối cùng ngai vàng vẫn là của Tuyên Đế.

Lưu Học Uyên lại nói: “Cha nghe Tống huynh nói, sau khi đăng cơ Tuyên Đế rất tin tưởng nhà họ Chu, nhà họ Tống diệt môn một phần là vì nhà họ Chu mượn tay Tuyên Đế diệt trừ họ Tống, có ý đồ lên thay thế.”

Lưu Học Uyên lắc đầu, không muốn nhiều lời thêm nữa, một đời vua một đời thần, chính là nhà họ Tống và nhà họ Lưu.

“Mẹ! Tông Nhi đái ra người con!” Lưu Trạm đột nhiên nhảy dựng lên la hét, tên nhóc béo kia được giơ lên cao còn đang cười ha ha không ngừng.

Triệu thị vội bế con trai nhỏ, “Đột nhiên có khách tới, bận rộn nên quên mất, bình thường tới giờ này phải xi tiểu cho Tông Nhi, con mau đi thay đồ đi.”

Lưu Trạm hết cách, “Vâng, con về ngủ đây.”

Một đêm này hắn ngủ ngon lành. Tờ mờ sáng bên ngoài đã có tiếng động, là Triệu thị và Lý thị dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, còn có cả hai nữ đầu bếp là thím Trương và thím Văn được thư viện Vân Trung mời về, cũng đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho học sinh.

Lưu Trạm cũng dậy, sau khi cuộc sống của nhà họ Lưu ổn định, hắn khôi phục lại lịch làm việc và nghỉ ngơi của quân nhân, sáng sớm rời giường chạy thể dục một vòng quanh thôn rồi về ăn bữa sáng.

Chạy bộ buổi sáng xong, Lưu Trạm như bình thường ra con suối nhỏ sau nhà rửa mặt lau người, để lấy nước dễ hơn, năm ngoái ba anh em nhà họ Lưu đã xếp đá lại làm một cái giếng không sâu lắm. Lưu Trạm cởi áo, dội nước suối mát lạnh lên người, sảng khoái toàn thân.

Bỗng nhiên đằng sau có tiếng động, Lưu Trạm lau mặt rồi quay lại nhìn.

Chỉ thấy một thiếu niên vóc dáng xấp xỉ hắn đang xách theo thùng nước xấu hổ đứng ở bên kia, Lưu Trạm nghẹn họng, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Thiếu niên trước mặt sở hữu một đôi mắt phượng sáng ngời, đoan chính tuấn tú, dù đang mặc áo vải thô nhưng cũng không che giấu được phong phạm của một người có học.

Ngoại hình đẹp, khí chất cũng tốt!

Lưu Trạm sững sờ một lúc mới phản ứng lại: “Ngươi muốn lấy nước à? Đưa thùng đây ta lấy cho.”

Tống Phượng Lâm tránh tay Lưu Trạm, nói: “Không cần làm phiền, ta có thể…”

Lưu Trạm cướp lấy thùng nước trong tay đối phương, “Không sao, để ta làm cho.” Hắn nhanh nhẹn múc một thùng nước, hỏi: “Cha ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đêm qua uống thuốc nên bớt sốt rồi…”

Tống Phượng Lâm muốn nhận thùng nước nhưng Lưu Trạm lại vắt áo lên vai mình, tay hắn vẫn xách theo thùng nước đi về nhà.

“Bớt sốt là tốt rồi, mẹ ta làm bữa sáng, lát nữa ta mang sang cho ngươi.” Lưu Trạm xách thùng nước tới cửa phòng, thầm nghĩ nếu hắn đi vào có vẻ hơi thất lễ nên đành thôi.

Trên đường đi xuống bếp, Lưu Trạm cảm thấy hai chân mình hơi lâng lâng…

Lý thị làm bánh, Triệu thị nấu cháo, Lưu Trạm vừa đi vào đã cầm một cái bánh nóng hổi lên ăn, trong lòng vui vẻ.

Lý thị nói đùa: “Đại thiếu gia nhà chúng ta gặp được chuyện tốt gì thế? Nhìn có vẻ rất vui?”

Lưu Trạm chỉ cười he he, không giải thích.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này…” Triệu thị buồn cười nói, “Đi, cầm ít bánh và cháo mang cho khách.”

Lưu Trạm cũng đang có ý này, vui vẻ nhận nhiệm vụ.

Lúc này người nhà họ Lưu cũng bắt đầu lục tục dậy, Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ nghe nói đêm qua đại ca mang về một vị khách, hai người cùng sang phòng Lưu Học Uyên hỏi thăm tình hình, sau khi biết là người của phủ An Quốc công, cả hai cũng rất kinh ngạc.

Lưu Học Lễ nói trước: “Đại ca, chúng ta chứa bọn họ trong nhà, bên trên liệu có biết rồi giận chó đánh mèo lên chúng ta không? Dù sao đây cũng là phạm nhân bị kết tội…”

Lưu Học Dật bắt chéo chân, thờ ơ nói: “Thật ra ta chẳng quan tâm bên trên có trách tội hay không, bị sung quân tới nơi chim không thèm ị này thì chúng ta đã là người chết rồi, hoàng đế đâu có rảnh để ý chuyện của người chết chứ?”

“Không phải là do đệ sợ có người dụng tâm sao!” Lưu Học Lễ tức giận.

Lưu Học Dật phản bác: “Tam đệ, trên người chúng ta còn có giá trị gì đáng để người khác vu oan giá họa hả? Đệ đọc sách nhiều quá lú lẫn rồi à?”

“Hừ! Huynh nói chuyện kiểu gì đấy…”

“Được rồi, đừng làm ầm lên, để bọn trẻ nghe thấy không tốt…” Lưu Học Uyên hoà giải.

Lưu Học Dật nói tiếp: “Đại ca, chuyện mà đệ sợ chính là trong nhà có thêm hai miệng ăn, còn đủ lương thực không? Nhà chúng ta có mẹ già và trẻ nhỏ, luôn cố gắng kiếm đồ ăn đầy đủ cho bọn họ, chất lượng cũng tốt hơn những nhà khác, chi phí tiêu dùng mỗi tháng đủ căng lắm rồi.”

Tiền học phí của học sinh chỉ có một lượng vừa phải, không nhiều không ít, trừ đi tiền mua sắm linh tinh cho thư viện, tiền dư lại còn phải để dành mua ruộng riêng, chi tiêu của nhà họ Lưu được tính rất vừa vặn rồi, bây giờ tự dưng lòi thêm hai người, từ ăn đến mặc, cái gì cũng đòi tiêu thêm tiền.

Đã mời về nhà thì không thể bạc đãi người ta, vậy thì đến cuối năm sẽ không còn đủ tiền mua ruộng nữa, lời này của Lưu Học Dật đúng là đã hỏi đúng sự khó xử của Lưu Học Uyên.

Lưu Học Lễ cũng nói: “Đại ca, chúng ta vất vả lắm mới tích cóp được một chút của cải, chờ sang năm sau thu thêm ít tiền học phí là mua được thêm một mẫu ruộng nước nữa rồi!”

Lưu Học Dật: “Nếu vẫn muốn mua ruộng thì chỉ có thể để mẹ và bọn nhỏ ăn ít đi.”

“Bắt mẹ và bọn trẻ ăn lại cái món cháo heo đó á? Điều này nhất định không thể!” Lưu Học Lễ suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Lưu Học Uyên bị hai người em trai ồn ào đến đau cả đầu nhưng vẫn không dao động như cũ: “Cha con nhà họ Tống ở thôn Thiên Mang đến chỗ ở cũng không có, hai chân Tống huynh đã bị phế, chỉ còn một mình đứa nhỏ thì sống ở chỗ đó như thế nào? Nếu ta bỏ mặc thì chính là thấy chết mà không cứu.”

Lưu Học Lễ nôn nóng nói: “Biết thì biết thế, nhưng mà chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc…”

Lưu Học Dật cũng nói: “Đại ca, vấn đề lương thực tạm thời chưa nói đến, vậy còn đất hoang cần khai khẩn dưới danh nghĩa cha con nhà họ Tống thì phải làm thế nào bây giờ?”

Mỗi một quân hộ đều có một số lượng đồng ruộng cần cày bừa nhất định, nộp thuế mỗi năm cũng tính theo số đó, ví dụ như mười mẫu đất của nhà họ Lưu, sau vụ thu hoạch phải nộp cho huyện nha bảy phần mười sản lượng, một cân cũng không được thiếu, nếu nộp không đủ thì sẽ phải chịu phạt dụng hình hoặc lao dịch, mà chỉ cần bị đẩy đi lao dịch thì tức là có ngày đi mà không có ngày về.

Tình trạng của cha con nhà họ Tống thế này thì khai hoang kiểu gì?

Lưu Học Uyên nhất thời cũng bó tay, người nhà họ Lưu tuy nhiều nhưng phần lớn là phụ nữ và trẻ em, chỉ có ba anh em bọn họ coi như có sức lao động tốt nhất, bình thường xử lý mười mẫu đất của nhà mình thôi cũng đã phải cố hết sức rồi, nếu không phải nhờ có mối quan hệ tốt với nhiều nhà thôn dân, được họ giúp đỡ thì khéo còn gian nan hơn nữa.

Lúc này, Lưu Trạm đã đưa xong bữa sáng cho cha con nhà họ Tống, lại được Triệu thị sai bưng bữa sáng cho Lưu Học Uyên, vừa vào cửa đã thấy Lưu Học Uyên thở ngắn than dài, Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ đã rời đi.

“Cha, làm sao vậy? Nhị thúc lại gây họa cho góa phụ nhà ai à?”

“Tên nhóc này! Hậu bối sao có thể xàm ngôn về chuyện riêng tư của trưởng bối!” Lưu Học Uyên đen mặt.

Lưu Trạm bĩu môi, thầm nghĩ vậy thì chẳng có gì thú vị, đang định rời đi thì Lưu Học Uyên bỗng nhiên gọi hắn lại: “Ngồi xuống, ăn sáng với cha.”

“Vâng.”

Hai năm trước người nhà họ Lưu đã bắt đầu tách ra ăn bữa sáng ở riêng trong phòng mình, chỉ có bữa chính mới ăn cùng nhau. Ban nãy Lưu Trạm chờ không nổi, đứng ăn luôn ở trong phòng bếp, bây giờ Lưu Học Uyên gọi hắn lại ăn cùng, hắn đương nhiên không từ chối, đấy chính là phong cách của trẻ con nhà nghèo, nếu không phải lượng đồ ăn có hạn thì hắn có thể ăn được hết mười cái bánh.

Đêm đó Tống Phượng Lâm bị Tống Nghi Quân làm cho bừng tỉnh, y vội vàng bò dậy kiểm tra nhiệt độ trên trán của Tống Nghi Quân, một tay dính đầy mồ hôi: “Cha, cha làm sao vậy?”

Thần trí của Tống Nghi Quân đã không còn rõ ràng, Tống Phượng Lâm vội vàng xuống giường tìm người cầu cứu, gia tộc họ Tống đã bị diệt trừ, bây giờ chỉ còn hai cha con họ sống nương tựa lẫn nhau, nếu Tống Nghi Quân qua đời… Tống Phượng Lâm không dám nghĩ nữa.

Lưu Trạm ngủ ở nhà kho cách vách, nghe được động tĩnh, lập tức bước ra hỏi: “Làm sao vậy?”

Dưới ánh trăng, thân ảnh Tống Phượng Lâm gầy gò đơn bạc, giọng nói run rẩy: “Cha, cha ta, ông ấy…”

Lưu Trạm vào phòng xem xét tình hình của Tống Nghi Quân, có lẽ là bị nhốt trong ngục quá lâu, đã thế còn bị dụng hình tra tấn, người đàn ông này gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chỗ chân bị gãy đang sưng đỏ lên một cách bất thường, Lưu Trạm vừa nhìn là biết đã bị nhiễm trùng rồi, hắn khẳng định nếu không được chữa trị kịp thời, Tống Nghi Quân không thể sống nổi nữa.

“Phương thuốc dân gian của Trương đại phu không trị được vết thương nặng như vậy, để ta đi gọi cha ta, phải đưa Tống thúc xuống núi.” Lưu Trạm không nói nhiều thêm, quay người đi tìm Lưu Học Uyên.

Bây giờ đã là canh bốn, sau khi biết chuyện, Lưu Học Uyên không chút do dự, lập tức đồng ý với đề nghị đưa người xuống núi tìm đại phu của Lưu Trạm.

“Cha, để con đi mượn cái xe bò của nhà Đại Tráng.”

Chốc lát sau, Lưu Trạm đã kéo xe bò trở về, cha con hai người hợp lực nâng Tống Nghi Quân nằm lên xe bò.

Lưu Học Uyên cầm đuốc, Lưu Trạm đánh xe, Tống Phượng Lâm ôm lấy Tống Nghi Quân đang mơ màng, xe bò xuống núi bằng tốc độ nhanh nhất.

Tuy vẫn còn rất sớm nhưng con đường lát đá của huyện Võ Nguyên đã có lác đác vài người qua lại.

Ở y quán, Lý đại phu kiểm tra cho bệnh nhân một lượt: “Thịt quá nát rồi, vẫn có khả năng lành lại nhưng phải giữ gìn cẩn thận, không được để miệng vết thương hư thối thêm, thuốc bôi ngoài này hai ngày thay một lần, thuốc uống một ngày hai lần, bã thuốc này có thể nấu lên ăn được, tôi thấy điều kiện của nhà các người không tốt, bày cho cách tiết kiệm.”

Lưu Học Uyên liên tục nói lời cảm tạ, thanh toán hai lượng bạc tiền thuốc, Lý đại phu nhận ra Lưu Học Uyên chính là viện trưởng của thư viện Vân Trung ở trên núi, tặng thêm cho Lưu Học Uyên một lọ thuốc trị thương ngoài da.

“Đa tạ Lý đại phu.” Lưu Học Uyên chắp tay thi lễ.

Cha con hai người rời khỏi y quán, khiêng Tống Nghi Quân lên xe. Trạng thái của Tống Phượng Lâm đã rơi vào kiệt sức. Đôi mắt phượng xinh đẹp khiến Lưu Trạm chỉ nhìn một lần đã không quên được đang ngập tràn sự bi thương, có lẽ còn có cả thù hận.

Lưu Trạm bước tới quán ăn đối diện mua ba cái bánh màn thầu mới ra lò, hắn đưa cho Lưu Học Uyên một cái, Lưu Học Uyên vừa ăn vừa đánh xe lên núi.

“Này.”

Tống Phượng Lâm nhìn cái bánh màn thầu trắng trước mặt, biểu cảm dại ra, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn lên.

Lưu Trạm nói: “Ngươi không ăn thì lấy đâu sức chăm sóc cha ngươi?”

Tống Phượng Lâm chậm rãi đưa tay nhận lấy.

“Ăn đi, cha ngươi sẽ khỏe lại thôi.” Lưu Trạm an ủi, nhưng hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Tống Phượng Lâm, không còn ý chí sinh tồn nữa.

Lưu Trạm cũng không biết nên an ủi như thế nào mới hiệu quả. Toàn gia tộc hơn trăm người bị Tuyên Đế sát hại, chỉ còn lại hai cha con, từ thiên chi kiêu tử ngã xuống làm tù nhân lưu đày, mối thù sâu sắc như vậy không thể nói buông là buông được.

Gần trưa xe bò mới về tới thôn Thiên Thương, Tống Nghi Quân đã tỉnh, biết mình lại làm phiền Lưu Học Uyên, trong lòng thập phần áy náy, không nhịn được rơi nước mắt.

Lưu Học Uyên thở dài, “Chỉ cần người còn sống là được, chúng ta gặp lại nhau cũng là có duyên, nhớ năm đó cùng nhau đi học ở thư viện Tập Hiền, huynh đối với ta rất tốt, haiz… chuyện quá khứ nói thêm mấy cũng đã qua rồi, cha con hai người phải mau chóng hồi phục, đừng nhớ tới chuyện cũ nữa, dù sao vẫn cần phải sống tiếp.”

Tống Nghi Quân nghẹn ngào nói: “Ta vốn định cứ vậy mà đi, nhưng nghĩ đến chuyện để lại một mình Lâm Nhi ở nơi núi rừng hoang dã này, lại không đành lòng…”

Lưu Học Uyên vỗ vỗ mu bàn tay Tống Nghi Quân: “Huynh nghĩ được như vậy là tốt rồi, phải tiếp tục sống vì con trai.”

Hai mắt Tống Phượng Lâm đỏ bừng, y cắn môi dưới, cố gắng ngăn không cho nước mắt trào ra.

Lưu Trạm trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn về phía trước.

Trên sườn núi, bếp nhà họ Lưu đang nghi ngút khói, bốn gian nhà tranh, trước sân là một cây hồng xanh um tươi tốt.

[Hết chương 11]
Bình Luận (0)
Comment