Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 42

Đầu tháng ba, tuyết trên núi Tề Vân dần tan hết, rạng sáng ở binh doanh huyện Võ Nguyên có một đội ngũ hơn một ngàn người lặng lẽ xuyên qua sương sớm lên núi.

Không ai chú ý Lưu Trạm đã chuyển thêm một ngàn binh lực đến Thông Thiên Quan, cộng thêm ở Thông Thiên Quan có một ngàn binh thường trú, tổng cộng là hai ngàn binh mã.

Chủ lực của quân Yến vẫn đặt ở bình nguyên Thương Hà như cũ, Lưu Trạm dẫn theo hai ngàn binh lính đột nhập vào thôn Giác Miêu và những thôn trang khác, ra ra vào vào như đến một nơi không người, thu được rất nhiều lương thảo quân nhu mang về Thông Thiên Quan.

Quý tộc nước Yến xin viện trợ hai ngàn binh lính bao vây tiễn trừ, kết quả bị thuẫn binh của Lưu Trạm chặn giết từ lúc mới ra khỏi bình nguyên, không có kỵ binh quân Yến cũng chỉ được từng đó mà thôi.

Cùng là xuất thân Bắc Cương, mỗi thân vệ dưới trướng Lưu Trạm ai nấy đều cường tráng như trâu, hơn nữa còn nghiêm khắc huấn luyện theo yêu cầu của bộ đội đặc chủng thời hiện đại, tố chất cơ thể mạnh hơn những binh lính cùng cấp khác không ít.

Lưu Trạm ở lại Thông Thiên Quan khoảng nửa tháng, quét sạch một lượt những kho lúa của đất Yến dưới chân núi.

Tống Phượng Lâm biết hắn không thể tiếp tục hao phí quá nhiều thời gian ở nơi này, mỗi ngày không ngừng đẩy nhanh tiến độ kiểm kê và sửa sang nhà kho, cuối tháng ba Lưu Trạm quyết định xuống núi.

Phủ Sầm Châu có Phái Vạn Thiện trấn giữ nên không có gì để Lưu Trạm phải lo lắng, chuyến này hắn gấp gáp trở về chủ yếu là vì chuyện mỏ bạc kia.

Trước đó hắn cũng đã phái người dò la về huyện Sơn Âm.

Huyện lệnh huyện Sơn Âm tên là Nhan Hồng Cát, là đường thúc của Nhan Khải Lượng, huyện úy huyện Sơn Âm là Nhan Khải Tân, là con trai trưởng của Nhan Hồng Cát, chủ bạ của nha môn huyện Sơn Âm cũng là người nhà họ Nhan.

Không chỉ có thế, ngay cả một cai ngục nho nhỏ cũng là người nhà họ Nhan hoặc có quan hệ họ hàng gần xa, thế lực của nhà họ Nhan ở huyện Sơn Âm không khác gì tường đồng vách sắt, kín kẽ không một khe hở.

Người do thám Lưu Trạm phái tới huyện Sơn Âm cũng chỉ thăm dò được một số thông tin ngoài mặt vậy thôi, bất kể có nói bóng gió hay dụ hoặc lợi ích thế nào đi nữa cũng không có một chút tiến triển.

Vì vậy hắn tính toán lên kế hoạch cải trang thành thương nhân, đích thân tới huyện Sơn Âm điều tra.

Huyện Sơn Âm nằm ở mặt phía tây nam của núi Tề Vân, huyện thành bị kẹp giữa Hoàng Trúc Lĩnh và Phong Vĩ Lĩnh, bốn phía được núi non trùng điệp bao quanh.

Bởi vì huyện Sơn Âm nằm ở phía tránh gió của núi Tề Vân nên thảm thực vật ở nơi này rất tươi tốt, bước vào địa giới huyện Sơn Âm có cảm giác như bước vào một rừng cây vậy.

Một thương đội từ phương nam tới, chậm rãi đi trên con đường núi nhỏ.

“Công tử, đằng trước có một trạm dịch, có muốn nghỉ ngơi một lúc không?” Một tiêu sư* có vết sẹo dài trên mặt đi tới cửa sổ xe ngựa cung kính nói.

(*tiêu sư: những người làm nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa, ở ngữ cảnh này hiểu nôm na là tùy tùng đi cùng)

Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói dễ nghe: “Nơi này cách huyện thành Sơn Âm bao xa?”

Tiêu sư nói: “Cần khoảng một canh giờ nữa.”

“Không nghỉ, tiếp tục lên đường đi.”

Tiêu sư chắp tay đáp vâng, phất tay ra hiệu cả đoàn đi tiếp.

Chiều hôm đó đội buôn tiến vào huyện thành Sơn Âm, binh lính thủ vệ nhìn thấy bọn họ, dẫn đầu là một tên có gương mặt hung tợn, giơ tay ngăn họ lại.

“Từ đâu tới đây? Hiệu buôn tên gì? Có giấy thông hành không?”

“Chúng tôi là hiệu buôn Lâm Ký, đây là giấy thông hành của quận Tứ Dương.” Tiêu sư rút ra từ trong vạt áo một tờ giấy.

“Quận Tứ Dương?” Binh lính kia nghi hoặc mở tờ giấy ra xem, quả nhiên là giấy thông hành của quận Tứ Dương.

“Giang Nam giàu có và đông đúc, cái gì chẳng có, vì sao lại muốn tới nơi thâm sơn cùng cốc này? Hàng hóa ở đây chỉ sợ làm cho các ngươi chướng mắt.”

Lính thủ thành cực kỳ cảnh giác, nếu không ứng phó thích đáng thì những hoạt động về sau ở trong thành nhất định sẽ bị giám sát gắt gao.

Tiêu sư ngạo mạn nói: “Bọn ta đến từ hiệu buôn của nhà họ Lâm ở Tứ Dương, tiểu công tử phụng mệnh gia chủ tới đây rèn luyện, nghe nói núi Tề Vân có nhiều nhân sâm nên mới cố ý tới. Làm sao? Thái độ của các người là không chào đón à?”

Tuy trên mặt tiêu sư có vết sẹo gớm ghiếc nhưng quần áo chỉnh tề, khí chất bức người, nhìn qua biết ngay là một nhân vật có xuất thân không tầm thường.

Đúng lúc này màn xe được vén lên, một quý công tử trẻ tuổi nghiêng người thò đầu ra, khẩu âm đặc mùi phương nam không vui nói: “Sao lại dừng lâu thế? Vẫn chưa vào thành được à?”

Quý công tử kia đầu đội mũ, trên người mặc một bộ đồ màu lam thêu chỉ bạc làm từ tơ lụa thượng hạng quý giá.

Những binh lính thủ vệ kia mỗi ngày tiếp xúc với đủ loại người nên đương nhiên cũng có vài phần nhãn lực, vội vàng thay đổi thái độ, cung kính nói: “Chỉ là kiểm tra theo lệ thường thôi, mong công tử chớ trách.”

Thương đội tiếp tục tiến vào huyện Sơn Âm, điều khiến cho bọn họ bất ngờ chính là đây hoàn toàn không phải là một huyện thành phồn hoa, diện tích có vẻ lớn hơn huyện thành Võ Nguyên một chút, người đi đường vô cùng thưa thớt.

“Ôi, xin lỗi khách quan, khách điếm của chúng tôi không còn đủ phòng, bây giờ chỉ còn hai gian trống mà thôi.” Phúc Thọ Lâu là khách điếm lớn nhất ở huyện Sơn Âm, chưởng quầy đang hoảng sợ giải thích.

Ngay lập tức, tên tiêu sư vừa nhìn là biết võ công đầy người mặt mày hung thần ác sát chất vấn gã, cánh tay trông khéo còn to hơn cả đùi của chưởng quầy đập bàn đánh rầm một phát: “Chỉ có hai gian phòng thì làm sao đủ cho tất cả bọn ta ở? Ông đây cho ngươi thời gian nửa ngày, lập tức kiếm đủ phòng ra đây!”

Sau đó tiêu sư cau mày quắc mắt xách cổ áo chưởng quầy lên: “Ngươi có biết bọn ta là của nhà ai không? Nhà họ Lâm ở Tứ Dương! Chậm trễ công việc của công tử nhà chúng ta thì các ngươi muốn đền bằng mấy cái mạng hả?”

Một tiêu sư khác dáng người cao gầy rắn chắc đá bay một cái bàn trong điếm, cũng bắt đầu chửi ầm lên: “Nếu không phải công tử hiếu thảo, cố ý đến núi Tề Vân đào nhân sâm để mừng đại thọ của lão thái gia thì ai mà rảnh tới cái nơi chim không thèm ị này chứ?”

Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, tiếp đó tên tiêu sư kia khoanh tay cười khẩy, hạ lệnh: “Đập nát cái khách điếm này cho ta, chúng ta không được ở thì những kẻ khác đừng hòng được ở, sao có thể để công tử nhà chúng ta chịu thua kém?”

“Đừng đừng đừng! Có phòng có phòng!” Ông chủ vẫn luôn trốn ở bên trong rốt cuộc không chịu được nữa, Phúc Thọ Lâu là mạng của ông ta, mấy người này mà đập hết thì ông ta xong đời.

Ông chủ của Phúc Thọ Lâu bị hai gã tiêu sư trái phải cưỡng ép bắt ra nói chuyện.

“Vừa rồi chẳng phải nói là không có phòng à? Sao giờ lại có rồi?” Gã tiêu sư sờ vết sẹo trên mặt, híp mắt hỏi.

Ông chủ Phúc Thọ Lâu sợ đến mức toàn thân phát run: “Là, là chưởng quầy yếu kém, tôi lập tức mời những người đang ở trong phòng đi, không cần thời gian nửa ngày, chỉ cần một canh giờ, à không, nửa canh giờ là có thể chuẩn bị thỏa đáng.”

Nhát cáy, ông còn định dọa thêm đó, Lưu Trạm mỉm cười vỗ ngực ông chủ: “Vậy thì mời ông lập tức đi chuẩn bị.”

“Vâng vâng, đi ngay đi ngay.” Ông chủ Phúc Thọ Lâu căng thẳng suýt ngất, vội vàng thúc giục tiểu nhị mời toàn bộ khách đang ở ra rồi dọn phòng.

Lưu Trạm ném xuống bàn hai thỏi bạc, ngạo mạn nói: “Mang hết đồ ăn và rượu ngon nhất ở chỗ các ngươi ra đây, chuẩn bị thêm một mâm khác tinh xảo hơn mang vào trong phòng.”

Ông chủ Phúc Thọ Lâu nào dám không nghe, còn tự mình ra sau bếp chỉ huy.

Mấy tên tiêu sư cao to vạm vỡ mặt mày hung dữ chính là bọn Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý, Quách Đông Hổ, sau khi có phòng, Lưu Trạm đích thân ra xe ngựa đỡ công tử xuống.

Ông chủ Phúc Thọ Lâu theo phản xạ nhìn ra ngoài, thầm tán thưởng, được lắm, toàn thân quý khí cẩm y như ngọc này rốt cuộc là được dưỡng ra thế nào vậy?

Mắt nhìn của chưởng quầy không bằng, tới cạnh ông chủ của mình nhỏ giọng nhắc nhở: “Bên trên nói không được để cho thương đội này ở lại, chuyện… chuyện này chúng ta phải giải thích thế nào đây?”

Ông chủ Phúc Thọ Lâu liếc chưởng quầy một cái, nói: “Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, đây là khách mà chúng ta có thể đắc tội sao? Bên trên muốn thì bảo bên trên tự tới mà đuổi, dù sao thì ta cũng sẽ không làm gì hết!”

Cùng ngày, chuyện một thương đội từ nhà họ Lâm ở Tứ Dương tới huyện Sơn Âm đã truyền khắp huyện thành, sự tình xảy ra ở Phúc Thọ Lâu từ nhỏ đến lớn đều được báo lại cho huyện lệnh.

Huyện lệnh huyện Sơn Âm Nhan Hồng Cát đã qua tuổi sáu mươi, để một chòm râu dê thưa thớt, lúc Trần sư gia tới bẩm báo mọi chuyện ở Phúc Thọ Lâu, một tỳ nữ đang tỉa râu cho Nhan Hồng Cát.

Nhan Hồng Cát phất tay, tỳ nữ lùi sang bên cạnh chờ.

“Tra chưa?”

Trần sư gia đáp: “Tra rồi ạ, giấy thông hành, ấn quan đều đầy đủ.”

Nhan Hồng Cát nhíu mày, trong mắt toàn là sự khó chịu: “Dạo này mọi việc không thuận lợi, mỗi ngày đã không được sống yên ổn còn tới thêm một tổ tông khó hầu hạ.”

Trần sư gia: “Nói là tới tìm nhân sâm cho Lâm lão thái gia.”

Nhan Hồng Cát quét mắt về phía tỳ nữ, tỳ nữ lập tức hiểu ý, bước tới bóp vai cho chủ nhân.

“Đại nhân có muốn đi gặp vị Lâm công tử kia không?” Trần sư gia cẩn thận hỏi.

Nhan Hồng Cát tức giận: “Đi gặp làm gì? Còn phải để ý sắc mặt của một đứa nít ranh. Mấy đứa con cháu thế gia đó có đứa nào là không phô trương ra oai đâu.”

Nhan Hồng Cát không phải là con ruột của nhà họ Nhan, mười hai năm trước ông ta bái Nhan lão thái quân làm mẹ nuôi, sửa lại họ, xuất thân đó của ông ta không được đứng cùng hàng với con cháu thế gia, làm việc không tốt còn bị mang ra chế nhạo.

Trần sư gia hơi khó xử: “Nhưng nếu bỏ qua thì sợ là sẽ mất lễ nghĩa.”

Dù sao Nhan Hồng Cát cũng không muốn đi, ông ta biết đời này của mình chỉ được đến đó mà thôi.

Bây giờ chỉ mong nhà họ Nhan ghi nhớ công lao, để con của ông ta lên làm huyện lệnh huyện Sơn Âm, tiếp tục làm việc cho nhà họ Nhan. Một tên nhóc con cháu thế gia đi ngang qua mà thôi, hà tất phải tới nơi chịu nhục cho người ta có cớ mỉa mai.

“Không cần để ý bên đó, loại cậu ấm như thế tới nơi thâm sơn cùng cốc này chẳng ở được mấy ngày, qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ đi.” Nhan Hồng Cát không thèm đặt chuyện này vào lòng, kéo tỳ nữ ôm lấy, bắt đầu động tay động chân.

Trần sư gia muốn nói lại thôi, chiến sự ở Bắc Cương mới ngừng chưa lâu, nhà họ Nhan ở Tấn Dương đang phải chiến đấu với đại tướng quân trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ ở đây bảo vệ núi bảo vật cho nhà họ Nhan, lẽ ra lúc này càng phải cẩn thận hơn mới đúng.

Nhưng Trần sư gia nhìn thấy Nhan Hồng Cát đang hứng khởi duỗi tay vào vạt áo của tỳ nữ, e là có nói gì ông ta cũng không nghe vào nữa.

Trần sư gia thầm thở dài một hơi, cúi đầu lui ra.

Cùng lúc đó, mười gian phòng trong Phúc Thọ Lâu đã được chuẩn bị xong.

Đoàn người của Lưu Trạm bao toàn bộ khách điếm, còn cho người canh gác ở cửa, không cho người ngoài tùy ý ra vào. Trên dưới Phúc Thọ Lâu chỉ nói là có một công tử thế gia đại giá quang lâm, cũng không có ai dám lên tiếng chất vấn.

Cho đến đêm, bên phía huyện nha vẫn sóng yên biển lặng như cũ, xem ra huyện lệnh huyện Sơn Âm không muốn quan tâm việc này rồi, lúc này Tống Phượng Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhà họ Lâm ở Tứ Dương là họ ngoại của Tống Phượng Lâm, năm trước y đã khôi phục liên lạc với nhà ngoại của mình, cũng biết mẹ và em gái vẫn còn sống, bình an mạnh khỏe.

Y nhờ ông ngoại giúp đỡ, kiếm được một tờ giấy thông hành ở Tứ Dương, tuy giấy tờ là thật nhưng con người toàn là ngụy trang, nếu thật sự gặp phải một huyện lệnh khó chơi tới dò hỏi thì sợ là cũng không dễ đối phó.

Tống Phượng Lâm gập bức thư lại, đưa về phía ngọn lửa đốt trụi.

Năm ngoái sau khi khôi phục liên hệ với nhà họ Lâm, Lâm lão thái gia gửi tới cho Tống Phượng Lâm bốn gã tử sĩ được huấn luyện bài bản, y đã bí mật cho bốn người này trà trộn vào Tấn Dương điều tra họ Nhan.

“Tra được rõ ràng xuất thân của Nhan Hồng Cát rồi.” Tống Phượng Lâm quay mặt sang phía giường, Lưu Trạm đang nằm nghiêng trên giường chống tay nhìn y.

“Ông ta có quan hệ gì với họ Nhan?” Vết sẹo trên mặt Lưu Trạm chưa được gỡ ra, dưới ánh nến mờ ảo trông hơi đáng sợ.

Tống Phượng Lâm chậm rãi nói: “Nhan Hồng Cát là con nuôi của Nhan lão thái quân, không phải máu mủ ruột rà với họ Nhan, nguyên gốc là họ Trần, xuất thân nhà nghèo, trước đây chỉ là chủ bạ ở huyện nha Sơn Âm.”

Mười hai năm trước Nhan Hồng Cát đột nhiên được đẩy lên làm huyện lệnh huyện Sơn Âm, cùng năm đó ông ta được Nhan lão thái quân nhận làm con nuôi, sửa thành họ Nhan.

Lưu Trạm mỉm cười: “Thú vị đấy.”

Nhan Hồng Cát chỉ có công danh tú tài, nếu không được họ Nhan cực lực nâng đỡ thì với xuất thân đó, ông ta căn bản không có khả năng làm quan.

Họ Nhan tốn công tốn sức nhiều như vậy, thậm chí còn nhận Nhan Hồng Cát làm con nuôi, bảo chỗ này không có gì khuất tất thì ai tin được đây?

Lưu Trạm vuốt cằm suy tư.

“Luyện chế mỏ bạc sẽ có khói đặc và nước thải, không thể không để lại một chút dấu vết nào, kể cả là luyện chế thành công rồi thì cũng phải vận chuyển ra khỏi núi, để lại vết bánh xe. Nhan Hồng Cát rốt cuộc đã giấu mỏ bạc ở đâu mà mười năm trời không hề để lộ ra một chút tung tích?”

Đây chính là câu hỏi lớn nhất của Lưu Trạm.

Tống Phượng Lâm ra sau bình phong vắt khăn lau mặt, nghe thấy Lưu Trạm đặt câu hỏi, y cũng thuận miệng trả lời: “Luyện chế ban đêm sẽ không nhìn thấy được khói đặc, đi đường thủy sẽ không để lại vết bánh xe, còn nước thải thì xả xuống sông suối là có thể vô tung vô ảnh.”

“Đúng!” Lưu Trạm bật dậy, “Tìm dọc theo các sông suối chắc chắn sẽ có dấu vết để lại!”

Ngày hôm sau, Trương Tiểu Mãn tự xưng là người hầu của Lâm công tử dẫn theo vài gã tay chân đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm nhân sâm.

“Công tử nhà ta chỉ lấy nhân sâm ba trăm năm trở lên.”

“Công tử nhà ta có rất nhiều bạc, giá cả không thành vấn đề.”

“Cái gì? Một trăm năm? Ngươi có biết lão thái gia nhà họ Lâm chúng ta là ai không hả? Nhân sâm một trăm năm mà xứng à?”

Trương Tiểu Mãn dẫn theo người cơ hồ lật hết toàn bộ tiệm tạp hóa tiệm cầm đồ và quầy thuốc ở huyện Sơn Âm lên, giày vò đến gà bay chó sủa.

Không chỉ có Trương Tiểu Mãn ở bên ngoài phá phách, Lưu Trạm ở Phúc Thọ Lâu cũng không ngồi im, lúc thì nói công tử nhà chúng ta muốn ăn vây cá, lúc thì nói công tử nhà chúng ta muốn ăn bào ngư, lúc thì lại chê bai nước canh nhạt nhẽo.

Vây cá là cái gì bào ngư lại là cái gì nữa? Ông chủ của Phúc Thọ Lâu chưa từng được nghe qua mấy món này!

Lưu Trạm hung thần ác sát đe dọa chưởng quầy.

“Ta chỉ nói một lần thôi, buổi tối ngươi phải bưng lên cho ta!”

“Phật nhảy tường chính là hầm nhiều loại sơn hào hải vị cùng với nhau, đầu tiên dùng gà mái hầm lấy nước dùng, sau đó cho bào ngư, vây cá, hải sâm, sò điệp, bong bóng cá vào, hầm sáu canh giờ trở lên.”

Chưởng quầy sắp khóc. Hải sâm? Vây cá? Bong bóng cá là cái gì??

“Công tử nhà chúng ta nếu không ăn Phật nhảy tường thì buổi tối sẽ ngủ không ngon, ngươi có thể gánh được trách nhiệm này không? Lập tức! Lập tức đi làm ngay cho ta!”

Lưu Trạm hung tợn trừng mắt, chưởng quầy cũng không rảnh quan tâm mình nghe có hiểu không, vội vàng phóng như bay xuống sau bếp.

Từng chuyện lớn nhỏ đều được nha dịch báo lại với Trần sư gia.

Trần sư gia cũng vô cùng gai mắt mấy đứa con cháu thế gia này.

“Nhân sâm ba trăm năm là tiên vật phương nào? Chỉ một huyện thành nho nhỏ bới đâu ra? Còn cái vị Lâm công tử kia đòi ăn đủ thứ linh tinh, vô cùng hoang đường! Làm càn!”

Tuy rằng khinh thường nhưng trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn sợ hãi.

Xuất thân thế gia quả nhiên kiến thức phi phàm, đến ăn cũng ăn những thứ bọn họ không thể tưởng tượng nổi, mà người thì bọn họ càng không thể đắc tội nổi.

Tối hôm đó, Tống Phượng Lâm nhìn tô canh gà được bưng đến, hơi kinh ngạc, chuyện ban ngày Lưu Trạm làm loạn dưới bếp y đều biết.

Tống Phượng Lâm chỉ coi như là Lưu Trạm làm loạn cho người khác xem mà thôi, không ngờ kết quả thu được cũng ra hình ra dáng.

Canh gà màu vàng óng, có mùi nhân sâm nhàn nhạt, Lưu Trạm trịnh trọng đặt tô canh gà ở chính giữa mâm.

Dùng đũa nhẹ nhàng gỡ gà, bên trong bụng hóa ra còn có một con bồ câu, trong bụng con bồ câu lại có thêm một con chim sẻ, trong bụng con chim sẻ là nhân sâm và nhiều dược liệu bổ dưỡng.

Lưu Trạm lại không hài lòng lắm: “Về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ làm món Phật nhảy tường cho đệ nếm thử.”

Vừa nói Lưu Trạm vừa gắp một miếng thịt bồ câu và chim sẻ, xé nhỏ để vào bát, rưới một ít nước canh thơm lừng lên.

Đừng nói là dân chúng quê mùa ở huyện Sơn Âm chưa từng được nhìn thấy qua, đến xuất thân công phủ như Tống Phượng Lâm cũng chưa từng được ăn món nào chế biến như thế này.

“Tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi, cái này bổ lắm.” Lưu Trạm đặt bát xuống trước mặt Tống Phượng Lâm.

Tống Phượng Lâm múc thử một miếng, mùi hương lập tức lấp đầy khoang miệng.

“Ngon quá!”

Lưu Trạm thấy đối phương thích thì hài lòng, càng hầu hạ ân cần hơn.

Liên tiếp mấy ngày sau đó Lưu Trạm tự mình xuống bếp giám sát và hướng dẫn Phúc Thọ Lâu nấu ăn cho công tử nhà mình, khắp trên dưới đều được mở rộng tầm mắt.

Công tử muốn ăn cá? Đầu tiên là chọn những con cá tươi nhất bắt ở sông Hoàng Xuyên, lọc thịt cá ra băm nhỏ, viên thành từng viên, sau đó lại dùng nước hầm cá tuyết ba canh giờ nấu mấy viên cá này.

Công tử muốn ăn rau? Đầu tiên là tìm những cây cải trắng tươi nhất, ngắt bỏ đầu đuôi chỉ giữ lại phần giữa, lấy nước luộc gà đã vớt sạch mỡ, xếp cải trắng thành một lớp vừa phải giữa đĩa, gọn gàng không được xô lệch, sau đó rưới canh gà lên trên.

Còn có rất nhiều món ăn khác, cho dù là những nguyên liệu đơn giản nhất thì cũng phải chế biến theo cách phức tạp nhất, tạo ra món ăn quý giá nhất.

Mỗi ngày Lâm công tử ăn cái gì, ngày hôm sau cường hào tiểu tộc ở huyện Sơn Âm sôi nổi noi theo, đặc biệt là bếp của huyện nha, phải làm theo y hệt không thiếu bước nào cho Nhan Hồng Cát nếm thử.

Đời trước Lưu Trạm là một dân chơi, nhậu nhẹt chơi bời cái gì cũng có đủ, được ăn rồi thì ít nhiều cũng nắm được phương pháp chế biến của một số món, và hắn cũng chỉ hướng dẫn sơ sơ rồi để cho đầu bếp của Phúc Thọ Lâu tự lo liệu nốt.

Trải qua liên tiếp mấy ngày, bá tánh trong ngoài huyện Sơn Âm đều biết ở Phúc Thọ Lâu có một Lâm công tử xuất thân bất phàm, không còn bất kỳ ai hoài nghi bọn họ nữa.[Hết chương 42]
Bình Luận (0)
Comment